Nến đỏ trong phòng lay động, hoàng hôn buông xuống làm không gian trong Nhật Nguyệt Các càng tối tăm hơn.
Khi Bùi Cửu Chi sáp lại gần, hơi thở của Ô Tố đã rối loạn.
Nàng vẫn luôn biết tiểu điện hạ rất mạnh mẽ, ngay cả hơi thở quanh thân hắn cũng thế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bình thường khi ở bên cạnh nàng, hắn luôn cố ý kiềm chế sự sắc bén của mình.
Hôm nay, hắn không khống chế hơi thở của mình nên Ô Tố bị ép tới không thở nổi.
Thấy hàng lông mi dài của Ô Tố run rẩy, Bùi Cửu Chi nheo mắt.
Vẻ lạnh lùng trong mắt hắn đã biến mất, chỉ còn lại sự nặng nề và cảm xúc không biết tên.
"Tiểu... Ưm..." Ô Tố muốn gọi Bùi Cửu Chi nhưng nàng mới nói được một chữ thì đã bị hắn hôn.
Nàng kêu lên hai tiếng “ưm ưm” kháng cự nhưng Bùi Cửu Chi không chịu buông ra.
Hơi thở lạnh lẽo tựa như đao thương trên chiến trường tràn ra từ môi hắn, phá tan bức màng phòng ngự mỏng manh của nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi thì Ô Tố cảm giác bản thân giống như đang chìm trong nước khi lại cảm thấy như mình đang đi lạc trong gió tuyết, nàng há mồm thở dốc nhưng không hít vào được chút không khí mới mẻ nào.
Đến khi Bùi Cửu Chi lui ra, môi hắn đã bị dính màu son của Ô Tố, điều này làm tăng lên vẻ đẹp và sự quyến rũ trên khuôn mặt hắn.
Ô Tố dè dặt vươn tay, đầu ngón tay chạm vào đôi môi vừa được thoả mãn, nàng muốn lau sạch vết son đỏ thắm tréo ngoe trên môi hắn.
Hắn cắn ngón tay nàng, hàm răng còn đè mạnh thêm chút.
Ô Tố cong ngón tay, nàng trợn mắt, uất ức nhìn tiểu điện hạ.
Nàng cho rằng Bùi Cửu Chi không biết nên nhỏ giọng nói: "Tiểu điện hạ, môi chàng bị bẩn rồi."
Bùi Cửu Chi cúi đầu, lần nữa chạm vào môi nàng, màu đỏ trên môi hắn càng đậm hơn.
Ô Tố nhìn hắn không chớp mắt hồi lâu rồi cúi đầu xuống, nàng nghĩ: Tiểu điện hạ đúng là càng ngày càng ngang ngược mà.
Lúc nàng cúi đầu, chiếc trâm cài trên đầu khẽ lay động, đầu phượng nhô ra trên mũ phượng cũng nhẹ nhàng lắc lư.
Khi Bùi Cửu Chi thở ra, mùi rượu thơm ngọt truyền tới, ánh mắt Ô Tố dừng lại chỗ bình rượu giao bôi trên bàn.
Nàng chưa từng uống rượu nên không biết hương vị của loại rượu này ngon thế nào.
Sau khi cất chiếc khăn voan đỏ của nàng đi, Bùi Cửu Chi đứng dậy, cầm bình rượu lên và rót hai ly.
Hắn đưa cho Ô Tố một ly, ly còn lại hắn cầm trong tay.
Bùi Cửu Chi không có thói quen uống rượu nhưng hắn rất muốn nếm thử rượu giao bôi trong đêm tân hôn.
Ô Tố dè dặt cầm ly rượu, dưới ánh nến đỏ, thoạt nhìn rượu trong ly rất hấp dẫn, trên mặt rượu còn có gợn sóng lăn tăn.
Tay áo của nàng vừa to vừa rộng, khi nàng và tiểu điện hạ vai kề vai, cả người nàng đều tựa vào cơ thể hắn.
Bùi Cửu Chi khẽ dìu nàng, hắn nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Ô Tố rồi cúi đầu, uống cạn rượu trong ly.
Rượu giao bôi rất nồng, Ô Tố vừa nuốt xuống đã cảm thấy hơi choáng váng.
Hương thơm quyến rũ lan tràn trong khoang miệng, lúc nàng không kịp đề phòng, hơi thở lạnh lẽo của tiểu điện hạ hoà lẫn trong rượu đã xâm nhập vào khoang miệng của nàng.
Ô Tố ngửa đầu, hé môi để lưỡi hắn trượt vào.
Cơ thể nàng mềm nhũn, không có chút sức nào, ly rượu trong tay cũng trượt xuống, rơi trên tấm vải gấm mềm mịn như nước.
Hai tay Ô Tố ôm chặt bả vai Bùi Cửu Chi.
