Sau khi kiếm tôn vứt bỏ vô tình đạo

Bùi Cửu Chi sai người dừng xe lại, hắn xốc rèm cửa xe ngựa, nhoài người ra bên ngoài.
 
“Cửu Điện hạ, hôm nay mạn phép tới quấy rầy ngài, mạo phạm rồi.” Vệ binh của Hoàng Thành ti hành lễ nói.
 
“Chuyện gì?” Bùi Cửu Chi hỏi, hắn biết, nếu không phải chuyện quan trọng, người của Hoàng Thành ti sẽ không tùy tiện tiến đến quấy rầy mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Hai vị cô nương mà ngài mời đến kia, đã tìm được người bán thuốc cho các nàng rồi.”  
 
Vệ binh nói: “Nhưng… Chúng thần vẫn chưa bắt được người.”
 
“Tại sao?” Bùi Cửu Chi cũng biết hôm qua đã phát hiện mục tiêu.
 
Hắn đã phân phó cho Hoàng Thành ti, nếu tỷ muội Khương Nhiên nhìn thấy và xác định được người, Hoàng Thành ti sẽ trực tiếp bắt người, không cần lo lắng hay kiêng kị đối phương thân phận cao quý.
 
Vệ binh Hoàng Thành ti lộ ra vẻ do dự, tựa hồ có chút kinh sợ.
 
Hắn ta nghĩ một lúc rồi nói: “Cửu điện hạ, việc này tốt nhất là ngài nên đi Hoàng Thành ti một chuyến, để Tiêu thống lĩnh tự mình nói chuyện này với ngài.”
 
“Hôm nay ta…” Giọng nói Bùi Cửu Chi lạnh đi, hắn vừa mới thành thân ngày hôm qua, chẳng lẽ hôm nay còn phải tiếp tục điều tra việc này.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tiểu điện hạ, đi thôi.” Ô Tố nhoài người qua, đè lại bờ vai của hắn rồi nói.
 
“Trong Hoàng Thành ti toàn là binh lính, hai tiểu cô nương cứ phải ở đó mãi thì sẽ rất sợ hãi.”
 
Nếu Ô Tố đã nói như thế thì Bùi Cửu Chi nghe theo nàng, lệnh cho xe ngựa chạy về phía Hoàng Thành ti.
 
Nói xong câu đó, Ô Tố tiếp tục lười nhác mà dựa lưng vào xe ngựa.
 
Bùi Cửu Chi cầm lấy tay nàng nói: “Hôm qua chúng ta mới thành thân, hôm nay đã……”
 
“Cũng chẳng phải chuyện gì to tát.” Ô Tố không quá để ý cái này, nàng cũng hy vọng tiểu điện hạ nhanh chóng tìm được hung thủ.
 
Bọn họ cùng nhau đi vào Hoàng Thành ti, vẻ mặt người qua kẻ lại ở đó đều rất nặng nề.
 
Trong đại sảnh nơi nghị sự của Hoàng Thành ti, Khương Nhiên ngồi cùng với muội muội của cô bé.
 
Muội muội của Khương Nhiên đã thay một chiếc xe lăn mới, khi đi chuyển không còn kêu kẽo cà kẽo kẹt nữa.
 
Trên tay hai cô bé đang cầm một chén trà nóng, vẻ mặt có chút bất an.
 
Ô Tố đi lên phía trước, tới bên cạnh các nàng, nhỏ giọng hỏi: “Hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?”
 
Khương Nhiên cúi đầu uống một ngụm trà nói: “Đại tỷ tỷ, bọn muội theo phân phó của tỷ và đại ca ca, tìm được người bán thuốc cho muội muội của muội rồi, muội… Bọn muội không biết hắn là ai, nhưng muội thấy binh lính không có động tĩnh gì, hắn là một vị mà chúng ta không thể bắt sao?”
 
“Ở Vân Đô, không có ai là không thể bắt được.” Bùi Cửu Chi dẫn Ô Tố ngồi xuống ghế chủ vị phía trên, trầm giọng nói.
 
Thời gian ngọt ngào hôm nay của hắn đã bị phá vỡ, đương nhiên hắn muốn nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện này.
 
“Tiêu Ninh, ngươi có gì muốn nói?” Bùi Cửu Chi trực tiếp hỏi.
 
Ô Tố ngồi ở bên cạnh người hắn, lấy điểm tâm trên bàn, đưa cho hai tỷ muội kia ăn.
 
Khương Nhiên nhỏ giọng nói với Ô Tố: “Đại tỷ tỷ, hôm nay tỷ thật xinh đẹp, à đương nhiên, ngày hôm qua vẫn là tỷ xinh đẹp nhất.”
 
“Có phải là vì bọn muội làm không xong chuyện nên mới khiến tỷ phải cất công đến đây không?” Khương Nhiên sợ sệt hỏi.
 
Ô Tố lắc đầu, dịu dàng nói: “Các muội chỉ cần tìm người là được, những cái khác cứ giao cho Hoàng Thành ti là được.”
 
“Hoàng Thành ti… Hoàng Thành ti chúng ta cũng làm không làm nổi!” Tiêu Ninh buồn rầu, phiền não day day ấn đường.
 
“Không phải chứ, tiểu cô nương, ngươi xác định không nhận nhầm sao?” Tiêu Ninh hỏi.
 
Muội muội của Khương Nhiên bị dọa đến nỗi trốn ra sau, nhưng cô bé vẫn kiên định mà trả lời.
 
“Chính là hắn, hơi thở trên người hắn giống y đúc với người mặc đồ đen đã bán thuốc cho ta, dáng người và giọng nói cũng rất giống.”
 
“Là ai?” Bùi Cửu Chi hỏi.
 
“Phò mã đại nhân.” Tiêu Ninh đè thấp giọng nói.
 
Đôi mày tuấn tú của Bùi Cửu Chi nhíu lại, đáp án này nằm ngoài dự liệu của hắn.
 
Dù sao lúc hắn vừa rời khỏi Vân Đô, trong ấn tượng của hắn thì Phò mã vẫn là một người đầy nghĩa khí.
 
Sao có thể là hắn ta?
 
“Đại Công chúa điện hạ lấy đất phong của mình nuôi dưỡng Hoàng Thành ti, nếu không Hoàng Thành ti của chúng ta không thể hoạt động thuận tiện ở Vân Đô được như vầy.”
 
“Chúng ta lại không phải Vân vệ, trên danh nghĩa thì thuộc quyền quản lý của Bệ hạ, trên thực tế lại là người của Thái tử điện hạ, quyền lực chúng ta không bằng Vân vệ, nếu không có sự yểm hộ của đại Công chúa, toàn bộ vụ án của Hoàng Thành ti từ trên xuống dưới đều phải dừng lại.” Tiêu Ninh đau khổ mà nói.
 
Bùi Cửu Chi lạnh lùng phun ra ba chữ: “Đi bắt hắn.”
 
“Cửu điện hạ! Dù sao hắn ta cũng là tỷ phu của ngài, hôm qua hôn lễ của ngài hắn ta cũng tới, ngài chắc chắn muốn làm như vậy sao?" Tiêu Ninh có chút do dự.
 
Hiện tại Tiêu Ninh không có chứng cứ xác thực chỉ ra Phò mã đại nhân, lần này gọi Bùi Cửu Chi đến cũng là vì muốn có sự ủng hộ của hắn.
 
Tuy rằng vị Cửu điện hạ này không kế thừa ngôi vị hoàng đế, nhưng mọi người đều biết địa vị của hắn cao hơn so với bất cứ vị hoàng tử, công chúa nào khác.  
 
“Hắn bị hiềm nghi, đương nhiên phải mời đến Hoàng Thành ti để hỏi.” Bùi Cửu Chi bình tĩnh đáp.
 
Vừa dứt lời, ngoài thính đường truyền tới vài tiếng bước chân, còn tiếng trang sức trên tóc khẽ chạm vào nhau, vang lên tiếng thanh thúy.
 
“Nghe nói… Hoàng Thành ti muốn mời Phò mã của ta đến hỏi chuyện?” Thanh âm uy nghiêm của đại Công chúa truyền vào.
 
Nàng ấy chậm rãi đi vào phòng nghị sự, vài thị nữ đứng bên cạnh cần thận đỡ nàng ấy.
 
Vạt áo sau của nàng ấy thêu phượng điểu bay lượn, tôn quý đến nỗi áp người.
 
Bùi Cửu Chi ngước mắt nhìn thoáng qua đại Công chúa rồi nói: “Hoàng tỷ.”
 
Ô Tố ngơ ngác ngẩng đầu, đại Công chúa thì đang cất bước về phía nàng.
 
“Hôm qua ngươi thành thân, ta còn chưa tới kịp tới nói chuyện với ngươi.” Cung nữ phía sau đại Công chúa đưa một hộp gấm lên. 
 
“Ta tìm được một ít trang sức rất tốt, định tặng cho ngươi, hôm nay cũng vừa khéo, lại gặp nhau ở Hoàng Thành ti.”
 
Ô Tố không từ chối mà vươn tay ra nhận lấy hộp gấm.
 
Đại Công chúa ngồi ở bên cạnh nàng, một bên có hạ nhân dâng lên trà nóng loại tốt nhất. 
 
Nàng ấy ngước mắt, lười nhác mà liếc nhìn Tiêu Ninh một cái, tất cả sự tức giận này đều trút về phía vị thống lĩnh của Hoàng Thành ti chứ không truy cứu Bùi Cửu Chi một chút nào. 
 
Hoàng Thành ti này quả nhiên là Hoàng Thành ti “của nàng ấy”, vừa xảy ra chuyện cái là tin tức nội bộ đã nhanh chóng truyền tới tai đại Công chúa.
 
“Án gì, nói cụ thể đi.” Đại Công chúa nói.
 
Tiêu Ninh sai người trình hồ sơ vụ này lên.
 
Bùi Cửu Chi tham gia vào việc này là bởi vì hắn biết việc này là nguyên nhân của việc ngoài ý muốn trong đêm đó ở Quan Lan các.
 
Hơn nữa, vừa vặn người đầu tiên mà cô nương bị tà khí xâm nhiễm muốn ám sát là Ô Tố.
 
Tiêu Ninh tóm tắt ngọn nguồn câu chuyện cho đại Công chúa nghe.
 
Đại Công chúa liếc mắt nhìn hai tiểu cô nương bán hoa kia, mỉm cười: “Cũng có dũng khí đấy, cũng rất ngây thơ.”
 
Khương Nhiên và muội muội cô bé trốn sau lưng Ô Tố.
 
“Hôm nào đấy hãy gửi chút hoa đến phủ Công chúa của ta.” Đại Công chúa không trách các nàng chỉ điểm Phò mã nhà mình.
 
“Đại Công chúa điện hạ, ý của ngài là…” Tiêu Ninh hành lễ hỏi.
 
“Người thì không thể bắt, đó là Phò mã của ta, việc này mà truyền tới tai phụ hoàng thì ít nhiều cũng không dễ nghe.” Đại Công chúa nheo lại mắt nói.
 
“Tiêu Ninh, ngươi được lắm, xảy ra chuyện, người đầu tiên ngươi tìm không phải ta, ngược lại chạy đi tìm Cửu Chi hả? Người ta mới kết hôn ngày hôm qua, hôm nay lại phải tới giải quyết vụ án giúp ngươi, mệt mỏi biết bao.” Đại Công chúa lại nói.
 
Bùi Cửu Chi đúng lúc mà lạnh giọng nói: “Hoàng tỷ, việc này cũng liên quan đến ta, tất nhiên ta sẽ cùng điều tra.”
 
Đại Công chúa nhìn hắn, gật đầu, bình tĩnh nói: “Tiêu Ninh, ta chỉ buồn ngươi vì thế thôi. Rõ ràng là người của ta, không có chính khí thì cũng thôi đi, còn năm lần bảy lượt không tín nhiệm ta.”
 
“Ta là sài lang hổ báo hả? Sao gặp chuyện mà không bẩm báo với ta đầu tiên?” Nàng ấy nhẹ giọng cười.
 
“Bảy ngày nữa hẵng mời hắn ta tới Hoàng Thành ti.” Đại Công chúa nói: “Thư hòa ly của ta cần phải trau chuốt lại một chút.”
 
Ánh mắt Bùi Cửu Chi hơi lóe lên: “Hoàng tỷ thật sự muốn hòa ly với phò mã sao?”
 
“Lời giải quẻ của Vấn Duyên sư phụ viết như vậy, mà cũng đã nhiều năm trôi qua, cạn tình từ lâu rồi.”
 
Giọng nói đại Công chúa vẫn lạnh băng vô tình như cũ: “Ta chỉ hy vọng việc này của hắn ta đừng liên lụy gì đến ta.”
 
Ngón tay Bùi Cửu Chi nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, đôi mắt phượng nghiêm nghị hơi nheo lại, không nói thêm gì nữa.
 
“Nếu không có việc gì khác, ta về phủ trước đây, mấy ngày nay ta sẽ để mắt tới hắn ta.” Đại Công chúa nói.
 
Bùi Cửu Chi nheo mắt, đáp một tiếng “Được”.
 
Lúc rời đi đại Công chúa còn nhỏ giọng nói với Ô Tố: “Nếu có thời gian rảnh có thể tới phủ Công chúa chơi chút.”
 
Ô Tố gật đầu, đương nhiên là nàng không dám từ chối.
 
“Thật ra hai vị này tiểu cô nương mà ngươi mang theo rất thú vị, cũng thông minh và dũng cảm, nếu Nhật Nguyệt các không cần người ngoài thì để cho các nàng tới phủ Công chúa cũng được.” Đại Công chúa lại mở miệng nói.
 
“Đại Công chúa điện hạ…” Ô Tố do dự mà mở miệng: “Ta còn phải hỏi qua ý của các nàng.”
 
“Cứ gọi ta là Hoàng tỷ như Cửu Chi là được.” Đại Công chúa chớp mắt nhìn nàng.
 
Nàng ấy dẫn theo thị nữ bên người rời đi, trong thính đường, Tiêu Ninh vốn đang nín thở vì căng thẳng chợt thở phào nhẹ nhõm một hơi.
 
Hắn ta không phải người trời sinh đã cao quý như Bùi Cửu Chi, cũng không phải trời sinh đã thờ ơ như Ô Tố.
 
Lúc nãy khi đối mặt đại Công chúa trên người ngập tràn cảm giác áp bách kia, hắn ta còn không thở nổi.
 
“Cửu điện hạ, nếu hôm nay ngài không ở đây, không biết ta đã bị đại Công chúa mắng thành cái dạng gì rồi.” Tiêu Ninh cầm khăn, lau mồ hôi trên trán.
 
“Hoàng tỷ hiểu lý lẽ, sẽ không bao che Phò mã.” Bùi Cửu Chi đứng dậy nói.
 
Hắn hiểu rõ tính tình mấy vị huynh tỷ xung quanh mình, điều đại Công chúa Bùi Hoa Thường quan tâm nhất là thanh danh, cho nên cũng không sẽ dung túng thuộc hạ phạm lỗi.
 
Chỉ là nếu Phò mã thật sự làm ra chuyện này thật thì quả là khó mà tưởng tượng.
 
Bùi Cửu Chi sai người đưa kia hai tỷ muội đến ngoại thành Vân Đô.
 
Có thể lời của đại Công chúa không phải lời nói đùa, nhưng dù sao cũng phải xem bản thân các nàng lựa chọn như thế nào mới được.
 
Hắn dẫn Ô Tố trở về Nhật Nguyệt các.
 
Trên đường, Ô Tố dựa đầu bên thành xe ngựa, nàng nghĩ đến lúc đại Công chúa tới gần nàng, trên người nàng ấy mang theo khí thế bức người.
 
Chỉ có thể nói không hổ là tỷ đệ, mấy người nhà của tiểu điện hạ đều rất hung dữ.
 
Thấy Ô Tố đang ngẩn người, Bùi Cửu Chi chạm vào mu bàn tay nàng, thấp giọng hỏi: “Đang suy nghĩ gì thế?”
 
“Ta đang nghĩ… Đại Công chúa cũng hung dữ như tiểu điện hạ.” Ô Tố nói ý nghĩ trong lòng ra.
 
“Tỷ ấy hung dữ, nhưng ta thì không.” Bùi Cửu Chi chưa bao giờ thừa nhận mình hung dữ ở trước mặt Ô Tố.
 
Ô Tố giương mắt nhìn hắn.
 
Nàng lấy chiếc hộp gấm trên xe ngựa ra, định mở ra xem đại Công chúa tặng cho nàng cái gì.
 
“Đừng xem, hôm sau đưa nàng đi chọn thứ khác.” Bùi Cửu Chi lấy hộp gấm từ trong lồng ngực Ô Tố lại.
 
Hắn còn nhớ rõ lần trước Ô Tố mang vòng ngọc cảm thấy có chút không khoẻ, đại Công chúa nói nàng ấy đặt văn chú trừ tà ở trên vòng ngọc để xua đuổi tà ma.
 
Không chừng trong hộp gấm này có chứa đồ hàng yêu trừ ma gì đó, để Ô Tố chạm vào thật sự không tốt lắm.
 
“Được.” Ô Tố nhẹ giọng đáp.
 
Nàng không ngờ khi xảy ra chuyện, đại Công chúa lại quyết đoán chia tay Phò mã như thế, tựa như sợ hắn ta liên luỵ nàng ấy vậy.
 
Con người đều như thế sao?
 
Tiểu điện hạ cũng giống như vậy sao?
 
Nếu hắn biết nàng là yêu, hắn cũng sẽ… Rời xa nàng sao?
 
Ô Tố nghĩ, nếu nàng lộ ra bất cứ sơ hở nào trước mặt tiểu điện hạ, để hắn phát hiện nàng là yêu, liệu hắn có lập tức chủ động rời khỏi nàng không?
 
Nàng còn nhớ rõ rất nhiều người đã từng nói, sự thân cận của nàng là một tai họa với tiểu điện hạ.
 
Nếu hắn phát hiện nàng là yêu, hẳn là sẽ cầm trường kiếm đẹp đẽ kia ở trong tay nhắm ngay vào nàng, sau đó đâm một nhát vào ngực nàng.
 
Ô Tố không sợ một nhát kiếm của hắn, bởi vì nàng không chết được.
 
Mà kể ra, đây cũng là một cách tốt để tiểu điện hạ rời xa nàng, rời xa cái “tai họa” này.
 
Ngày thứ hai sau hôm thành thân, Ô Tố lại bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để mình rời khỏi tiểu điện hạ.
 
Lúc này đây, nàng muốn thực hiện kế hoạch…Ccố ý tỏ vẻ vô tình lộ ra bí mật rằng mình là yêu khi ở trước mặt tiểu điện hạ.
 
Bùi Cửu Chi nào ngờ được trong đầu Ô Tố lại chứa ý nghĩ kỳ quái như vậy.
 
Nhưng từ trước đến nay Ô Tố luôn thành thật, muốn nàng lộ ra một chút đặc thù không phải con người thì nàng không am hiểu cho lắm.
 
Cho nên sau khi trở về Nhật Nguyệt các, nàng chật vật mãi cũng không tìm được cơ hội để lộ sự khác thường của mình.
 
Tuy nhiên, vào đêm hôm đó, Ô Tố tìm được một cơ hội tốt.
 
Tiểu điện hạ là một phu quân rất nhiệt tình, lúc ở trên giường, nàng lăn qua lộn lại từ đầu giường đến cuối giường, dây dưa với hắn vài lần.
 
Cuối cùng tiểu điện hạ vẫn tràn đầy sinh lực, còn Ô Tố uể oải không thôi, thân thể yếu ớt, thật sự là không có cách nào phản kháng.
 
Nhưng mà! Chẳng phải là yêu đều sẽ mạnh hơn con người sao?
 
Ô Tố cảm thấy nàng phải thể hiện phương diện mạnh mẽ của mình, để tiểu điện hạ kinh ngạc một phen.
 
Vì vậy, lúc tiểu điện hạ cắn bên tai nàng, nghiêm túc dò hỏi nàng có thể lại một lần nữa hay không.
 
Nàng kìm nén tiếng thở dốc của chính mình, căng da đầu, gian nan phun ra hai chữ: “Vẫn… Được.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui