Sau khi kiếm tôn vứt bỏ vô tình đạo

Trong phủ Công chúa, Phò mã đang luyện tập thương pháp ở sân tập võ.
 
Dưới gốc cây hạnh, hoa lả tả, mũi giáo của hắn ta đâm vào những cánh hoa rơi, phát ra tiếng xào xạc.
 
Cơ thể của Phò mã rất linh hoạt, trên gương mặt âm trầm là bờ môi mỏng mím chặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hắn ta vốn là người ít nói, chỉ có thanh thương bạc trong tay hắn ta lại không ngừng nhảy múa, dường như đang muốn đè nén mọi cảm xúc bất an của hắn ta.
 
Bùi Cửu Chi và Ô Tố đi vòng qua hành lang và nhìn thấy bóng dáng của Phò mã.
 
Phò mã thấy Bùi Cửu Chi đi đến thì thu lại thanh thương bạc và nhìn chằm chằm vào hắn.
 
“Cửu Chi, đệ đã ra ngoài tu hành nhiều năm như vậy rồi cho nên ta vẫn chưa từng nhìn thấy kiếm pháp của đệ đấy.”
 
Phò mã trầm giọng nói: “Thế nào, làm vài chiêu không?”
 
Bùi Cửu Chi nhìn cơ thể to lớn đang khoác áo giáp bạc của Phò mã, hắn thẳng thừng lắc đầu: “Tỷ phu, ta sẽ làm huynh bị thương mất.”
 
Phò mã khẽ ngẩn người, hắn ta chỉ cho rằng Bùi Cửu Chi đang ngạo mạn mà thôi, thứ hắn ta dùng là thương pháp, vốn dĩ đã có lợi thế hơn so với trường kiếm của hắn rồi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơn nữa, trên người hắn ta còn có áo giáp bạc, có như thế nào thì Bùi Cửu Chi cũng sẽ không thể làm hắn ta bị thương được.
 
Hắn ta kiên quyết nói: “Tới đây.”
 
Bùi Cửu Chi thấy trên giá vũ khí ở bên cạnh hắn ta cũng có kiếm sắt bình thường thì bèn gật gật đầu.
 
Hắn bảo Ô Tố ngồi vào trong cái đình nhỏ gần đó rồi quay người lại và đưa thanh trường ở kiếm sau lưng hắn cho Ô Tố.
 
Thanh trường kiếm nặng trịch được đặt vào trong tay, Ô Tố suýt chút nữa đã không cầm được, nàng vội vàng ôm lấy thanh trường kiếm và không dám buông tay.
 
“Trông nó giúp ta, có được không?” Bùi Cửu Chi cúi người xuống, đặt tầm mắt ngang với Ô Tố và kiên nhẫn hỏi.
 
Sau nhiều lần được hắn hướng dẫn, Ô Tố đã không còn sợ thanh kiếm này như trước nữa rồi, nàng gật đầu trong sự mông lung.
 
Lúc này, giọng nói của Phò mã truyền đến từ phía sân tập võ: “Cửu Chi, đệ làm như thế có phải là xem thường ta quá rồi không?”
 
Có như thế nào thì hắn ta cũng là thống lĩnh của Hồng Vũ Quân, là đại tướng quân của Vân triều, quản lý hàng trăm vạn tướng sĩ dưới trướng.
 
Bùi Cửu Chi quay người lại, hắn giữ im lặng và chỉ gật gật đầu với Phò mã.
 
Hắn cầm thanh kiếm sắt trên giá vũ khí của sân tập võ lên và lạnh lùng nói: “Tỷ phu, ta sẽ dùng cái này.”
 
Bùi Cửu Chi nói như vậy, Phò mã khẽ cau mày, hắn ta cảm thấy hành động này của Bùi Cửu Chi ít nhiều gì cũng có chút xem thường hắn ta.
 
Vậy nên hắn ta lắc thanh thương bạc trong tay một cái và tấn công về phía Bùi Cửu Chi.
 