Bàn tay hắn vốn đang đặt trên vai nàng từ từ đi chuyển dọc theo sống lưng lên phía trên, đè lên ót nàng.
Khi Ô Tố sắp bị nụ hôn sâu này làm cho ngộp thở, ngón tay thon dài của Bùi Cửu Chi chuyển động, từ từ tháo từng món trang sức và trâm cài trên đầu Ô Tố xuống.
Ô Tố không hiểu nhiều về con người lắm, cho nên nàng sẽ không cài những món trang sức rườm rà phức tạp trên tóc.
Trước đây, khi có những sự kiện tương tự thì tiểu điện hạ đều cài trang sức lên tóc cho nàng.
Hắn đã tự tay đeo trang sức cho nàng rất nhiều lần, cho nên khi tháo trang sức xuống hắn cũng làm rất suôn sẻ.
Bùi Cửu Chi đặt từng món trang sức quý giá lên đầu gối, sau khi tháo mũ xuống, hắn lần lượt tháo hết những gì còn lại trên đầu nàng.
Mái tóc đen của Ô Tố xoã tung ra hai bên hông, trên lỗ tai nàng đeo một đôi hoa tai ngọc trai có đính thêm những đoá hoa bằng vàng trông rất sang trọng.
Ánh sáng toả ra từ ngọc trai cũng là tông màu ấm, màu hồng nhạt toát lên vẻ dịu dàng và vui vẻ.
Hôm nay, Bùi Cửu Chi nhất quyết muốn Ô Tố đeo hoa tai ngọc trai, vì để hoa tai của Ô Tố nổi bật hơn mà Tư Y thự đã mất rất nhiều thời gian mới tìm được ngọc trai màu hồng thích hợp làm hoa tai cho nàng.
Ô Tố bình tĩnh nhìn Bùi Cửu Chi, lúc nào nàng cũng dùng ánh mắt dịu dàng như làn nước chăm chú quan sát động tác của hắn.
Trang sức được đặt trên bàn trang điểm tạo ra tiếng vang trong trẻo, Bùi Cửu Chi tháo trường kiếm Thanh Quang đang đeo bên hông xuống.
Ánh trăng như nước len lỏi vào phòng tân hôn đang có ngọn nến đỏ bập bùng, trường kiếm run rẩy, tạo ra âm thanh trầm thấp nhưng chói tai.
Hai ngón tay của Bùi Cửu Chi đè lên thân kiếm, áp chế sự xao động của trường kiếm.
Hắn xoay người, bước tới trước mặt Ô Tố.
Đêm nay khác với buổi tối ở Quan Lan các, trực tiếp đối mặt với Ô Tố trong trạng thái tỉnh táo thế này khiến hắn hơi bối rối.
Ô Tố ngước mắt, nhẹ giọng gọi hắn: "Tiểu điện hạ?"
Mùi hương của rượu giao bôi còn vương trong miệng nàng, giọng nói của nàng cũng không bình tĩnh như mọi khi mà pha lẫn chút thẹn thùng.
"Ừm." Bùi Cửu Chi thấp giọng đáp.
Hắn nghiêng người về phía nàng, hắn không thể kiềm nén được dục vọng trong mình nữa.
Ô Tố hơi sợ hãi khi thấy hắn như vậy, hơn nữa khí thế quanh thân hắn cũng quá mạnh mẽ.
Bởi vậy, Bùi Cửu Chi còn chưa chạm vào người nàng thì Ô Tố đã ngã ngửa ra phía sau.
Một thân thể được cấu thành từ khí bị hơi thở mơ hồ áp chế cũng là điều dễ hiểu.
Thấy Ô Tố bị mình doạ sợ tới mức ngã nhào, Bùi Cửu Chi không kiềm được mà bật cười thành tiếng.
Hắn khom người, hai tay chống cạnh hai bên sườn của Ô Tố, đôi mắt phượng sâu hút nhìn thẳng vào nàng.
Tiếng cười trầm thấp của hắn vờn quanh bên tai Ô Tố làm nàng mặt đỏ tai hồng.
Tiểu điện hạ thấp giọng hỏi: "Ô Tố, ta đáng sợ như vậy à?"
Ô Tố giơ tay ôm lấy gò má của mình, nhỏ giọng giải thích: "Tiểu điện hạ, lúc nãy ta không có chút sức nào cả."
"Ừm." Hắn trả lời.
Đương nhiên, hắn biết tiểu yêu quái như Ô Tố còn yếu hơn người bình thường.
Bùi Cửu Chi vươn tay, kéo hai bàn tay đang ôm mặt của Ô Tố ra.
Mái tóc đen mềm mượt như nước của Ô Tố trải dài trên bộ đồ cưới đỏ tươi, đôi mắt quyến rũ mở to, ngây thơ nhìn hắn.
Nến đỏ trong phòng rất sáng nên Bùi Cửu Chi có thể quan sát rõ dáng vẻ của nàng.
"Tối hôm đó quá ánh đèn quá tối, ta không nhìn rõ dáng vẻ của nàng."
Ngón tay của Bùi Cửu Chi vuốt ve các đường nét trên khuôn mặt Ô Tố, hắn nói với nàng: "Ô Tố, nàng nhìn rõ ta không?"
Ô Tố lắc đầu sợ hãi, tối hôm đó nàng bị mất thị giác.
Tay hắn run nhẹ rồi lướt qua huyệt thái dương của Ô Tố, sau đó hắn nâng chiếc hoa tai ngọc trai trên lỗ tai nàng lên.
"Ta chỉ lấy được nó." Bùi Cửu Chi nói.
Ô Tố nhìn hắn, khẽ gật đầu, chuyện này là sơ sót của nàng.
"Lúc đó, ta thấy lạ lẫm với khuôn mặt của nàng nhưng những vị trí khác..."
Hắn tạm ngừng vài giây, ngón tay thon dài của hắn cũng từ từ trượt xuống cổ Ô Tố.
Đôi bàn tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng lướt qua da thịt của nàng, cởi bỏ từng lớp đồ cưới dày nặng ra.
Vải vóc mịn màng như nước rơi xuống chân Ô Tố, mũi chân nàng run rẩy, những đoá hoa trên đó cũng lay động theo.
Tiểu điện hạ đã từng mặc bộ đồ cưới này cho Ô Tố nên hắn hiểu rõ từng chi tiết trên bộ đồ cưới này.
Lúc Ô Tố cảm thấy ngực mình lạnh lẽo, nàng ngượng ngùng vòng tay ôm lấy chính mình.
"Nếu tiểu điện hạ muốn ngủ thì... Thổi tắt nến trước được không?" Ô Tố nhẹ giọng hỏi.
"Vậy thì ta sẽ không thể nhìn rõ được nàng." Hơi thở lạnh lẽo của hắn rơi xuống, hàm răng hắn dừng trên nốt ruồi của Ô Tố.
Ô Tố giơ tay, chạm vào chiếc mũ trên đỉnh đầu hắn, chiếc mũ bằng vàng ròng nằm trong lòng bàn tay mềm mại của nàng.
Nàng cong ngón tay, định tháo mũ xuống giúp Bùi Cửu Chi nhưng hắn đã tự mình tháo nó xuống.
Đối với đồ vật của Ô Tố thì hắn rất cẩn thận nhưng lại chẳng để ý đến mũ của mình.
Sau khi lấy phát quan xuống, tiểu điện hạ tùy ý ném đi, tiếng lộp cộp vang lên trong góc phòng.
"Bị cấn đau à?" Hắn không ngẩng đầu lên mà rầu rĩ hỏi Ô Tố.
Ô Tố không trả lời hắn ngay, bởi vì hắn vẫn đang hôn nàng làm nàng khó thở.
Ô Tố chỉ phát ra vài âm tiết mơ hồ xem như trả lời.
Ô Tố ngẩng đầu nhìn tấm màn trên đỉnh đầu, tiếng sột soạt của quần áo vang lên bên tai. Đến khi nàng bừng tỉnh lại, giữa hai người đã không còn thứ gì ngăn cách nữa.
Cơ thể hai người dán sát vào nhau.
Lúc này, tiểu điện hạ giống như một bộ quần áo khác của nàng, Ô Tố đặt hai tay lên sống lưng hắn và hé môi.
Nàng là yêu quái nên không hiểu những điều kiêng kỵ của con người, bởi vậy nếu nàng cảm nhận được điều gì thì nàng sẽ lập tức đáp lại như thế.
Ô Tố thẳng thắn đáp lại như vậy làm mặt tiểu điện hạ ửng hồng, nhưng hắn không hề dừng lại động tác trên tay lại.
Đầu ngón tay hắn lướt qua những đường cong duyên dáng rồi trượt xuống dưới, bấy giờ Ô Tố lại nhớ đến lần trước, nàng khó hiểu nhắc nhở: "Tiểu điện hạ, không phải tay."
Tai của Bùi Cửu Chi đỏ bừng, hắn hơi bực bội cắn vành tai nàng: "Ta sợ nàng đau."
Ô Tố chợt hiểu ra, nàng còn tưởng lần này là dùng tay hết.
Tiểu yêu quái chưa hiểu sự đời đúng là quá ngây thơ, khi nơi đó chảy nước, hắn bắt đầu nhích lại gần hơn.
Hiện giờ Ô Tố chẳng còn chút sức nào cả, nàng nghĩ rằng lúc nãy hắn làm như vậy là xong rồi, thế nhưng khi nàng muốn trốn tránh lại bị hắn đè chặt lại.
"Tiểu..." Ô Tố định gọi hắn nhưng Bùi Cửu Chi đã ngắt lời nàng.
"Không phải ‘tiểu’." Hắn nói.
Ô Tố: "!"
Nàng trợn tròn mắt, bây giờ nàng đã hiểu rõ câu trả lời của hắn có ý nghĩa gì.
Nước mắt lăn dài trên má nàng nhưng nụ hôn của hắn lại dừng trên đôi mắt Ô Tố, hôn luôn những giọt lệ trong mắt nàng.
Thật ra lúc đầu tiểu điện hạ rất hiểu lòng người, hắn sẽ cẩn thận thăm dò ý kiến của nàng.
Nhưng Ô Tố lại không muốn nghe những lời nói đó, nàng buồn bã chui vào ngực hắn mà không trả lời, tuy nhiên nàng vẫn phát ra vài âm thanh mơ hồ.
Cuối cùng, Ô Tố cảm thấy giọng mình hơi khàn nhưng nụ hôn của tiểu điện hạ lại làm cho đôi môi khô khốc của nàng trở nên trơn bóng.
Ánh mắt nàng dần mê muội, trong mắt nàng, hình ảnh tấm màn lụa màu xanh lam lúc xa lúc gần, sau đó thị giác lại thay đổi thêm lần nữa.
Ô Tố nghi ngờ Bùi Cửu Chi đã đọc xong quyển sách mà nữ quan đưa tới.
Đến cuối cùng, nàng hoàn toàn kiệt sức, chỉ có thể vươn tay ôm cổ hắn rồi nhỏ giọng nói: "Tiểu điện hạ..."
Nàng không biết bản thân đã nói gì, chỉ là giọng nói của nàng hơi nghẹn ngào.
Bùi Cửu Chi nhìn nàng không chớp mắt, đuôi mắt vốn lạnh lùng vô tình lại hơi ửng hồng, làm cho hắn trông rất quyến rũ.
Hắn yêu chiều vuốt về tóc nàng rồi đặt một nụ hôn lên ấn đường của Ô Tố.
Hắn rất thích nhìn dáng vẻ bối rối, không biết phải làm gì của Ô Tố, những lúc như vậy, trên mặt nàng xuất hiện rất nhiều cảm xúc vốn không nên tồn tại trên mặt nàng.
Điều này làm cho nàng trông giống một con người.
Mà tất cả sự chủ động, những biểu cảm và hành động theo bản năng của nàng đều vì hắn mà ra.
Nàng... Là tiểu yêu quái thuộc quyền sở hữu của hắn.
Bùi Cửu Chi nghĩ như vậy.
Ô Tố chỉ đảo mắt nhìn sang tiểu điện hạ một cái, chỉ mới liếc mắt nhìn sang mà nàng đã ngượng ngùng, không dám nhìn tiếp.
Chàng ấy đúng là... Ô Tố suy nghĩ: Rõ ràng tiểu điện hạ không phải là thức ăn của nàng, tại sao nàng lại cảm thấy chàng ấy thu hút như vậy?
Nàng chìm trong mơ hồn, được hắn ôm vào lòng, thế nhưng đến cuối cùng nàng lại ngủ rất ngon.
Ô Tố thật sự mệt mỏi nên nàng đã dựa vào ngực hắn, ngủ một giấc tới khi trời sáng.
Lúc mở mắt, nàng đối diện với đôi mắt phượng của Bùi Cửu Chi, nàng nhìn thấy ánh sáng dịu dàng trong đôi mắt trong suốt như pha lê của hắn.
Rồi, nàng biết chàng ấy đang rất vui vẻ rồi.
Ô Tố há miệng, bật ra âm thanh yếu ớt. Bùi Cửu Chi nghiêng người, đi bưng nước tới chỗ nàng.
Lúc hắn nghiêng người, Ô Tố nhìn thấy trên lưng hắn có rất nhiều dấu vết, có lẽ, hình như, có vẻ... À không, những dấu vết đó đều do nàng cào.
Ô Tố giơ tay, nàng chạm vào vết thương trên lưng hắn và hỏi: "Tiểu điện hạ có muốn thoa thuốc không?"
"Muốn." Bùi Cửu Chi đưa ly nước cho Ô Tố rồi trả lời câu hỏi của nàng.
"Ồ, được thôi." Ô Tố thật thà muốn đứng dậy lấy thuốc cho hắn.
Nhưng toàn thân nàng mềm nhũn, hoàn toàn không có sức, nàng vừa mới đứng lên thì đã ngã ngồi trở lại.
"Đừng cử động." Bùi Cửu Chi đè nàng lại.
"Nếu nàng muốn thoa thuốc cho ta thì không cần phải phiền phức như vậy, nàng chỉ cần hôn ta là được rồi." Bùi Cửu Chi nhìn Ô Tố và thấp giọng cười nói.