Ô Tố ngã ngồi xuống góc thư phòng của Lục quản sự, lưng nàng dựa vào tường.
Thấy Bùi Cửu Chi nghiêng đầu nhìn mình, nàng vội vã đứng dậy, phủi bụi trên làn váy.
“Xin lỗi tiểu điện hạ vì đã quấy rầy, mời ngài tiếp tục đọc sách.” Ô Tố bình tĩnh nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng không biết vị quý nhân này chơi trò gì ở đây nhưng nàng biết nếu có chuyện gì thì người đầu tiên Lục quản sự mắng chính là nàng.
Ô Tố không muốn rời khỏi Tĩnh Vương phủ.
Nàng đang định bò lên trên cửa sổ, Bùi Cửu Chi ở đằng kia đã hóa hình, hắn điều khiển lá bùa, biến từ Thanh Điểu về thành người.
“Tên nàng là gì?” Bùi Cửu Chi giơ tay lên, lật quyển sách nhỏ trước mặt mình rồi hỏi nàng.
Ô Tố không dám không trả lời câu hỏi của hắn, chân của nàng lúng túng lơ lửng giữa không trung.
“Ô Tố ạ.” Nàng nói.
“Ô?” Bùi Cửu Chi mở miệng, giọng nói trầm trầm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ô trong màu đen.” Ô Tố nói.
“Tố… Trong màu trắng?” Bùi Cửu Chi hỏi.
Ô Tố gật đầu.
Bùi Cửu Chi lật tới trang ghi lại nhiệm vụ nàng làm đêm đó, ngày mà Tĩnh Vương phủ chiêu đãi hắn, quả thực là nàng không có mặt.
Hắn không dặn dò gì, Ô Tố cũng không dám rời đi nên nàng bèn thu chân về, đứng yên bên cạnh bệ cửa sổ, chờ hắn ra lệnh.
Bùi Cửu Chi cảm thấy cách Ô Tố nói chuyện hơi quen thuộc, nhưng trong sổ ghi lại rất rõ ràng, ngày ấy nàng không có khả năng xuất hiện ở Quan Lan các.
“Nàng đi đi.” Bùi Cửu Chi không hỏi tại sao Ô Tố lại tới đây, chuyện của người khác, hắn không có hứng hỏi.
Ô Tố đang định trèo cửa sổ rời đi nhưng vừa nghiêng đầu đã thấy bóng dáng Lục quản sự ở ngoài cửa sổ.
Nàng không dám chắc Lục quản sự có quay về đây không nhưng xem tình hình lúc này, nàng chỉ có thể trốn đi.
Bản danh sách trên bàn là do Bùi Cửu Chi mở ra nhưng đến khi Bùi Cửu Chi biến lại thành Thanh Điểu thì chuyện sẽ trở thành do nàng làm.
Ô Tố vội vàng mở tủ bát trong thư phòng của Lục quản sự rồi cúi đầu chui vào.
Nàng đang định đóng cửa tủ vào thì Bùi Cửu Chi ở bên kia đã khép danh sách trên bàn lại.
Lá bùa biến ảo, hắn biến về thành Thanh Điểu rồi bay thẳng vào ngăn kéo mà Ô Tố đang ẩn mình.
“Tiểu…” Điện hạ! Ô Tố đang định mở miệng thì Bùi Cửu Chi đã vươn tay che miệng nàng lại.
Bây giờ đã bị lộ, có thể sẽ sẽ rút dây động rừng, hắn cũng vốn định trốn đi.
Ô Tố bất đắc dĩ, lại nghĩ một con Thanh Điểu cũng không chiếm nhiều chỗ cho nên vội vàng đóng chặt cửa tủ lại.
Từ ngăn tủ mà bọn họ đang trốn nhìn ra ngoài chỉ có thể thấy một đường sáng mông lung của thư phòng cùng với chút bóng người.
Ô Tố ôm hai đầu gối, nín thở để giảm sự tồn tại của mình xuống thấp nhất.
Nàng không rõ vì sao một quý nhân như Bùi Cửu Chi cũng sợ Lục quản sự.
Bùi Cửu Chi chỉ có thể đứng trên bả vai nàng, đôi cánh chim nhỏ nhẹ nhàng giật giật.
Hơi thở quanh người Ô Tố mềm mại yên ổn, giống như một ngọn núi không biến động.
Hắn cảm giác được bả vai nàng đang run nhẹ, hình như nàng có chút sợ hãi.
Bên ngoài, quả nhiên Lục quản sự đã đi vào trong thư phòng, đằng sau ông ấy còn có một người khác.
Ô Tố nghe thấy Lục quản sự kéo cái ghế ra rồi ngồi xuống.
Lục quản sự hỏi: “Vệ Lệ, ngươi có chuyện gì sao?”
“Lục quản sự, ông định khi nào thì đuổi Ô Tố ra khỏi Tĩnh Vương phủ?” Vệ Lệ đứng trước cái bàn, nũng nịu mở miệng.
Ô Tố nhận ra giọng nói của nàng ta, nàng cắn cắn môi, không phát ra tiếng.
“Ngươi hỏi chuyện này làm gì?” Lục quản sự nghiêm khắc hỏi: “Ba người các ngươi, chỉ có Ô Tố là chăm chỉ làm việc.”
“Nàng ta có thể làm gì được chứ, lần trước chuẩn bị đồ ăn cho thiện phòng, Luvevaland chấm co, đầu bếp muốn trứng chim cút, trứng mà chim cút đẻ ra ấy. Ông có biết Ô Tố đi viết gì lên giấy mua đồ không?”
Vệ Lệ nghĩ tới chuyện này cảm thấy rất mất mặt: “Vậy mà nàng ta lại đi viết “trứng chim cú” lên giấy làm cô nương bên thiện phòng cười bọn ta thật lâu, bởi vì cái danh sách đó là do bọn ta cùng nhau viết.”
Ô Tố nhớ tới chuyện đó, lần ghi danh sách giao cho người ta mua đều do một tay nàng chuẩn bị, Vệ Lệ không động vào một chút nào.
Nàng thật sự không biết chữ, tri thức mà nàng có được đều đến từ ký ức của Trần Vu, Trần Vu viết sai chữ, nàng còn tưởng đúng.
Nàng núp ở ngăn tủ trong thư phòng, ôm hai đầu gối, yên lặng nghe, không để lộ ra thái độ gì.
Bùi Cửu Chi biến thành Thanh Điểu hơi nghiêng đầu nhìn nàng, chuyện như vậy cũng chẳng có gì đáng cười.
“Lục quản sự, ông nói xem, nàng ta cứ như thế lỡ sau này lại làm gì sai nữa thì sao?” Vệ Lệ dậm chân, tức giận nói.
“Ông xem đêm nay nàng ta cũng không ở trong sân, không chừng là đi đâu chơi rồi.” Vệ Lệ tố cáo thẳng.
“Sắp đến điển lễ tế trời rồi, Vân Đô náo nhiệt, rảnh rỗi đi ra ngoài chơi một chút cũng không phải chuyện gì lớn.”
Lục quản sự giải thích thay Ô Tố.
“Hôm nay Ô Tố phải quét sân nhưng ta kiểm tra thì nàng còn chưa làm xong, ta bèn phạt nàng quét dọn sân xong mới được về nghỉ.”
“Đến một cái sân cũng quét không xong thì Tĩnh Vương phủ còn giữ nàng ta lại làm gì?” Vệ Lệ bĩu môi nói.
Nhà Vệ Lệ coi như khá giả có của ăn của để, đến Tĩnh Vương phủ làm việc cũng chỉ là để mưu cầu một cơ hội trèo lên cao mà thôi, cho nên lúc nói chuyện làm việc cũng rất tự tin.
“Ô Tố không quét thì ngươi quét đi?”
Lục quản sự biết dưới quyền mình có người không thể quản lý được, vài người phạm tội nhưng lại không thể đắc tội, ông ta đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
“Lục quản sự, ông che chở nàng ta như vậy, ta dám chắc ông và nàng ta có quan hệ không rõ ràng!” Vệ Lệ nói thẳng.
“Vệ Lệ, ngươi nói cái gì thế?” Bình thường Lục quản sự thiên vị Vệ Lệ, cho nên cảm thấy hơi áy náy với Ô Tố.
Có lúc ông ấy sẽ để ý nàng hơn một chút, có gì được ban thưởng xuống cũng ưu tiên cho nàng.
Bởi vì ông ấy biết mấy người Vệ Lệ không thiếu những thứ này.
“Lục quản sự, ông đừng cho rằng ta không biết, ta khinh thường loại người như nàng ta, loại quan hệ như thế thực sự là quá dơ bẩn!”
Vệ Lệ càng nói càng kích động.
“Vệ Lệ, mong ngươi nói chuyện cho cẩn thận.” Trong giọng nói của Lục quản sự có chứa vẻ tức giận.
“Ha, ta biết ông đang chột dạ!” Vệ Lệ lớn tiếng nói: “Nếu như ông không đuổi nàng ta ra ngoài thì nghĩa là lời đồn là thật.”
Đương nhiên, lời đồn này cũng chỉ là các nàng ta tự suy đoán mà thôi nhưng nếu như nhiều người nói thì quả thực sẽ có vài phần thật.
“Lui xuống!” Lục quản sự nổi giận.
“Đi thì đi!” Vệ Lệ quay ngoắt đi chạy ra ngoài.
Thân là nhân vật chính trong cuộc cãi vã của hai người họ, Ô Tố yên lặng ngồi trong ngăn tủ, toàn bộ quá trình không lộ ra vẻ gì khác thường.
Nàng đang nghĩ, chắc Lục quản sự cũng không thể thật sự đuổi nàng đi đâu.
Nếu cần thì nàng sẽ đi học ít chữ, không phải là không thể.
Ô Tố trợn mắt lên rồi lại đờ ra.
Bùi Cửu Chi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào gò má nàng, trong mắt hắn Ô Tố chính là một cô nương an tĩnh.
Vẻ ngoài cùng với tính cách của nàng chẳng có gì đặc biệt, cả người giống như một dòng suối nhỏ chậm rãi chảy xuôi, vừa nhạt nhẽo vừa tĩnh lặng.
Lúc lâu sau, Lục quản sự cáu giận ném mấy quyển sổ trên bàn xuống, sau đó thổi tắt đèn và sải bước ra khỏi thư phòng.
Ô Tố thở phào một hơi, nghe tiếng Lục quản sự đã đi xa, nàng lặng lẽ bò ra khỏi ngăn tủ mình đang trốn.
Bên tai nàng vang lên tiếng đập cánh phật phật, Bùi Cửu Chi biến thành Thanh Điểu bay vòng quanh nàng một vòng.
Ô Tố không nói chuyện nhưng ở trong bóng tối Bùi Cửu Chi đã hóa hình người, Luvevaland chấm co, hắn như được viền bởi một đường sáng trong bóng tối, là do chỉ vàng xán lạn trên tay áo hắn.
“Nàng không muốn rời khỏi Tĩnh Vương phủ sao?” Bùi Cửu Chi hỏi.
“Không muốn.” Ô Tố còn chưa tích góp đủ tiền, còn rất nhiều nguyện vọng trong thư của Trần Vu mà nàng chưa thực hiện được.
“Gần đây Tĩnh Vương phủ không để người nào ra ngoài cả.”
Nếu Bùi Cửu Chi muốn tìm cô nương đêm đó thì cũng sẽ không để cho người trong Tĩnh Vương phủ chạy đi được.
Từ lâu hắn đã hạ lệnh, dù Lục quản sự muốn đuổi người thì cũng không đuổi được.
“Ừ.” Ô Tố gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Tốt quá, như vậy thì nàng không cần phải đi học chữ nữa.
Ô Tố phải đi rồi, nàng cẩn thận bò lên bệ cửa sổ, sợ rằng mình sẽ động phải thứ gì đó rồi phát ra âm thanh.
Nhưng không như điều nàng hy vọng, nàng vẫn không cẩn thận đạp phải chậu hoa để trên bệ cửa.
Bùi Cửu Chi nhìn nàng vụng về nhảy ra khỏi cửa sổ, ngay lúc chậu hoa chạm đất, phía sau mơ hồ hóa ra một thanh trường kiếm.
Kiếm phong chưa ra khỏi vỏ nhưng thân kiếm đã lao ra ngoài, Bùi Cửu Chi sử dụng kiếm vững vàng tiếp lấy chậu hoa rơi xuống.
Ánh kiếm hỗn loạn, dưới ánh trăng lóe ra ánh sáng sắc bén, phản chiếu gương mặt lạnh lùng của hắn, như ánh trăng vừa rơi vào phòng.
Ô Tố miễn cưỡng lật người ra khỏi bệ cửa sổ, nàng đứng bên ngoài, bóng người đứng trên mái hiên nặng nề đè xuống.
Nàng nhìn Bùi Cửu Chi một cách chăm chú.
“Cảm ơn.” Nàng nói.
“Vì sao nàng cứ đi theo ta vậy?” Bùi Cửu Chi biết nàng tới tìm hắn.
Vấn đề này làm Ô Tố khó trả lời, nàng nhìn Bùi Cửu Chi chằm chằm, thấy được gương mặt như đang phản chiếu ánh sáng của trăng kia.
“Tiểu điện hạ, sáng quá.” Ô Tố nói.
“Ý nàng là sao?” Bùi Cửu Chi đặt chậu hoa lại lên bệ cửa sổ rồi thu kiếm vào vỏ, bình tĩnh hỏi Ô Tố.
“Thiêu thân sẽ lao theo ánh sáng vào ban đêm, tiểu điện hạ như một ngọn nến sáng nhất.”
Dựa theo ấn tượng của bản thân về Bùi Cửu Chi, Ô Tố bắt đầu nói linh tinh, cố gắng lừa dối cho qua.
Kết quả nàng thật sự đã qua cửa, Bùi Cửu Chi nhìn vào cặp mắt vô hồn kia một hồi lâu.
Cuối cùng, “phụt” một tiếng, hắn biến trở lại thành Thanh Điểu, hai má có hai nhúm lông mao.
Hắn là người mới nếm thử chút tình ái trước đây không lâu, khó tránh khỏi đỏ mặt vì những lời như thế này của Ô Tố.
Ô Tố gật đầu với Thanh Điểu, xoay người lại nâng váy lên vội vã chạy đi.
Bóng dáng nàng trong đêm mềm mại bay bổng, làn váy trắng hoàn toàn chìm trong bóng trăng sáng, Luvevaland chấm co, trông giống như một con thiêu thân xoay quanh anh sáng giữa màn đêm đen tối.
Ô Tố rời đi nhưng vẫn có thể cảm ứng được khí tức lúc gần lúc xa của Bùi Cửu Chi.
Lúc hắn biến thành Thanh Điểu, luồng thần niệm hơi yếu rất giống sinh vật sắp chết khiến phán đoán của nàng bị lệch.
Nàng cầu nguyện Bùi Cửu Chi sớm rời đi.
Trên đường trở về, Ô Tố còn nhân tiện giúp một con ve sầu sắp chết.
Nguyện vọng của con ve sầu này là mong có người nghe nó hát trước khi chết.
Nàng ngồi xổm dưới tàng cây, ve sầu sắp chết kêu ầm ĩ bên tai, nàng cũng không ngại khó mà lắng nghe.
Cuối cùng con ve sầu này rơi xuống đất, Ô Tố nhận được một chút năng lượng âm dương ít ỏi.
Năng lượng âm dương được bao nhiêu có quan hệ rất lớn đối với chủ nhân tỏa ra thần niệm.
Ô Tố cứ hết lần này tới lần khác bị “Thanh Điểu” Bùi Cửu Chi hấp dẫn cũng là vì thần niệm của hắn rất tinh khiết.
Nhưng con ve sầu này còn chưa có ý thức của chính mình, cho nên năng lượng sau khi chết của nó cực nhỏ.
Lúc Ô Tố nghe con ve sầu hát, Bùi Cửu Chi biến thành Thanh Điểu đang đậu trên đầu nàng.
Hắn đang nghỉ chân, đồng thời cũng tự hỏi phần tà khí kia ở đâu ra.
Ô Tố giả vờ không để ý tới Bùi Cửu Chi nhưng hắn lại cúi đầu nhìn nàng hồi lâu.
Hắn nghĩ trong đầu con ve sầu này quá ồn mà nàng lại không hề chê phiền, cuối cùng còn dịu dàng nói với nó một câu: “Rất êm tai.”
Cuối cùng tối nay Ô Tố cũng có ít thu hoạch, nàng quay về trong viện.
Lúc mở cửa viện, Vệ Lệ ngẩng đầu, ngọt ngào gọi nàng một tiếng.
“Ô Tố, sao ngươi về muộn thế, có phải đi tìm Lục quản sự không?”
Nàng ta nói không sai, đúng là Ô Tố từ thư phòng của Lục quản sự về.
Nàng nhìn Vệ Lệ, không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ lặng lẽ về phòng.
Ô Tố cứ như thế, điều Vệ Lệ không thích cũng chính là dáng vẻ ngơ ngẩn này của nàng.
Trong viện còn có cô nương khác tới làm khách.
Ngay sau khi Ô Tố vào phòng, Vệ Lệ còn nhỏ giọng nói với cô nương bên cạnh: “Ngươi xem, ta đã nói quan hệ giữa nàng ta và Lục quản sự bất thường mà…”
Ô Tố không quan tâm các nàng xì xào cái gì ở ngoài, giọng nói của các nàng lọt vào tai nàng chẳng khác gì tiếng kêu của ve sầu.
Ở trong phòng, nàng tháo búi tóc của mình ra, tóc dài đen như mực xõa xuống ngang vai. Luvevaland chấm co. Nàng định nghỉ ngơi, thế nhưng đột nhiên lại cảm nhận được ở gần đó xuất hiện chút hơi thở chết chóc mãnh liệt.
Nếu nàng đoán không sai thì gần Tĩnh Vương phủ sắp có người chết.
Người chết! Nàng rất muốn đi xem thử xem, lỡ như có thể thu thập được chút năng lượng thì tốt quá.
Ô Tố đứng dậy, lại trèo bệ cửa sổ đi ra ngoài, lần theo hơi thở sắp lìa đời kia.