Ngay khi ngọn nến trên bàn cống phẩm tắt vụt, cùng với yêu khí tràn ra, một hình bóng hư ảo dần lộ ra.
Một nữ tử vận y phục màu tím nhạt dần hiện ra trong làn khói trước lư hương.
Dáng vẻ nàng ta xinh đẹp tuyệt trần, y phục trên người cũng đẹp đẽ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên búi tóc gọn gàng của nàng ta có một đóa hoa mẫu đơn sắc tím, giữa hai hàng mày ẩn chứa phong thái ung dung.
Nữ tử này thấy bóng đen bóp Ô Tố ở ngay trước mắt thì rất sợ hãi, nàng ta bổ nhào về phía trước muốn cứu Ô Tố.
"Dừng tay, nơi này là phủ Thái tử, ngươi muốn làm gì?" Nàng ta phất tay áo tạo ra làn khói nhẹ vô hình.
Ô Tố cảm nhận được yêu khí truyền ra từ người nàng ta, nhưng khí tức này ôn hòa, không tà ác như các loại yêu khí nàng cảm nhận trước kia.
Đại yêu thấy nàng ta nhào đến thì vung tay lên định khiến thân thể của nàng ta tản ra.
Nhưng mà trong nháy mắt khi gã ta ra tay thì tựa như có gì đó trói hai tay gã ta lại, ngăn cản hành động của gã ta.
Ô Tố thấy ma trơi trong đầu lâu của gã ta lung lay, suýt thì tắt, bóng đen chợt biến mất tại chỗ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng ngơ ngác đối diện với nữ tử mang dáng vẻ dịu dàng trước mắt này, có hơi lúng ta lúng túng.
Lúc này, ngoài viện truyền đến tiếng kiếm loong coong, luồng khí sắc bén mà lạnh thấu xương quét đến nơi đây.
Là tiểu điện hạ.
Trong tích tắc yêu khí tràn ra, hắn cũng cảm nhận được, hắn trực tiếp chạy nhanh tới đây để tìm Ô Tố.
Ô Tố quay người sang chỗ khác, nàng nghe thấy tiếng một người một kiếm đánh nát viện môn này, tiếng kiếm kêu càng to hơn.
"Ô Tố!" Bùi Cửu Chi đứng ngoài gọi.
Hắn vung kiếm, chặt đứt tấm màn che cứ múa may trước mặt, kiếm ý lẫm liệt kia bay thẳng tới nơi ngọn nguồn của yêu khí.
Nữ tử đằng sau Ô Tố vô cùng sợ hãi, nàng ta sợ tới mức không ngừng lùi về phía sau, thân hình hư ảo suýt thì bị kiếm ý này đánh tan.
"Tiểu điện hạ, đừng mà!" Ô Tố hét lên, nàng bảo vệ nàng ta ở phía sau.
Kiếm của Bùi Cửu Chi chợt dừng lại trước người nàng, lập tức thu lại sát ý.
Thanh kiếm có thể một kích giết địch kia ở trước mặt Ô Tố lại hiện lên vẻ tủi thân run rẩy.
Hắn thu kiếm, bế Ô Tố trên mặt đất lên, cẩn thận kiểm tra nàng: "Có chuyện gì vậy?"
"Ta... Ta không sao." Ô Tố không nói cho hắn biết đại yêu lại xuất hiện.
Nàng biết, nữ tử đột nhiên xuất hiện phía sau nàng, trước khi nến tắt thì không thấy rõ tình hình bên ngoài.
Đại yêu kia rất kỳ lạ, rõ ràng gã ta gian ác như thế, vậy mà tiểu điện hạ lại không cảm nhận được sự tồn tại của gã ta.
Nếu tiểu điện hạ biết rõ nơi này có đại yêu rồi lấy cứng chọi cứng với gã ta thì chàng ấy có thể gặp nguy hiểm.
Hơn nữa, hình như đại yêu kia nhằm vào nàng mới đến đây.
Bùi Cửu Chi hơi ngạc nhiên khi thấy nữ tử đằng sau Ô Tố, hắn cảm thấy gương mặt của nàng ta có hơi quen mắt.
"Ha ha, Cửu Hoàng thẩm, cháu tìm thấy Hoàng thẩm rồi!" Bên ngoài truyền đến giọng nói non nớt của tiểu Hoàng tôn.
Nữ tử đứng ở sau Ô Tố sợ tới độ trốn ra sau bài vị, từng tấm vải lụa rũ mạnh xuống, ngăn trở tầm mắt của tiểu Hoàng tôn.
"Cháu chỉ biết chạy theo Cửu Hoàng thúc đến đây thì nhất định sẽ tìm được Hoàng thẩm, Cửu Hoàng thúc, Hoàng thúc thật lợi hại! Vậy mà thúc lại có thể bay cao như thế."
Tiểu Hoàng tôn hoạt bát chạy vào.
Bùi Cửu Chi tiến lên trước rồi ôm lấy thằng bé, không để thằng bé đi vào trong phòng.
Trong chớp mắt hắn nhìn thấy tấm bài vị kia và nữ tử ấy, hắn đã đoán được xảy ra chuyện gì.
Trên tấm bài vị kia... Viết tên Thái tử phi đã mất.
"Cửu Hoàng thẩm, Hoàng thẩm thật lợi hại, Hoàng thẩm trốn được ở đây luôn, bình thường cha không để cháu đến đây đâu."
Tiểu Hoàng tôn mở rộng hai tay ra với Ô Tố: "Cửu Hoàng thẩm, cháu có được thưởng gì không?"
"Ta..." Ô Tố mới trốn thoát từ tay đại yêu, chuyện ngoài ý muốn xảy ra quá nhanh, nàng vẫn chưa hoàn hồn nữa.
"Cửu Hoàng thẩm, cháu muốn hôn." Tiểu Hoàng tôn làm nũng với Ô Tố.
"A... Được." Ô Tố ngơ ngác đáp, nàng tiến lên trước, định hôn tiểu Hoàng tôn cho có lệ.
Bùi Cửu Chi cụp mắt nhìn nàng, hắn biết, nàng sẽ không từ chối.
Hắn ôm tiểu Hoàng tôn quay người, tay áo bay trong gió, né tránh Ô Tố, không để nàng hôn.
"Tiểu điện hạ, sao vậy?" Ô Tố nghi hoặc hỏi.
"Không được..." Bùi Cửu Chi nhìn chằm chằm nàng nói.
"Có thể mà, có thể mà." Tiểu Hoàng tôn còn tưởng tiểu điện hạ nói với thằng bé, thằng bé ghé vào vai Bùi Cửu Chi, đôi mắt trông mong nhìn Ô Tố: "Tuy rằng cháu chưa gặp mẫu thân bao giờ, nhưng mà, lúc mà tối ngủ mơ ấy, cháu mơ thấy mẫu thân ôm cháu, hôn cháu mấy cái."
"Mẫu thân mặc y phục nhạt màu, rất dịu dàng, trên đầu mẫu thân... Có một bông hoa trông đẹp lắm, là đóa hoa màu tím."
Bùi Cửu Chi chớp mắt sửng sốt, hắn xoay người về phía Ô Tố.
Hắn ôm tiểu Hoàng tôn đến trước mặt Ô Tố, Ô Tố nhéo hai má đáng yêu của thằng nhóc rồi hôn một cái trên trán thằng bé.
"Thơm quá, là mùi hương trên người mẫu thân." Tiểu Hoàng tôn ôm cổ Ô Tố.
Ô Tố vừa mới ở lâu trong phòng, trên người lây hương nến trên bàn cống phẩm.
Bùi Cửu Chi nheo mắt, hắn im lặng không nói gì.
Lúc này, Thái tử vội vàng chạy đến, lúc hắn ta nhìn thấy mấy người Bùi Cửu Chi thì rất sợ hãi.
Trong chớp mắt yêu khí tràn ra, Bùi Cửu Chi bỏ lại ván cờ chuẩn bị thắng mà chạy về phía nơi phát ra yêu khí.
Hắn biết chắc chắn Ô Tố đang ở chỗ nào, cũng lo lắng nàng gặp nguy hiểm.
Vậy nên Trường kiếm Thanh Quang sau lưng hắn khó tránh khỏi lộ ra chút sát ý lạnh thấu xương.
Thái tử chạy không nhanh bằng Bùi Cửu Chi, hắn ta đi vào chốn này thì biết ngay hết thảy đã bại lộ.
Hắn ta cố gắng che đậy vẻ sợ hãi và khiếp vía trên mặt.
Hắn tỏ vẻ dịu dàng nhìn tiểu Hoàng tôn: "Dật Nhi, đừng bám Cửu Hoàng thúc và Cửu Hoàng thẩm của con nữa, nhanh, con đi chỗ khác chơi đi."
Thị nữ đi đằng sau hắn ta tiến lên, dưới ánh mắt ẩn ý của Thái tử mà ôm tiểu Hoàng tôn đi.
Bây giờ, trong viện hoang vu chỉ còn ba người bọn họ ở lại.
Thái tử hơi mất tự nhiên mà xoa tay, hắn ta sợ hãi nhìn Bùi Cửu Chi.
Người và yêu không đội trời chung, cho dù hắn ta là Thái tử đương triều thì làm chuyện như vậy ở trong phủ cũng là trọng tội.
Huống chi, thoạt nhìn Bùi Cửu Chi cũng không phải một người thấu tình đạt lý.
"Ta..." Hắn ta lắp ba lắp bắp nói, tựa như rất khó kể rõ tình hình trước mắt.
Bùi Cửu Chi thấy đằng sau tấm màn che xuất hiện một bóng hình mờ ảo, hắn bèn bảo vệ Ô Tố ở đằng sau.
Lúc lâu sau, giọng nói lạnh như băng của hắn vang lên: "Hoàng huynh, ta có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra."
Hắn cũng không phải là người oán hận yêu đến tột độ.
Huống chi, trước khi Thái tử đến, trong Nhật Nguyệt các cũng ẩn giấu một tiểu yêu quái.
Thái tử khiếp sợ nhìn Bùi Cửu Chi: "Cửu Chi, ta cứ nghĩ đệ..."
"Hoàng huynh, ta mà huynh nghĩ không hoàn toàn là ta." Bùi Cửu Chi nói.
Lúc này, bóng dáng mờ ảo của Thái tử phi bay ra từ từ đường, nàng ta im lặng nhìn mọi người trước mắt.
"Ta chết, Hoa Huyên không nỡ để ta rời đi nên đã âm thầm mua một đôi hỉ chúc ở chợ đen Vân Đô."
"Hỉ chúc có thể kết nối âm dương, kéo tàn hồn sắp tiêu tán quay lại nhân gian, là hóa thân của yêu vật khôn ngoan lanh lợi.”
"Ta vốn không muốn chàng làm như thế, ta muốn rời đi, nhưng ta vẫn muốn trở về... Gặp Dật Nhi lần cuối."
Đây là nơi phát ra yêu khí trong phủ Thái tử.
Bởi vì Thái tử phi ở bên cạnh hắn ta nên khi gặp tiểu Hoàng tôn, yêu khí quanh quẩn trên người hắn ta ảnh hướng tới thằng bé.
Bùi Cửu Chi chăm chú nhìn Thái tử, hắn ta bất đắc dĩ gật đầu: "Cửu Chi, là vậy đấy."
"Vậy thì khi nhang đèn kia sẽ cháy hết, sau đấy, tàn hồn của nàng sẽ tan biến theo." Thái tử khoanh tay, phiền muộn nói.
"Hôm nay là ta mạo phạm." Bùi Cửu Chi dắt Ô Tố đi ra bên ngoài.
Vậy mà hắn lại không tính xử lý chuyện này.
Ô Tố đi theo hắn, nàng quay đầu thoáng nhìn Thái tử phi đứng bên ngoài từ đường.
"Cửu điện hạ." Thái tử phi mở miệng, tựa như còn muốn nói gì đó.
Ô Tố biết nàng ta muốn nói chuyện bóng đen kia, nàng lắc đầu với nàng ta.
Thái tử phi nhíu mày kinh ngạc.
Bùi Cửu Chi dừng chân, quay người hỏi: "Hoàng tẩu, sao vậy?"
"Không có gì." Thái tử phi mỉm cười nói.
Rời khỏi phủ Thái tử, Ô Tố nghi hoặc hỏi Bùi Cửu Chi: "Tiểu điện hạ, Thái tử điện hạ dùng yêu loại gì đó, chàng... Không để ý sao?"
Bùi Cửu Chi nhìn nàng, nghĩ thầm, hắn có thể để ý gì chứ?
Hắn còn ngủ cùng tiểu yêu quái đây này.
Bùi Cửu Chi vỗ nhẹ đầu Ô Tố, hắn hỏi: "Ô Tố có nghĩ rằng cần để ý gì không?"
"Cần." Ô Tố nói.
Con người đều sợ yêu quái, nàng nghĩ, theo đạo lý thì tiểu điện hạ sẽ ngăn chặn chuyện này.
"Ô Tố, đừng gạt ta." Bùi Cửu Chi nâng cằm nàng.
"Theo các chàng... Không phải... Xét theo lập trường của con người thì chuyện này không thích đáng." Ô Tố nói rất lý trí.
Nàng suýt nữa thì lộ ra nửa câu chưa nói hết, nửa câu sau lắp bắp nói.
"Ta cảm thấy rất thích đáng." Bùi Cửu Chi nhìn Ô Tố nói.
Ô Tố ngơ ngác nghiêng đầu, Bùi Cửu Chi đè nàng trong lồng ngực mình.
Đầu của nàng tì lên ngực hắn, mạch tim hắn đập vững chãi bình ổn, tựa như có sức mạnh khiến người ta yên lòng.
Không biết vì sao, Ô Tố luôn mơ hồ thấy hơi bất an.
Trong nháy mắt nhang đèn kia tắt, yêu khí tràn ra thật sự quá nồng.
Yêu vật khôn ngoan lanh lợi kia thật sự có nguồn năng lượng lớn dường này ư?
"Tiểu điện hạ, nếu chàng rảnh, chàng hãy đến phủ Thái Tử xem xét đi." Ô Tố khẽ nói.
"Được." Bùi Cửu Chi ôm nàng, nhỏ giọng cam đoan.
Kết quả ngày hôm sau, không chờ đến lúc Bùi Cửu Chi lại ghé phủ Thái tử, phía Hoàng Thành ti và Thái tử đã truyền đến tin tức mới.
"Phủ Công chúa tặng lễ vật cho ta mà đưa vật như này à?"
Thái tử lập tức dẫn người đến Hoàng Thành ti chất vấn Tiêu Ninh.