Sau khi kiếm tôn vứt bỏ vô tình đạo

Ô Tố khẽ rên rỉ, nàng không còn chút sức lực nào, chỉ cúi người xuống, yếu ớt ngã vào ngực hắn.
 
Từ lâu, Bùi Cửu Chi đã biết nàng yếu ớt, làm gì cũng không chủ động, cho nên chỉ ôm nàng tiếp tục.
 
Ô Tố đặt tay lên ngực hắn, nàng có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập rõ ràng của hắn dưới lòng bàn tay mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tiểu điện hạ giống như mặt trời, mặt trăng ở trên trời, nhưng bây giờ, mặt trời và mặt trăng ấy lại đang ở bên dưới nàng.
 
Ô Tố cảm thấy mình đã làm một việc rất xấu, hắn vốn là thần tiên trên trời, vậy mà nàng lại... Vấy bẩn hắn.
 
Nhưng không hiểu sao, khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu nàng, cảm giác tuyệt vời lan khắp tứ chi và xương cốt của nàng lại ngày càng lớn hơn.
 
Dục vọng này giống như ngọn lửa đang cháy, một khi đã xâm chiếm thân thể thì không thể dập tắt được.
 
Cuối cùng, chính Ô Tố là người dập lửa, nàng mệt đến mức nằm trên ngực hắn mà ngủ thiếp đi.
 
Hai ngày sau, tiểu điện hạ nhớ tới lời nhắc nhở trước đó của Ô Tố, bèn dẫn nàng đi thăm phủ Thái tử.
 
Thái tử đang bận rộn công việc, không kịp nghênh đón, người chạy ra đầu tiên chính là tiểu Hoàng tôn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Cửu Chi không hề muốn nhìn thấy thằng bé, thế là hắn lùi lại một chút, nhưng tiểu Hoàng tôn vẫn lao về phía hắn.
 
"Cửu Hoàng thúc, xem răng của cháu này." Tên tiểu tử này quá nhiệt tình, mà thực ra là Bùi Cửu Chi thật sự không thích người khác quá gần gũi với mình.
 
Hắn mím môi không nói gì, Ô Tố lại nghiêng người, nàng cúi đầu quan sát hàm răng của tiểu Hoàng tôn.
 
Chỗ răng cửa vừa mất đã có răng mới mọc lên.
 
“Giỏi lắm.” Ô Tố khen ngợi.
 
"Cửu Hoàng thẩm, vừa rồi cha cháu đang bận công chuyện trong sân nên chưa ra ngoài."
 
Tiểu Hoàng tôn nói với Ô Tố: "Cháu bảo quản gia đi gọi cha rồi."
 
“Ngoan.” Ô Tố xoa đầu thằng bé.
 
Không lâu sau, Thái tử vừa chỉnh lại áo choàng vừa đi tới chỗ bọn họ.
 
Hắn ta mỉm cười, nhìn Bùi Cửu Chi và Ô Tố: "Cửu Chi, đệ muội, ta thực sự xin lỗi, hôm nay ta có việc phải làm nên đã đến trễ."
 
Bùi Cửu Chi mím đôi môi mỏng, ngửi được mùi hương nhàn nhạt từ trên người Thái tử.
 
Hắn cũng không hỏi gì, chỉ ngồi trong đình viện nhỏ uống trà ôn chuyện cũ cùng Thái tử điện hạ.
 
Thái tử nhớ lại chuyện cũ, còn kể về thời thơ ấu của Bùi Cửu Chi.
 
"Cửu Chi, ta phải nói rằng có lẽ khi đệ còn nhỏ là ngoan ngoãn nhất. Dật Nhi cũng không trầm tĩnh được như đệ, nó luôn gây phiền phức cho ta."
 
“Hoạt bát là chuyện tốt.” Bùi Cửu Chi đang định quay sang nhìn Bùi Dật ngồi bên cạnh, lại phát hiện cậu biến mất rồi.
 