Ô Tố ôm kiếm của hắn, nghiêm túc nhìn hắn so chiêu với Phò mã, kiếm pháp mà Bùi Cửu Chi dùng đều vô cùng đơn giản.
 
Có lẽ là kiếm pháp của trần gian đã không còn xứng với hắn nữa rồi.
 
Bước chân của hắn lúc hành động rất ổn định nhưng lại biến hóa khó lường.
 
Hắn chỉ dùng một vài bước chân đã có thể rút khỏi phạm vi tấn công của thương bạc, khiến cho Phò mã vồ hụt một phát.
 
Lúc Phò mã đâm thương bạc, ít nhiều gì cũng sẽ để lộ một chút sơ hở, Bùi Cửu Chi cầm thanh kiếm sắt bình thường ở trong tay nhưng lại chưa từng rút kiếm ra khỏi vỏ.
 
Cơ thể hắn nhanh đến mức kinh người, dường như đã vượt qua giới hạn mà một người bình thường nên có, lưng kiếm trong tay hắn mạnh mẽ vỗ một phát lên bả vai của Phò mã.
 
Nếu như thanh kiếm này đã rút ra khỏi vỏ thì chỉ trong một chiêu, Phò mã sẽ bị thương ngay.
 
Từ đầu đến cuối, bước chân của hắn vẫn luôn từ tốn và tao nhã, dường như đã nhìn thấu được mọi hành động của hắn ta.
 
Phò mã cảm nhận được lưng đao rơi trên vai mình, nhưng ở trên chiến trường, thứ mà hắn ta không sợ nhất chính là bị thương.
 
Thanh thương bạc ở trong tay hắn ta quét qua một cái và đâm thẳng về phía đùi của Bùi Cửu Chi.
 
Bùi Cửu Chi nhẹ nhàng nhảy lên một cái, đặt một tay lên vai Phò mã và vòng qua bên kia.
 
Ống tay áo màu trắng bạc của hắn tung bay, cọ sát trong không trung và tạo ra những tiếng kêu sắc bén.
 
Bùi Cửu Chi thu lại thanh kiếm ở trong tay, chĩa lưng kiếm về phía Phò mã, kiếm và thương va chạm vào nhau tạo nên tiếng kim loại cọ sát leng keng, cực kì vang dội.
 
Hắn biết rằng Phò mã chỉ đang muốn đọ chiêu mà thôi nên đã chiều theo ý muốn của hắn ta và đánh với hắn ta thêm vài chiêu nữa.
 
Tiếng động ở sân tập võ rất nhanh đã thu hút được rất nhiều hạ nhân trong phủ Công chúa, già trẻ gái trai gì đều có cả.
 
Bọn họ vây quanh sân tập võ và theo dõi trận đấu võ này một cách thích thú.
 
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Cửu điện hạ trong truyền thuyết sử dụng kiếm pháp.
 
Và đây cũng là lần duy nhất bọn họ nhìn thấy Phò mã của bọn họ lộ ra vẻ mặt chật vật như vậy khi sử dụng thương bạc.
 
Trong những lần vũ khí giao tranh, Ô Tố nhìn thấy Phò mã liên tục lùi về phía sau, trên trán hắn ta toát ra một tầng mồ hôi mỏng, dường như không thể nào chống đỡ được.
 
Tuy nhiên, người đáng sợ hơn vẫn là Bùi Cửu Chi.
 
Ô Tố ôm lấy kiếm của hắn, nàng hiểu rõ tình hình hiện tại của Bùi Cửu Chi hơn bất cứ ai.
 
Hắn bình tĩnh đến đáng sợ, chứng tỏ hắn hoàn toàn kiểm soát được cuộc chiến này, mỗi một chiêu thức đều đã nằm trong dự liệu của hắn.
 
Đối với Phò mã mà nói, mỗi một lần tấn công của hắn ta đều là toàn lực xông lên.
 
Còn đối với Bùi Cửu Chi mà nói, sự chống đỡ và phản công của hắn đều chỉ là tiện tay vung kiếm mà thôi.
 
Thanh kiếm của Bùi Cửu Chi rất yên tĩnh, nhưng chỉ có Ô Tố biết rằng thanh kiếm này rất thích kêu, cứ mỗi lần đến gần nàng là lại kêu lên ong ong.
 
Nàng nghĩ, tiểu điện hạ ở trước mặt người khác đúng thật là... Lạnh lùng như một vị thần vô tâm vô tình.
 
Cuối cùng, thanh kiếm vẫn chưa rút ra khỏi vỏ của Bùi Cửu Chi tùy ý đánh vào trên thanh thương bạc của Phò mã.
 
Thanh thương bạc không ngừng run rẩy, lực dội lại đẩy Phò mã lùi về sau những mấy bước.
 
Tay phải đang cầm thương của Phò mã bị lực dội làm cho bị thương, hắn ta ôm lấy vai phải của mình và thả thương bạc xuống.
 
Đám hạ nhân của phủ Công chúa ở bên cạnh vội vàng vây đến và đỡ lấy Phò mã, bọn họ nhìn Bùi Cửu Chi với ánh mắt hoảng sợ.
 
Phải biết rằng, ở trước mặt bọn họ là Đại tướng quân lợi hại nhất của Vân triều đó.
 
Hàng trăm vạn Hồng Vũ Quân dưới trướng hắn ta không có lấy một ai không phục hắn ta.
 
“Tỷ phu, mạo phạm rồi.” Bùi Cửu Chi đặt thanh kiếm sắt vào lại trên giá vũ khí.
 
Giọng nói của hắn vẫn bình tĩnh như cũ và không hề có một chút dao động nào.
 
Sắc mặt của Phò mã có hơi trầm xuống, người hầu ở bên cạnh đỡ hắn ta, nói: “Tướng quân, ngài cũng biết Cửu điện hạ...”
 
“Con ác yêu mà Hoàng Thành ti phải mất mấy chục năm mới luyện ra được, ngài ấy vừa quay về cái, chỉ dùng một vài chiêu đã có thể giết chết.” Người hầu kể lại sự tích của Bùi Cửu Chi: “Ta đã từng nghe đại Công chúa nói, Cửu điện hạ sớm muộn gì cũng sẽ đến Tiên Châu thôi, ngài xem, ngài không cần thất vọng vì chuyện này đâu.”
 
“Không hề.” Phò mã bình tĩnh lại, đứng dậy và đáp lời.
 
Hắn ta cất thanh thương bạc lại rồi đi về phía Ô Tố và Bùi Cửu Chi.
 
Bùi Cửu Chi đi xuống khỏi sân đấu võ và đi thẳng về phía Ô Tố, hắn ngồi xuống bên cạnh nàng nhưng không lập tức lấy lại thanh kiếm của mình.
 
Là Ô Tố tự mình đưa cho hắn, nàng chớp chớp mắt với Bùi Cửu Chi.
 
Bùi Cửu Chi đón lấy thanh kiếm từ trong tay nàng, đột nhiên hắn ghé sát đến và khẽ giọng hỏi Ô Tố: “Ban nãy ta lợi hại không?”
 
Ô Tố: “...” Tiểu điện hạ, chàng có bị ngốc không thế?
 
Nàng gật đầu.
 
Bùi Cửu Chi đeo thanh trường kiếm vốn đã yên lặng hồi lâu ở trong lòng Ô Tố lên lưng, bây giờ thanh kiếm lại đang phát ra những tiếng kêu khe khẽ.
 
Ô Tố nghe thấy mấy tiếng hét nho nhỏ của nữ tử truyền đến từ phía sau đình viện cách đó không xa.
 
Nàng quay đầu lại nhìn.
 
Chỉ thấy mấy nha hoàn của phủ Công chúa đang nhìn bọn họ và khẽ giọng thảo luận.
 
“Mọi người có nhìn thấy chưa, Cửu điện hạ vừa mới xuống khỏi sân đấu võ đã đi thẳng về phía Vương phi rồi!”
 
“Ui, đẹp trai quá đi mất! Cửu điện hạ còn thì thầm với Vương phi nữa!”
 
“Nhìn khẩu hình đi, ngài ấy đang nói gì thế nhỉ?” 
 
“Chắc chắn là đang hỏi Vương phi xem ban nãy mình có đẹp trai hay không!”
 
“Mặc dù Phò mã gia là người của phủ Công chúa chúng ta nhưng ta vẫn phải nói điều này, Cửu điện hạ thực sự đẹp trai đến chết đi được.”
 
Những lời thì thầm to nhỏ của bọn họ không thể thoát khỏi tai Ô Tố.
 
Nàng là yêu, khi ngũ quan không bị thiếu sót, nàng nhạy bén hơn tất cả những người bình thường.
 
A, đúng rồi! Đây cũng là một cơ hội tốt để bại lộ!
 
Ô Tố quay người lại và hỏi Bùi Cửu Chi: “Tiểu điện hạ, ngài có biết bọn họ đang nói gì không?”
 
Bùi Cửu Chi cũng nghe thấy rồi, hắn tưởng rằng Ô Tố không thể nghe thấy nên bèn gật đầu và nói: “Ta biết.”
 
Ô Tố vốn định nói thẳng với Bùi Cửu Chi, không ngờ rằng một câu “Ta biết” của hắn chặn hết những lời mà nàng muốn nói rồi.
 
“Ta cũng...” Biết. Ô Tố đang định nói tiếp thì Bùi Cửu Chi lại lên tiếng,
 
“Bọn họ đang bàn luận về chúng ta, bọn họ cảm thấy ta rất thích nàng.”
 
Mặt Bùi Cửu Chi không biến sắc tóm tắt ý chính của cuộc thảo luận của nha hoàn.
 
Ô Tố: “...” Chàng muốn ta phải bại lộ kiểu gì đây?
 
“Ồ... Thế à...” Ô Tố ngập ngừng trả lời, nàng nói nhăng nói cuội và thuận miệng ném vấn đề của mình ra ngoài.
 
“Thế chàng có thích không?” Nàng hỏi.
 
“Thích.” Đáp án của Bùi Cửu Chi rất kiên định.
 
Ô Tố ngẩn người một lúc, nàng nghiêng đầu và nhìn vào đôi mắt phượng chăm chú của Bùi Cửu Chi.
 
“Thế à...” Nàng khẽ giọng nói.
 
“Ừ.” Bùi Cửu Chi rót cho nàng một tách trà.
 
Lúc này, Phò mã đã khỏe hơn nhiều rồi, hắn ta đi về phía bọn họ.
 
Hắn ta khẽ gật đầu với Bùi Cửu Chi.
 
Mãi cho đến bây giờ hắn ta mới biết rằng những lời ban nãy của Bùi Cửu Chi không phải là thách thức mà cũng không phải là châm biếm.
 
Hắn chỉ đơn thuần là đang diễn đạt lại sự thật mà thôi.
 
“Lúc đệ rời khỏi Vân Đô, ta và Hoa Thường còn chưa thành thân, vừa mới chớp mắt cái thôi mà đệ đã lớn như vậy rồi, còn cưới thê tử rồi nữa.” Giọng nói của Phò mã trầm thấp.
 
“Ừ.” Bùi Cửu Chi hờ hững đáp lời.
 
Ban nãy Phò mã cũng đã nhìn thấy tương tác của hắn và Ô Tố, hắn ta nói với giọng có hơi buồn bã: “Năm đó lúc ta và Hoa Thường mới thành thân cũng giống hệt vậy, nhưng bây giờ...”
 
Bùi Cửu Chi quả nhiên đã giơ tay lên bịt tai Ô Tố lại, hắn nói: “Tỷ phu, đừng có dạy hư nàng ấy.”
 
“Nàng ấy không giống với Hoa Thường, đệ cũng không giống ta.” Phò mã nói.
 
Hắn ta hỏi Bùi Cửu Chi: “Hôm nay Hoa Thường vào cung để làm gì vậy?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui