Ô Tố nằm nửa người trên giường, nàng trừng mắt, nhìn chằm chằm tiểu điện hạ - người vừa thốt ra những lời này.
Chàng ấy, chàng ấy… Đang nói cái gì đấy?
Cái gì mà hôn là được? Nàng cũng có biết chữa thương đâu?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ô Tố nuốt nước trong miệng xuống, khi nói tiếp, giọng nàng đã rõ ràng hơn nhiều.
“Tiểu điện hạ, tối hôm qua hôn đủ rồi.” Ô Tố nhỏ giọng cự tuyệt.
Tối hôm qua hắn luôn đòi nàng hôn hết chỗ này, hôn đến chỗ kia, nếu nàng không thuận theo, hắn luôn có biện pháp khiến nàng phải đồng ý.
“Đau quá đi.” Tiểu điện hạ nghiêng thân sang, chống cằm nhìn chằm chằm Ô Tố, bắt đầu giả vờ đáng thương.
“Ta đi lấy thuốc cho chàng.” Ô Tố giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng thân nàng không vững, cầm ly nước trong tay cũng không được.
Bùi Cửu Chi nhanh tay lẹ mắt, cầm cốc nước giúp nàng rồi ôm nàng vào lòng.
“Đừng động.” Hắn nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn biết sức khỏe Ô Tố yếu đuối, không làm việc mạnh được, tối hôm qua đúng là hắn có hơi lỗ mãng.
Ô Tố vươn hai tay, muốn xem vết thương trên lưng hắn: “Vậy… Vậy chàng quay qua đi, ta cho chàng…”
Gương mặt nàng đỏ lên, cố gắng nói nói nốt nửa câu còn lại: “Ta cho chàng hôn một chút.”
Quá đáng quá đi mất! Ô Tố thầm nghĩ, vậy mà nàng lại đi tin lời xúi giục của tiểu điện hạ.
Bùi Cửu Chi rũ mắt, nhìn khuôn mặt xấu hổ của nàng, không trêu chọc nàng nữa.
Mà quan trọng là nếu để nàng hôn hai cái thật, chưa chắc hắn còn có thể bình tĩnh được.
“Được rồi, nàng nằm nghỉ ngơi đi.” Bùi Cửu Chi ấn nàng xuống giường.
Ô Tố chỉ mặc một chiếc áo choàng ngủ mỏng, đây là tối hôm qua lúc nàng đang mơ màng, tiểu điện hạ đã mặc vào cho nàng.
Nàng vui mình vào trong chăn, mở to mắt nhìn Bùi Cửu Chi.
Mất một lúc lâu, nàng mới ý thức được là tiểu điện hạ đang chọc ghẹo nàng.
“Tiểu điện hạ…” Nàng cũng không bực, chỉ nhẹ giọng gọi hắn như đang kháng nghị.
Bùi Cửu Chi hạ tầm mắt, ánh mắt dừng ở trên các vết đỏ trước ngực nàng, so với hắn, hình như Ô Tố còn chật vật hơn.
Sức khỏe nàng yếu ớt, chạm nhẹ một cái thôi đã bị thương, hình như tối hôm qua lúc hắn hôn nàng… Cũng không dùng nhiều sức lắm.
Ô Tố cúi đầu nhìn theo ánh mắt hắn, nàng nhìn thấy những dấu vết ái muội trước ngực mình, gò má lại đỏ lên.
Nàng quay phắt người đi, không thèm nhìn Bùi Cửu Chi nữa, nếu không mặt nàng lại càng nóng hơn.
Đây… Đều là “chuyện tốt” mà chàng ấy làm!
Bùi Cửu Chi cũng nửa nằm xuống, ôm nàng từ phía sau, đôi tay dừng bên hông nàng.
“Giận rồi hả?” Hắn thấp giọng dỗ dành nàng.
“Không có.” Ô Tố bình tĩnh đáp, chỉ là nàng thấy ngượng khi đối mặt với hắn.
Hắn cứ ôm nàng như thế, đôi tay lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, hắn nhẹ nhàng xoa “nốt ruồi” trên người nàng, đầu ngón tay còn ấn xuống phần nhô lên.
Ô Tố nhíu mày lại, thân nàng lại mềm nhũn ra, nhưng Bùi Cửu Chi lại không làm gì, chỉ nhẹ nhàng ấn xuống.
“Trách ta hả?” Hắn hỏi.
“Không có.” Chuyện này thì có cái gì mà phải trách chàng ấy chứ?
“Không nhìn ta à?” Giọng điệu của hắn có chút tủi thân.
“Tiểu điện hạ, ta nhìn ngài, mặt ta sẽ trở nên rất nóng, sau đó… Chỗ khác cũng rất kỳ lạ.”
Đối với mấy chuyện này, Ô Tố luôn có xu hướng nói huỵch toẹt ra.
Câu nói này của nàng khiến cho Bùi Cửu Chi mặt đỏ tai hồng.
“A…” Ô Tố nhẹ nhàng kêu lên một tiếng nhưng tay hắn vẫn không dừng lại, nàng vỗ vỗ mu bàn tay hắn: “Tiểu điện hạ.”
Ô Tố cũng không bắt hắn dừng lại, nàng rất ít ra lệnh cho người khác, lúc nào nàng cảm thấy không thoải mái thì nàng sẽ né tránh.
Nếu nàng không cự tuyệt chứng tỏ là nàng đã chấp nhận.
“Ừm…” Hắn cúi đầu, gò má chôn ở trong cổ nàng, thấp giọng đáp: “Ta không chạm nữa.”
“Lễ quan đại nhân nói, hôm nay chúng ta phải vào cung gặp bệ hạ.” Ô Tố nhỏ giọng nói: “Chàng chờ ta nằm một lát, nghỉ ngơi xong thì mình đi.”
“Mấy ngày trước ta đã nói việc này cho phụ hoàng rồi, muộn chút cũng không sao.” Bùi Cửu Chi nói khẽ với nàng.
“Ừm… Được…” Ô Tố đáp.
Nàng cảm thấy trời đã sáng lắm rồi, sao tiểu điện hạ vẫn chưa chịu rời giường.
Thân thể hắn nặng nề đè ở phía sau nàng, khiến cho hô hấp nàng trở nên rất căng thẳng.
Bùi Cửu Chi cảm giác được cơ thể nàng run rẩy, hắn ôm lấy nàng, thấp giọng nói: “Ô Tố, ta không làm gì hết.”
“Nhưng… Tiểu điện hạ như vậy, ta sẽ muốn làm gì đó.” Ô Tố bụm mặt, thành thật nói.
“Vậy nàng làm đi.” Bùi Cửu Chi chiều nàng, rộng mở thân mình, để nàng tùy ý đùa nghịch.
Ô Tố đỏ mặt, nhắm mắt lại rồi chui vào trong lồng ngực hắn.
Nàng nghiêm túc nói: “Tiểu điện hạ, chàng là Cửu điện hạ rất nhiều người sùng bái đó, chàng… Nghiêm túc một chút đi.”
“Nàng không nói ra ngoài thì làm gì có ai biết chuyện này?” Bùi Cửu Chi nói ở bên tai nàng.
Ô Tố nói không lại hắn, chỉ có thể giơ tay che kín miệng hắn.
Bùi Cửu Chi thấp giọng cười, hắn biết, chỉ có hắn mới được nhìn thấy dáng vẻ này của Ô Tố.
Hắn là người ngang ngược, lòng chiếm hữu mãnh liệt, vậy nên hắn muốn Ô Tố chỉ thuộc về một mình hắn.
Hắn ngoan ngoãn ôm chặt nàng, không làm thêm gì cả vì hắn cũng thấy lo lắng cho sức khỏe của Ô Tố.
Một lúc lâu sau, Ô Tố lại ngủ thiếp đi, mãi đến khi gần buổi trưa nàng mới tỉnh lại.
Bùi Cửu Chi đọc một quyển kiếm phổ, thấy nàng tỉnh lại thì chạm vào tóc mái hơi ướt của nàng.
Hắn hỏi: “Có muốn ngủ thêm chút nữa không?”
“Chắc là dậy được rồi.” Ô Tố xoa xoa đôi mắt nói.
Cánh tay nàng nặng trĩu, phải để Bùi Cửu Chi đưa xiêm y cho nàng.
Màu sắc xiêm y hôm nay của Ô Tố cũng rất diễm lệ.
Tà váy hồng nhạt bay bay như những đóa hoa nở mùa xuân, tà trước với nhiều lớp tơ tằm vừa vặn che được những dấu vết bí ẩn trước ngực của nàng.
Nàng cảm thấy bộ xiêm y mình đang mặc khá quen mắt.
Trước đêm thành thân, nàng biến thành bướm đêm lén đi tìm tiểu điện hạ, kết quả bị hắn biến thành Thanh Điểu cắp lấy rồi đặt trên một đóa hoa hạnh.
Khi đó nàng bị cánh hoa hạnh che, cứ như được bao quanh một chiếc váy làm bằng hoa hạnh.
Chiếc váy hôm nay nàng mặc cũng có thiết kế tương tự.
Ô Tố có chút nghi hoặc cúi đầu xem làn váy của mình, nàng nhỏ giọng hỏi: “Tiểu điện hạ, đây là xiêm y Tư Y thự đưa tới sao?”
“Đúng vậy.” Bùi Cửu Chi rũ mắt, nghiêm túc sửa sang lại dải lụa choàng trên vai cho nàng.
“Hôm qua thành thân, ta thức dậy sớm yêu cầu Tư Y thự làm bộ xiêm y này cho ngươi.”
“Ừm…” Ô Tố nhỏ giọng đáp.
Nàng cảm thấy này có lẽ chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.
Nàng biết, bây giờ nàng đã là Hằng Vương phi, cho nên không thể trang điểm tùy ý quá.
Cuối cùng, nàng trang điểm, chải chuốt chỉnh tề xong nhưng tiểu điện hạ còn vẫn chưa kịp sửa soạn.
Thân trên của hắn lộ ra ngoài, cơ bắp trên eo săn chắc thanh thoát, đường rãnh cơ ẩn hiện nơi dưới eo.
Ô Tố nhìn đến mặt đỏ tai hồng, nàng cảm thấy tiểu điện hạ… Mặc quần hơi thấp.
Để hắn có thể nhanh chóng sửa soạn xong, Ô Tố đề nghị nàng sẽ mặc xiêm y giúp hắn.
Bùi Cửu Chi cự tuyệt: “Nàng đang mệt.”
“Ta thay mấy xiêm y nhẹ cho chàng.” Ô Tố lấy đai lưng đang treo trên giá xuống.
Hôm nay, xiêm y tiểu điện hạ mặc có màu đỏ sẫm, áo trong màu đen, Ô Tố rất ít nhìn thấy hắn mặc xiêm y tối màu như vậy.
Dường như trời sinh ra hắn đã không hợp với màu tối.
Bùi Cửu Chi nhìn vào gương, đang định mặc áo trong vào thì thấy bàn tay trắng của Ô Tố cầm lấy đai lưng, yên lặng nhìn những dấu vết trên lưng hắn.
Nàng tiến thêm một bước, lại gần, hai tay dừng ở bên hông hắn.
Nàng còn nhớ rõ sáng nay tiểu điện hạ nói câu kia.
Dường như giây phút này nàng đã tin vào lời nói đó.
Ô Tố nhón chân, nhẹ nhàng hôn lên sống lưng hắn.
Hơi thở nàng rất dịu dàng, lời nói nói ra cũng nhẹ như bẫng.
“Tiểu điện hạ, như vậy là hết đau sao?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
Đột nhiên Bùi Cửu Chi cầm lấy cổ tay của nàng.
Hắn ngước mắt, nhìn mình trong gương, Ô Tố đã trốn ra sau lưng hắn.
Nhưng môi mềm mại của nàng vẫn còn nhẹ nhàng dán ở trên sống lưng của hắn, phảng phất như bướm đêm chậm rãi đậu xuống.
“Không đau nữa.” Ngay từ đầu hắn chỉ nói đùa mà thôi.
Chút vết thương này chưa đến nỗi khiến hắn không chịu được, thậm chí hắn còn rất thích Ô Tố cào hắn như vậy nữa.
“Nàng còn đang mệt mà còn đi lo lắng cho ta.” Hắn kéo nàng vào trong lòng ngực mình, ấn lên đôi môi nàng: “Được rồi, đừng cử động.”
Cuối cùng, Ô Tố buộc lại đai lưng cho hắn, trông có chút xiêu vẹo.
Bùi Cửu Chi luôn rất chỉn chu, chỉ cần xiêm y có một chút nếp gấp nhỏ thôi cũng muốn sửa sang lại ngay ngắn.
Nhưng hắn không chỉnh lại đai lưng Ô Tố thắt cho.
Hắn đỡ Ô Tố ra khỏi phòng.
Dùng xong cơm trưa, Ô Tố mới khôi phục lại được phần nào. Lúc bọn họ đến Vân Ly cung đã là buổi chiều.
Bùi Sở liếc mắt một cái đã chú ý tới đai lưng trên hông Bùi Cửu Chi.
Ông ấy thấy Ô Tố ăn mặc xiêm y rất chuẩn mực, ngay cả bông hoa trên tay áo cũng được xếp gọn gàng.
Ông ấy ho nhẹ một tiếng nói: “Lễ nghi thế là được rồi, các con mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Làm hết trình tự lễ nghi thì bọn họ xuất cung. Hôm nay Vân Đô vẫn náo nhiệt như mọi khi.
Lễ thành thân của bọn họ ở Vân Đô được tổ chức suốt bảy ngày, bá tánh đến tham gia lễ thành thân chưa có dấu hiệu vơi đi.
Giờ đến bên đường ở Vân Đô, tùy tiện kéo một người qua đường hỏi thê tử của đương kim Cửu điện hạ Bùi Cửu Chi là ai, chắc chắn người đó có thể nói ra đáp án.
Đáp án chính là Ô Tố.
Ô Tố nâng má, nhìn đám đông ngoài xe ngựa, nàng không ngờ mọi người đều biết quan hệ giữa nàng và tiểu điện hạ.
Mà đây cũng chính là mục đích của Bùi Cửu Chi.
Ngay từ đầu, chính hắn quấn lấy Ô Tố trước, còn khi Ô Tố mới gặp được hắn vẫn luôn một mực muốn bỏ chạy.
Hắn không muốn nàng chạy đi.
Ô Tố nhìn ra ngoài cửa sổ, còn hắn thì nhìn Ô Tố, cho đến khi Ô Tố chú ý đến ánh mắt chằm chằm của hắn.
“Tiểu điện hạ, nhìn ta làm gì thế?” Ô Tố vỗ vỗ gò má mình mà hỏi.
“Ta không thể nhìn nàng sao?” Bùi Cửu Chi cười khẽ hỏi lại, ánh mắt hắn dừng ở trên người nàng.
“Được mà.” Ô Tố đáp trong sự bất an.
Từ sau khi thành thân, càng ngày hắn càng không che giấu bản thân mình nữa.
Lúc hắn hỏi những câu như thế này, cái khí thế kia cứ hắn tựa như muốn chiếm hữu tất thảy của nàng, khiến nàng có chút không chống đỡ được.
Trước đây Ô Tố đã từng nghe thấy Vệ Lệ với Lâm Mộng thảo luận về nam nhân, các nàng nói có mấy người nam nhân sau khi thành thân là sẽ hiện nguyên hình.
Tính ra thì tiểu điện hạ cũng không phải ngoại lệ.
Trước kia tiểu điện hạ còn biết đỏ mặt nữa cơ.
Ô Tố nghiêng đầu, lẳng lặng mà nhìn Bùi Cửu Chi, nghiêm túc quan sát phu quân của mình.
Dưới ánh mắt yên ắng và chuyên chú của nàng, mặt Bùi Cửu Chi vẫn đỏ lên, thanh trường kiếm trên bàn cũng bắt đầu phát ra tiếng rung nhè nhẹ.
Ồ… Hóa ra vẫn biết đỏ mặt, Ô Tố thầm nghĩ.
“Ô Tố, làm sao vậy?” Hắn hỏi.
“Ta không thể nhìn chàng hả?” Ô Tố lặp lại lời hắn nói trước đó, nàng luôn sẵn sàng học hành vi cư xử của con người.
Tiểu điện hạ là đối tượng học tập rất tốt của nàng, nàng đã học được rất nhiều điều từ hắn.
“Được mà.” Hắn cũng đáp như thế.
Hắn nhẹ nhàng xoa đầu Ô Tố, ánh mắt hắn nhìn nàng vô cùng chuyên chú.
“Tất cả mọi người biết nàng là thê tử của ta rồi.” Hắn nói.
Ô Tố nhẹ nhàng gật đầu, nàng cảm thấy tiểu điện hạ trước mắt cứ như đứa trẻ sợ hãi mất đi bảo vật trân quý.
Nhưng mà… Bảo vật sao?
Ô Tố nghĩ, nàng cũng có thể là bảo vật sao?
Nhưng nàng chỉ là một tiểu yêu quái bình thường.
Ô Tố rũ mắt, không nói nữa.
Đột nhiên có vệ binh của Hoàng Thành ti đi tới trước xe ngựa, dường như bọn họ có việc muốn bẩm báo.