Hóa ra Ô Tố chiều theo ý của cậu, bế nó ra bờ ao, dẫn nó đi xem cá chép.
 
Bùi Dật cắn ngón tay nói: "Cháu muốn bắt một con ăn, nhưng cha lại không cho."
 
“Loài cá này là để cho người ta ngắm, không ăn được, có ăn cũng không ngon.” Ô Tố nhẹ nhàng nói với thằng bé.
 
Bởi vì răng cửa trong miệng Bùi Dật bị khí tức bất thường ảnh hưởng nên đã sinh ra ý thức.
 
Có điều Ô Tố muốn tìm ra nguồn gốc của khí tức bất thường trong phủ Thái tử.
 
Nàng rất nhạy cảm với thần thức trong phủ Thái tử, ở phía Tây phủ Thái tử, dường như nàng cảm nhận được một luồng khí tức khác thường.
 
“Ta dẫn tiểu Hoàng tôn ra ngoài chơi nhé?” Ô Tố quay người nói với Bùi Cửu Chi và thái tử.
 
"Được, đi đi. Đứa bé này ở bên cạnh muội lại khá an tĩnh." Thái tử điện hạ không để ý gì, chỉ vẫy tay về phía Ô Tố.
 
Bùi Cửu Chi hơi nhổm người lên một chút, muốn đi theo, lại bị Thái tử điện hạ đè xuống.
 
Hắn ta ra lệnh cho người hầu trong phủ xếp lại bàn cờ ngọc thạch, giữ Bùi Cửu Chi lại.
 
"Cửu Chi, đã lâu rồi đệ và ta không nói chuyện với nhau, cùng ta chơi một ván cờ đi, thế nào?"
 
"Được." Bùi Cửu Chi nhìn về hướng Ô Tố rời đi, gật đầu.
 
Trong phủ Thái tử, hắn có thể cảm nhận được tà khí nhưng hiện tại mọi thứ vẫn an toàn.
 
Thái tử thả một quân cờ đen xuống bàn cờ, dáng vẻ tao nhã, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.
 
Hắn ta thản nhiên hỏi: “Hoàng tỷ muốn hòa ly với Phò mã của mình sao?”
 
"Ừm." Bùi Cửu Chi xoa xoa khối màu trắng trong tay, gật đầu.
 
Hắn đoán được động cơ giữ mình lại của Thái tử, hắn ta là muốn hỏi thăm một số chuyện ở phủ Công chúa.
 
Bùi Cửu Chi lặng lẽ chơi cờ với hắn ta, nhưng nước cờ ngày càng trở nên căng thẳng hơn.
 
Những quân đen của Bùi Cửu Chi dần dần buộc những quân trắng trên bàn cờ phải rút lui.
 
Bên kia, Ô Tố dẫn tiểu Hoàng tôn ra ngoài, theo sau là rất nhiều cung nữ, thị nữ.
 
Ô Tố đang muốn đi về phía Tây, nhưng thị nữ một bên ngăn nàng lại: “Vương phi nương nương, chỉ nên tới đây thôi.”
 
Người trong phủ cũng không trực tiếp ngăn Ô Tố đi tới đó, dù sao nàng cũng là Vương phi của Cửu điện hạ.
 
Ô Tố nhìn thoáng qua hoa cỏ lấp ló cùng hành lang quanh co ở đó, cúi đầu hỏi tiểu Hoàng tôn: “Cháu muốn chơi trốn tìm không?”
 
"Chơi!" Tiểu Hoàng tôn gật đầu.
 
"Cháu tìm ta, hay là ta tìm cháu?" Ô Tố hỏi.
 
"Cửu Hoàng thẩm, cháu rất quen thuộc đường đi ở đây, thẩm để cháu đi tìm người đi." Tiểu Hoàng tôn thật sự rất phấn khích.
 
Thằng bé kiễng chân lên, thì thầm vào tai Ô Tố đang ngồi xổm xuống.
 
“Các ca ca tỷ tỷ khác trong nhà thường nhường cháu, cố ý để bị cháu phát hiện, nhưng thẩm thì không cần làm vậy đâu.”
 
"Được thôi." Ô Tố gật đầu.
 
Tiểu Hoàng tôn úp mặt vào tường, che mắt lại bắt đầu đếm.
 
Những người hầu trong cung cũng tham gia - đây là trò chơi mà tiểu Hoàng tôn thường xuyên chơi cùng bọn họ.
 
Mỗi người đều giấu mình, không quên để lộ một ít quần áo để tiểu Hoàng tôn có thể phát hiện.
 
Ô Tố thấy người ở đây đã tản ra tứ phía, nhưng tiểu Hoàng tôn vẫn chưa đếm xong.
 
Nàng không chút do dự đi về phía Tây phủ Thái tử, rồi biến mất sau những tán cây.
 
Dù nàng có nói chuyện nhẹ nhàng thế nào với tiểu Hoàng tôn, Ô Tố cũng chỉ là đang lừa thằng bé chơi trốn tìm mà thôi.
 
Nói cách khác, nàng đã lợi dụng thằng bé để thành công tiến vào cấm vực trong phủ Thái tử.
 
Ô Tố cũng không cảm thấy lương tâm bất an, dù sao tiểu Hoàng tôn đã yêu cầu nàng cố gắng trốn kỹ, nàng làm như này cũng tính là đang cố gắng hết sức mà thôi.
 
Nàng cứ đi thẳng về phía luồng khí bất thường một cách vừa đơn giản vừa thô bạo.
 
Vì xung quanh không có ai nên Ô Tố biến thành một luồng khí đen trắng xuyên thẳng qua cửa ra vào, cửa sổ rồi bức tường mà nàng gặp phải.
 
Kể ra… Đường thẳng là đường ngắn nhất giữa hai điểm.
 
Ô Tố nhanh như cắt đã đến được ở viện tử nơi xuất hiện khí tức bất thường, nàng mở cửa bước vào.
 
Bên trong viện rất sạch sẽ, ở giữa có một đại điện, hình như bên trong đang thờ phụng thứ gì đó.
 
Có hào quang bất thường toả ra từ nội đường kia.
 
Ô Tố cứ thế bước vào.
 
Có rất nhiều tấm vải được giăng ra giữa đại sảnh, mỗi một tấm có thể cách ly âm thanh và tầm nhìn.
 
Nàng từ từ vén tấm rèm ra, một mùi hương nồng nàn xộc thẳng vào mũi.
 
Hình như cách đây không lâu đã có người thắp hương ở đây.
 
Ô Tố nhìn thấy một tấm bài vị nằm trơ trọi ở cuối tấm màn, trên đó viết hai dòng chữ đơn giản.
 
“Ái thê, Ứng Nhu Hạm”.
 
Ô Tố chớp mắt, hai mắt lóe lên, tựa hồ nhìn thấy bóng dáng một nữ nhân mờ ảo trong làn hương.
 
Những thứ phía dưới tấm bài vị kia đều là đồ tươi mới, bao gồm cả những món ăn vặt ngon nhất ở Vân Đô, còn có món thịt lợn om vừa được nấu cho bữa trưa hôm nay.
 
Nói tóm lại, những đồ cúng ở đây đều vô cùng chất lượng.
 
Cứ như thể... Nó là để dành cho ai đó ăn vậy.
 
Nhưng ngay lập tức, một bộ móng vuốt xương xẩu đáng sợ duỗi ra từ phía sau tấm bài vị, chậm rãi trèo lên.
 
Khuôn mặt quen thuộc nham hiểm của một con ma xấu xí xuất hiện trong tầm mắt của Ô Tố.
 
Đó chính là... Đại yêu đã xuất hiện trên giường nàng đêm hôm đó, chính là thứ muốn giết nàng!
 
Ô Tố lùi lại nửa bước, nhưng đại yêu lại chậm rãi bước về phía nàng.
 
Đại sảnh nơi cất giữ bài vị cao đến hai tầng lầu, vậy mà lúc đại yêu đứng dậy, đầu nó gần như chạm phải trần nhà.
 
Gã ta cao đến đáng sợ, bóng dáng vặn vẹo được ánh nến trên tế đàn phản chiếu, khiến nó trông càng đáng sợ hơn.
 
Ô Tố lặng lẽ nhìn đại yêu, chờ gã ta lên tiếng trước.
 
“Thành thân rồi à?” Đại yêu hỏi.
 
“Ừm” Ô Tố vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện với nó.
 
"Làm tốt lắm." Đại yêu nói.
 
"Xem ra mục đích ban đầu khi đốt nén hương kia đã đạt được."
 
"Tiểu yêu quái, ngươi rất lợi hại, ngươi đã hủy hoại hắn."
 
"Đây là điều mà rất ít yêu ma nào khác có thể làm được."
 
Hai chữ “yêu ma" lọt vào tai Ô Tố, đôi lông mày thanh tú của nàng khẽ cau lại.
 
Dù là người đứng về phía tiểu điện hạ hay kẻ thù của hắn cũng đều có đánh giá như nhau về nàng.
 
Nàng ở bên hắn là gây bất lợi cho hắn.
 
Đôi lông mi dài của Ô Tố run rẩy, môi mím chặt lại, không nói gì.
 
Đại yêu cúi đầu, cúi người xuống, móng vuốt xương xẩu sắc nhọn nâng cái đầu hơi rũ xuống của Ô Tố lên.
 
Gã ta cưỡng ép Ô Tố phải ngẩng lên: “Sao ngươi không nói gì hả tiểu yêu quái?”
 
"Ngươi muốn ta nói gì?" Ô Tố khẽ thở dài.
 
"Ngươi đang giúp đỡ hắn, chẳng lẽ ngươi... Thích hắn? Vậy bây giờ ngươi đang cảm thấy khó chịu hay thương hại hắn?"
 
Giọng nói của đại yêu vang vọng bên tai Ô Tố.
 
"Ta đang ngẩn người thôi." Ô Tố thành thật trả lời.
 
"Ta... Sẽ không thích hắn, cũng không yêu hắn. Chẳng phải yêu quái nào cũng vô cảm sao?"
 
Ô Tố ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt của đại yêu, thấy được ngọn lửa ma trơi mờ nhạt phía sau mắt hắn ta.
 
"Tiểu yêu quái, ngươi thật ngu ngốc, chỉ cần là sinh vật sống thì đều có cảm giác, sao yêu quái lại không thể có cảm giác?" Đại yêu cười nói.
 
Những móng vuốt xương xấu của hắn ta dần dần siết chặt lại, như thể sắp sửa vặn đầu Ô Tố.
 
Cho dù gã ta sẽ không giết nàng nhưng loài quỷ luôn có bản chất hung bạo khó trấn áp.
 
Ô Tố cảm thấy giờ mình đang ở trong cơ thể người khác, bây giờ mất đi đầu, tóc tai rối tung, trâm cài trên đầu cũng rơi xuống, như vậy có hơi không thích hợp.
 
Vì thế nàng chiến đấu cho có lệ một chút, bèn nhào về phía trước.
 
Dù không thể thoát khỏi xiềng xích của đại yêu nhưng nàng đã làm tắt những ngọn nến đang cháy trên bàn.
 
Mùi hương nồng nặc đằng sau tấm màn đột nhiên biến mất, đồng thời, rất nhiều yêu khí từ trong phòng tràn ra.
 
Ngọn nến và hương ở đây dùng để phong ấn tà khí không cho thoát ra ngoài, khó trách tiểu điện hạ không phát hiện ra.
 
Mà khí tức kỳ lạ mà Ô Tố cảm nhận được cũng xuất phát từ "yêu ma" ẩn náu ở đây.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui