Ô Tố bị những màu sắc lấp lánh trước mặt khiến nàng say mê đến hoa cả mắt, hàng mi dài của nàng khẽ run lên, cảm giác đầu óc xây xẩm.
Cuối cùng khăn trùm đầu đỏ rực tuyệt đẹp phủ xuống, cung nữ đứng bên cạnh đặt cây quạt bằng vàng đính tua rua rũ vào trong tay nàng.
“Vương phi, đi thôi.” Nàng ấy là người đầu tiên gọi danh hiệu tương lai của Ô Tố.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ô Tố sửng sốt, vẫn còn chưa kịp làm quen thì cơ thể đã bị họ đỡ đứng dậy.
Nàng rũ đôi mắt xuống, nhìn cái quạt tròn nặng trĩu trong tay mình.
À, nàng phải thành thân rồi, suy nghĩ này hiện rõ mồn một trong đầu nàng.
Nàng bước lên xe ngựa, tầm nhìn đã bị tua rua vàng và khăn trùm đầu đỏ rực che khuất, bước chân của nàng hơi khập khiễng.
Phía sau hỉ kiệu là một đoàn xe rước xe đang xếp hàng ngay ngắn.
Hình như nàng đã thấy bóng dáng của tiểu điện hạ, hắn mặc bộ y phục đỏ rực, dáng người tao nhã, rực rỡ và chói mắt, thu hút mọi ánh nhìn.
Thanh trường kiếm Thanh Quang luôn được đeo sau lưng đã được hắn vắt sang một bên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn đã tháo tấm lụa trắng bọc thanh kiếm xuống, những tia sáng chói lóa trên thân kiếm hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.
Hắn đã phô bày vẻ hoàn mỹ, rực rỡ nhất của mình, chỉ vì muốn lưu giữ hình ảnh khó quên nhất này vào trong mắt Ô Tố.
Hỉ kiệu xuất phát, Ô Tố nghe thấy bên ngoài hỉ kiệu vang lên tiếng nhạc rộn ràng, xa xa còn có tiếng pháo nổ rền vang.
Nhưng những thứ này đều không che giấu được tiếng trầm trồ bàn tán của mọi người.
Đám người xung quanh nàng cứ như nước sôi, còn nàng thì ngồi ngay ngắn trong tâm điểm của dòng nước sôi, bị dòng nước sôi trào nâng lên rồi chìm xuống.
Ô Tố cảm thấy hơi lạ với cảnh náo nhiệt như vậy, dường như tiểu điện hạ muốn người cả thiên hạ đều biết, hắn thành thân với nàng.
Bắt đầu từ hôm nay, họ chính là phu thê.
Lời thề hôn ước cũng là lời hứa hẹn, cũng là một sợi tơ vô hình kết chặt hai người họ lại với nhau.
Ô Tố im lặng nghe âm thanh bên ngoài cỗ kiệu, đến tận khi cỗ kiệu dừng bên ngoài Nhật Nguyệt các.
Bên trong Nhật Nguyệt các, các khách mời đang chờ đợi.
Bên trong lễ đường, Bùi Sở và Hoàng hậu giống như những bậc phụ mẫu bình thường, họ mặc bộ y phục phù hợp với bầu không khí vui mừng, chờ đôi tân lang tân nương tiến vào bái đường.
Các khách khứa còn lại đều là đại thần quý tộc ở Vân Đô.
Hai tỷ muội Khương Nhiên đứng trước Nhật Nguyệt các, lo lắng bất an chờ đợi Ô Tố bước vào.
Hai cô bé chưa từng thấy cảnh tượng tráng lệ như vậy bao giờ, chỉ ngóng trông Ô Tố mau vào bên trong.
Trên người Ô Tố có một loại năng lượng rất kỳ lạ, có thể làm người xung quanh nàng bình tĩnh hơn.
Hai cô bé mong khi được đứng bên cạnh Ô Tố, cầm hoa cưới thay nàng sẽ khiến chúng không còn cảm thấy căng thẳng như lúc này.
Hỉ kiệu dừng lại, Bùi Cửu Chi xuống ngựa, trên người hắn mặc bộ y phục đỏ rực, dáng người tao nhã quý phái.
Hắn có khuôn mặt như đẹp như tiên giáng trần, giờ khắc này dường đã như lây nhiễm sự rực rỡ vui mừng của pháo hoa.
Dường như đây là lần đầu tiên các khách khứa nhìn thấy Bùi Cửu Chi nở nụ cười trước mặt người ngoài.
Trên môi hắn mang theo nụ cười nhạt, một nụ cười mỉm rung động lòng người, hắn cúi người, vén màn kiệu trước mắt Ô Tố.
Bàn tay Ô Tố cầm quạt, trên người mặc bộ hỉ phục xanh biếc, gấm vóc trang trọng che khuất khuôn mặt của nàng.
Đôi mắt trầm tĩnh dịu dàng của nàng xuyên qua lớp khăn trùm đầu đỏ rực, nhìn Bùi Cửu Chi.
Bùi Cửu Chi bước đến gần nàng, nàng ngồi trong hỉ kiệu nhìn thân hình hắn càng lúc càng đến gần.
Dù sao bên trong hỉ kiệu cũng không ai nhìn thấy, hắn cứ hôn nàng một cái cũng chẳng sao, Bùi Cửu Chi nghĩ như thế.
Nhưng Ô Tố kịp thời cầm quạt tròn chắn trước mặt mình, nàng khẽ chớp mắt.
Bùi Cửu Chi nắm tay đỡ nàng dậy.
Lúc này, trong đám khách khứa vang lên giọng nói non nớt của một đứa bé: “Có phải Cửu Hoàng thúc không nhịn được mà muốn hôn tân nương tử rồi không?”
Thái tử điện hạ lập tức thò tay bịt kín miệng nhi tử của mình.
Nhưng đồng ngôn vô kị mà, ngược lại lời này khiến ai cũng thấy phấn khích, những người có mặt trong Nhật Nguyệt các đều nở nụ cười.
Khuôn mặt Bùi Cửu Chi đỏ ửng, bàn tay Ô Tố đang được hắn nắm chặt lấy, nàng khẽ gọi: “Tiểu điện hạ?”
“Sao họ lại nhìn thấy chứ?” Bùi Cửu Chi nói.
“Vì chàng dựa vào sát quá đó.” Ô Tố dịu dàng đáp lời.
Hai tỷ muội Khương Nhiên đã đi đến bên cạnh nàng, giúp nàng ôm đóa hoa thược dược đỏ rực xinh đẹp.
Nghi thức thành thân vừa nhiều vừa phức tạp, khi Ô Tố đi đến tiền điện của Nhật Nguyệt các đã thấy hơi mệt mỏi.
Nàng đi đến gần muội muội của Khương Nhiên, dù vậy nàng vẫn không quên nhiệm vụ trong hôn lễ, khẽ hỏi: “Muội có thấy ai quen không?”
Muội muội của Khương Nhiên mơ màng lắc đầu, đóa hoa trong tay cô bé tỏa ra mùi thơm nồng nàn.
“Không sao đâu.” Ô Tố nhẹ nhàng an ủi cô bé.
Khách khứa bên trong Nhật Nguyệt các hầu như đều là người trong hoàng tộc, Bùi Cửu Chi nắm tay Ô Tố, dẫn nàng vào bên trong.
Bên trong điện được ánh nắng chiếu rọi rực rỡ, ngồi phía trước ánh sáng mặt trời chói chang chính là Bùi Sở và Hoàng hậu.
Tuy rằng không có quan hệ huyết thống, nhưng bọn họ thật sự là phụ mẫu của Bùi Cửu Chi.
Lễ quan trong điện cất cao giọng: “Nhất bái thiên địa.”
Ô Tố và Bùi Cửu Chi cùng nhau quay người về một hướng, mặt quay ra bầu trời bên ngoài điện, lạy một lạy.
Ô Tố sợ mình làm sai nghi thức này, còn từng luyện tập với tiểu điện hạ vài lần, bây giờ động tác của hai người gần như là đồng loạt, vô cùng ăn ý.
“Nhị bái cao đường.” Lễ quan lại nói.
Ô Tố và Bùi Cửu Chi quay mặt về Hoàng đế và Hoàng hậu, lại cúi lạy thật sâu.
Dù cho Bùi Sở luôn nghĩ tiểu nhi tử của ông ấy sẽ không bao giờ thành thân.
Nhưng trong bầu không khí náo nhiệt hôm nay, khi ông ấy nhìn đôi tân lang tân nương này thì vẫn không khỏi mỉm cười.
Thân là người trong Hoàng gia, đã lâu lắm rồi họ chưa thấy một hôn lễ nào mà đôi bên đồng lòng như vậy.
Đương nhiên cuối cùng chính là phu thê đối bái.
Ô Tố cầm quạt, ngẩng đầu lên, sau đó cùng cúi lạy tiểu điện hạ đang rũ mắt đứng đối diện.
Nàng nhìn thấy niềm sung sướng thuần túy và tình yêu đong đầy trong đôi mắt của hắn.
Đôi mắt sáng hắn lấp lánh như ánh mặt trời chói chang, cái nhướng mày khi nhìn nàng, tất cả đều in sâu trong đôi mắt nàng, cứ như muốn đảo loạn hoàn toàn dòng nước yên ả trong đôi mắt nàng.
Đôi môi đỏ của Ô Tố khẽ nhếch lên.
Nàng vốn chỉ mang hai màu trắng đen nhạt nhẽo nhưng bây giờ lại mang theo sắc thái tươi đẹp, nhìn tiểu điện hạ đã cúi thấp đầu, khom lưng, bái lạy.
Tua rua trên khăn trùm đầu rũ xuống, trán nàng chạm trán hắn.
Khoảnh khắc tay chân hai người chạm vào nhau, bỗng Ô Tố cảm giác có một sợi dây vô hình đã buộc cả hai người họ lại cùng nhau.
Nàng và một người phàm đã thiết lập nên một mối quan hệ thần kỳ, khắng khít không thể chia lìa.
Từ nay nắm tay nhau không buông bỏ, bên nhau đến bạc đầu.
Là một mối liên kết thật diệu kỳ.
Nàng chớp mắt.
Buổi lễ kết thúc, bên trong Nhật Nguyệt các trở nên rộn ràng.
Tỷ muội Khương Nhiên đứng bên cạnh quan sát hôn lễ của họ, cảm động đến mức suýt quên nhiệm vụ của mình.
Muội muội của Khương Nhiên nhìn say mê đến mức thược dược đỏ trong lòng cô bé rơi xuống đất.
Cô bé định cúi đầu nhặt lấy, nhưng một vị nam tử cao lớn đứng bên cạnh cô bé đã khom lưng.
Phò mã nhặt đóa thược dược màu đỏ trên mặt đất lên, mục đích của cuối của hoa tân nương vẫn là tặng khách khứa trong yến tiệc.
Muội muội của Khương Nhiên sợ tới mức liên tục lùi về phía sau, muốn giành lại đóa thược dược này.
Nhưng Phò mã đã mở miệng hỏi cô bé: “Hình như bây giờ đã đến lúc đưa hoa rồi nhỉ?”
“Dạ… Dạ…” Muội muội của Khương Nhiên liên tục đáp.
Cô bé nghe thấy người trước mặt cất tiếng, con ngươi co lại, trợn trừng đôi mắt.
Nhưng mà lúc này, Phò mã đã đưa đóa thược dược này ra trước mặt đại Công chúa.
“Ta đâu phải con nít, sao lại thích mấy thứ này chứ?” Đại Công chúa khẽ “hừ” một tiếng, nói.
Nàng ấy nhận đóa thược dược đỏ, còn muội muội của Khương Nhiên lại hồn bay phách lạc đi ra ngoài.
Ô Tố nắm tay Bùi Cửu Chi, hắn đang chuẩn bị đưa nàng đến phòng tân hôn.
Lúc này, bọn họ đều ngửi thấy được trong nội điện Nhật Nguyệt các nồng nàn mùi hoa.
Bây giờ đã đến giai đoạn tặng hoa, trong nội các có mùi hoa cũng rất bình thường.
Nhưng hôm nay đông người, lại còn náo nhiệt, cho nên cảm xúc của mọi người đều tăng vọt.
Bầu không khí này rất dễ dàng làm tà khí có cơ hội khơi gợi lên cảm xúc nào đó trong lòng mọi người.
Bùi Cửu Chi biết, tiệc cưới của hắn sẽ không thái bình chút nào.
Nhưng hắn không cho phép bất kỳ ai phá hỏng hôn lễ của hắn.
Vào lúc hương hoa càng thêm nồng nàn, hắn rũ tay xuống, đè chuôi kiếm bên hông mình.
Trường kiếm Thanh Quang khẽ lay động, thân kiếm run lên nhè nhẹ, khi bàn tay hắn đè xuống thanh trường kiếm đã tỏa ra một luồng không khí vô hình.
Luồng kiếm khí này cực kỳ mạnh mẽ, lấy Bùi Cửu Chi làm trung tâm, lan tỏa ra bốn phía.
Luồng khí bay lập lờ trong không khí, tà khí đang ngo ngoe rục rịch cứ như bị một sức mạnh kỳ quái nào đó đè xuống, bị trừ khử trong nháy mắt.
Lúc này Ô Tố còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nàng cầm lấy bàn tay đang chạm vào đuôi kiếm của Bùi Cửu Chi: “Tiểu điện hạ, có chuyện gì vậy?”
“Không có chuyện gì đâu.” Bùi Cửu Chi vỗ về mu bàn tay Ô Tố, hắn nhìn thấy người của Hoàng Thành ti đã bắt đầu tra xét hai tỷ muội Khương Nhiên.
Nhưng hôm nay là ngày thành thân của hắn, hắn sẽ không nhúng tay vào những việc này.
Ô Tố bị đưa vào bên trong phòng tân hôn, trước kia đây vốn là phòng của tiểu điện hạ.
Nàng vô cùng quen thuộc căn phòng này.
Cho dù giờ đây nó đã được trang trí ngập màu sắc vui mừng, khắp nơi trong phòng đều dán chữ “Hỉ”, nhưng nàng vẫn không thấy xa lạ chút nào.
Giường hỉ được sắp xếp lại như một biển màu đỏ gọn gàng ngăn nắp, Ô Tố ngồi xuống, động tác của nàng làm tơ lụa bị đè hơi nhăn lại.
Trên giường không có thả những thứ mang ý nghĩa kỳ lạ như táo, đậu phộng, long nhãn, hạt dưa gì đó.
Trên bàn trước giường đốt đôi nến đỏ, bên trên để một bầu rượu giao bôi.
Mùi thơm của rượu thoang thoảng làm đầu óc Ô Tố ngất ngây, đôi tay nàng đặt trên đầu gối, ngồi ngay ngắn chỉnh tề.
Cái quạt tròn dùng để che mặt đã bị nàng đặt xuống đùi.
Ô Tố đã từng luyện tập trình tự của hôn lễ, nàng cẩn trọng làm theo sự hướng dẫn của lễ quan, không dám nhúc nhích dù chỉ là một chút.
Nàng phải đợi tiểu điện hạ đến đây, sau đó chính là… Đêm động phòng hoa chúc.
Còn rốt cuộc đêm động phòng hoa chúc là thế nào, Ô Tố đã từng hỏi sư phụ Vấn Duyên của nàng.
Nhưng Vấn Duyên nghe câu hỏi của nàng xong thì khẽ ho vài tiếng.
Bà ấy không trả lời câu hỏi của nàng, mà chỉ bình tĩnh nói: “Là việc mà con sẽ trải qua cùng phu quân của con.”
Sau khi bà ấy nói xong câu đó còn quay người sang chỗ khác, cầm chuỗi tràng lần hạt tràng, im lặng niệm tâm kinh vài lần, tựa như bà ấy đã vô tình phạm phải điều cấm kị gì đó.
Đương nhiên cuối cùng thì nữ quan trong cung đã cho nàng đáp án của câu hỏi này.
Bọn họ thần thần bí bí giúi cho Ô Tố một quyển sách, Ô Tố mở ra, nàng vừa thấy nội dung thì đã chấn động, sau đó đóng nó lại ngay.
Kết quả nữ quan ép buộc nàng phải xem cho thật kỹ, còn yêu cầu nàng phải học hết.
Ô Tố nhìn mấy bức tranh trong đó, nàng thầm nghĩ cái này nàng không những học rồi, mà hơn nữa nàng và tiểu điện hạ đã…
À, thì ra đêm động phòng hoa chúc có nghĩa là vậy.
Nếu nói vậy thì hình như không có gì mới lạ cả.
Ô Tố cũng không quá căng thẳng, ngồi yên chờ tiểu điện hạ đi đến.
Hoàng hôn dần đến, Ô Tố ngồi lâu đến mức cả người cảm thấy cứng ngắc, lúc này Bùi Cửu Chi mới có thể thoát được đám khách khứa phiền phức kia.
Hắn đi đến trước cửa phòng tân hôn, rõ ràng đây chính là phòng của hắn nhưng hắn vẫn cẩn thận gõ cửa phòng.
Ô Tố ngồi trong phòng khẽ cất tiếng hỏi: “Tiểu điện hạ?”
Bùi Cửu Chi đẩy cửa đi vào, sau khi hắn nhìn thấy Ô Tố cầm quạt che mặt, im lặng đứng sau ngọn nến đỏ.
Khuôn mặt nàng mang vẻ đẹp bình yên trầm lắng, đôi mắt hai tròng trắng đen rõ ràng nhìn hắn một cách chăm chú.
Bùi Cửu Chi bước về phía trước, đi đến trước mặt nàng, khẽ hỏi: “Đã cầm như vậy bao lâu rồi?”
Hắn nhận lấy cây quạt tròn trong tay nàng, chỉ cảm thấy cái quạt này nặng trĩu, hắn sợ Ô Tố bị mệt.
“Không lâu lắm.” Ô Tố khẽ trả lời: “Lúc chàng chưa đến đây ta đã lười biếng đặt nó trên đùi.”
Bùi Cửu Chi chăm chú nhìn nàng, khẽ trả lời: “Giỏi.”
Đôi môi đỏ sau tấm khăn trùm đầu của Ô Tố khẽ nhếch lên, nàng nghiêm túc hỏi: “Tiểu điện hạ, đây là động phòng sao?”
Bùi Cửu Chi chăm chú nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm của nàng, hắn đáp: “Đúng vậy.”
Hắn cúi người, kề sát nàng, nghiêm túc và kính cẩn giơ tay vén tấm khăn trùm đầu của nàng lên.