Hắn ta vung ta ném một hộp gấm lên cái bàn trước mặt Tiêu Ninh.
Nắp đậy của hộp gấm bị đánh văng ra, lộ ra vật nhỏ đựng trong đấy.
Đây là một chiếc trường mệnh khóa vô cùng tinh xảo bằng vàng ròng, trên đấy hiện lên chi chít văn tự màu đen, nhìn kỹ lại, văn tự này từ đầu đến cuối đều đang chậm rãi nhúc nhích.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một cái chớp mắt, văn tự màu đen kia biến thành côn trùng màu đen, đột nhiên bay ra ngoài.
Tiêu Ninh vỗ chết đám côn trùng đen bay ra bằng tay, hắn ta cảm thấy lòng bàn tay của mình truyền đến cảm giác bỏng rát, yêu khí nồng đậm tràn ra từ đấy.
Thuật sĩ của Hoàng Thành ti vội xông lên, thi triển trận pháp đơn giản để phong ấn hộp gấm kia, phòng ngừa côn trùng đen kia lại bay ra.
Khóa trường mệnh này là món quà sinh thần mà phủ Công chúa tặng cho tiểu Hoàng tôn hôm sinh nhật trước.
"Thái tử điện hạ, này…" Tiêu Ninh cực kỳ hoảng sợ, vội vàng sai người đi bẩm báo với Đại Công chúa.
"Đi! Đi Nhật Nguyệt các, mời cả Cửu điện hạ đến nữa." Tiêu Ninh bình tĩnh nói, chuyện này, có Cửu điện hạ ở đây hắn ta mới yên tâm.
"Cửu Chi? Ta nhớ rõ đệ ấy cũng nhận lễ vật phủ Công chúa tặng, ngươi bảo đệ ấy cũng kiểm tra một chút, ta thật sự không nghĩ hoàng tỷ sẽ là người như thế!" Thái tử lớn giọng nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc tin tức này đến Nhật Nguyệt các, Ô Tố đang ngồi trước gương đeo khuyên tai ngọc trai.
Bùi Cửu Chi cụp mắt đứng cạnh nàng, hắn cài mấy đóa hoa nhài thơm lên búi tóc của nàng.
Đây là khoảng thời gian rỗi rãi mà phu thê họ khó có được, không nghĩ rằng vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Lễ vật của Đại Công chúa?" Ô Tố nghe tin này thì ngạc nhiên ngẩng đầu.
Không phải lúc trước Đại Công chúa nói trên lễ vật của nàng ấy đều dùng phù chú đuổi tà ma à, sao trên lễ vật lại có thể kèm thêm tà vật?
Bùi Cửu Chi và nàng cùng đi vào khố phòng Nhật Nguyệt các, tìm được vòng tay vàng và đồ trang sức mà Đại Công chúa tặng nàng ở trong góc.
Vừa mở hộp gấm kia ra thì có chi chút côn trùng màu đen bay ra.
Ô Tố kinh ngạc, nàng lùi về phía sau, đụng phải lồng ngực của Bùi Cửu Chi.
Thần thức của côn trùng màu đen rất mỏng manh, gần như không tính là mạng sống, chúng nó... Là mấy vật ô uế.
Bùi Cửu Chi che mắt nàng lại, rút kiếm khỏi vỏ.
Hắn chém sạch đám côn trùng màu đen, dưới lưỡi kiếm của hắn, đám yêu khí tà ác này đã bị tiêu trừ không còn.
"Sao hoàng tỷ... Lại tặng vật thế này?" Bùi Cửu Chi lẩm bẩm.
Hắn dắt Ô Tố bay ra ngoài, đi thẳng tới Hoàng Thành ti.
Lúc này Hoàng Thành ti đã loạn cào cào, Đại Công chúa đã bị mời đến Hoàng Thành ti, nhưng ngoại trừ Thái tử thì không ai dám chất vấn nàng ấy.
"Ồ? Sao vậy?" Đại Công chúa nhàn nhã uống trà, mỉm cười hỏi Thái tử.
"Hoa Huyên, giờ đây Vân vệ của ngươi không phải do ngươi quản, cũng không phải ta làm hại, ngươi tới làm phiền Hoàng Thành ti để làm gì?"
"Hoàng tỷ, tình hình như vậy rồi, tỷ còn muốn tranh quyền với ta?" Thái tử tức giận nói.
"Dật Nhi thích khóa trường mệnh mà tỷ tặng, hôm nay thằng bé muốn lấy ra đeo, may mà ta tinh mắt nhìn thấy văn tự xuất hiện, mới không để Dật Nhi đụng vào."
"Tỷ tặng chúng ta vật như thế là rắp tâm làm gì? Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, có không ít tin đồn về Hoàng Thành ti, tựa như là từ Phò mã của tỷ, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Thái tử nheo mắt, lạnh lùng nhìn Đại Công chúa.
Xảy ra chuyện như vậy, nhất là suýt nữa làm hại đến tính mạng của tiểu Hoàng tôn, Thái tử không thể bình tĩnh được.
"Ồ, Hoa Huyên ngươi quan tâm Hoàng Thành ti của ta như thế, không bằng đi tìm phụ hoàng nói một câu, để Phụ hoàng trả quyền Hoàng Thành ti cho ngươi."
Đại Công chúa lại cụp mắt uống ngụm trà.
"Cái này không liên quan đến Hoàng Thành ti, hoàng tỷ, mời tỷ giải thích côn trùng màu đen và yêu khí trên khóa trường mệnh một chút!" Thái tử phất tay áo, tức giận nói.
"Cô đã mời phụ hoàng xuất cung, để phụ hoàng đến Hoàng Thành ti nhìn xem tỷ tặng thứ đáng sợ cỡ nào."
"Sao ta biết được cái này chứ?" Đại Công chúa nheo mắt nói: "Lễ vật này là Hành Dục nhờ thợ thủ công lợi hại trong tộc làm, trên đấy là văn tự chúc phúc, lúc làm cũng ở ngay trước mặt, cùng lắm ta chỉ phụ trách tặng lễ vật thôi."
"Việc này đều được ghi chép rõ ràng trên bản ghi chép cuộc sống hàng ngày ở phủ Công chúa, ta chưa bao giờ để tâm đến chuyện này." Đại Công chúa trừng mắt nói.
"Nhưng hắn ta là Phò mã của tỷ!" Thái tử mở miệng, nhìn chằm chằm Đại Công chúa nói: "Phu thê đồng lòng, hai người..."
"Ta và Hành Dục à... Thú vị đấy. Sao chúng ta có tình cảm tốt như ngươi và vị Thái tử phi mất sớm kia chứ?"
Câu này của Đại Công chúa, từng chữ đâm thấu tim.
"Bùi Hoa Thường!" Thái tử nghiến răng nghiến lợi nói: "Tỷ!"
"Hoa Thường, ăn nói cẩn thận." Ngoài điện truyền đến một giọng nói uy nghiêm, Bùi Sở mặc y phục thường ngày, hai hàng thị vệ đi đằng sau, đi từng bước lớn đến.
"Hai đứa chúng nó là tình cảm phu thê một lòng một dạ, không thể nói lời như thế." Trong giọng Bùi Sở toát ra chút lạnh lẽo.
"Con với Phò mã đã hòa ly, nếu có việc gì thì trực tiếp tìm hắn ta là được." Đại Công chúa hờ hững nói.
"Tỷ... Có phải tỷ biết sắp xảy ra chuyện gì nên trước tiên cắt đứt với hắn ta không?"
"Mấy ngày trước ta đã nói với hắn ta, hắn ta để ta bình tĩnh mấy ngày, ta cho hắn ta thời gian bảy ngày, đến khi đó mặc kệ hắn ta có đồng ý hay không, hắn ta và ta đã không còn là phu thê."
"Nhưng trái lại là Hoa Huyên ngươi, câu nào cũng nhắm vào ta, sao nào, muốn mượn việc này để chèn ép vu khống ta à?" Vấn đề Đại Công chúa hỏi rất sắc bén.
"Hiện tại sao cô có rảnh mà tranh quyền đoạt lợi với tỷ, nếu côn trùng đen này được thả ra thì không biết làm hại đến bao nhiêu dân chúng Vân Đô, hoàng tỷ, tỷ có nghĩ tới hậu quả này không?"
"Ta còn không biết trên lễ vật này có vấn đề, chứ nói gì đến chuyện tự hỏi hậu quả?" Đôi mày mảnh của Đại Công chúa nhăn lại, mất kiên nhẫn nói.
"Được lắm, Hoa Thường, đến khi trẫm gọi Phò mã…" Bùi Sở mở miệng nói.
"Phụ hoàng, hắn ta không phải Phò mã của con!" Vậy mà Đại Công chúa lại ngắt lời Bùi Sở nói.
"Được, mời Bạch Hành Dục đến đây, được chưa?" Bùi Sở nói.
"Được." Đại Công chúa sốt ruột đè tay lên nắp chén trà, nàng ta biết Phò mã không sạch sẽ, vậy nên lập tức chuẩn bị hòa ly.
Nhưng nàng ta không ngờ rằng lại có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, không chờ hết bảy ngày đã có người đến khởi binh vấn tội.
Ô Tố và Bùi Cửu Chi cùng cưỡi trên một con ngựa trắng, lúc bọn họ đến Hoàng Thành ti vừa khéo gặp Phò mã bị dẫn đến đây.
Người Hoàng Thành ti đến tìm hắn ta hỏi tội, vậy mà hắn ta cũng vô cùng chính trực đưa tay ra cho bọn họ khóa xiềng xích lên cổ tay hắn ta.
Bạch Hành Dục tự nghĩ bản thân chưa từng làm chuyện gì cực kì tội lỗi với Vân triều, vậy nên, dù sắp đối mặt điều tra, hắn ta cũng không hề sợ hãi hay hoảng loạn.
Đúng lúc hắn ta thấy Bùi Cửu Chi và Ô Tố còn gật đầu chào từ xa.
Ô Tố hơi ngạc nhiên, nàng thấy chuyện này xảy ra quá nhanh, tựa như có người nào đó đứng sau thúc đẩy mọi thứ xảy ra.
Dường như cảm nhận được cảm xúc lo âu của nàng, Bùi Cửu Chi nắm chặt tay Ô Tố, khẽ hỏi: "Sao đấy?"
"Phò mã đại nhân thật sự làm chuyện này ư?" Nàng hơi nghi hoặc hỏi.
"Phải vào đấy hỏi mới biết được." Bùi Cửu Chi vỗ vỗ lưng nàng.
"Lúc trước ta không nên để nàng đeo vòng ngọc kia, trước đây nàng thấy khó chịu, hẳn là không phải ảo giác." Bùi Cửu Chi phát hiện Ô Tố nhạy bén quá mức.
"Vâng..." Ô Tố gật đầu, khi đó nàng nên phát hiện có điều không đúng.
Cho nên, rốt cuộc tất cả chuyện này là sao vậy?
Lúc Bùi Cửu Chi đến, Đại Công chúa và Thái tử lại suýt nữa cãi nhau ầm ĩ, Bùi Sở ở bên cạnh xoa ấn đường.
Ông ấy biết tính tình của nữ nhi nên cũng lười khuyên can, đây không phải Vân Ly cung, không cần tuân thủ lắm quy củ.
Ông ấy thấy Bùi Cửu Chi đến giống như tìm thấy cứu tinh.
"Cửu Chi!" Bùi Sở trầm giọng gọi.
"Hoàng tỷ tặng Ô Tố hai món lễ vật, trong đấy quả thực có côn trùng đen bay ra, đều bị con diệt sạch rồi." Bùi Cửu Chi bình tĩnh nói.
Trong chợp mắt khi hắn tiến vào trong phòng nghị sự, tiếng khắc khẩu đã dừng lại.
Đám người suy nghĩ lung tung nơi đây tựa như tìm được một cột mốc đanh thép, khiến bọn họ thấy an tâm.
Cảnh tượng này trong mắt Ô Tố giống như dòng nước sôi dâng trào bị ngọn gió lạnh thấu xương Bùi Cửu Chi làm nguội và dần trở nên bình tĩnh.
Hắn như là... Một bó đuốc rực rỡ chói rọi lãnh đạo nhân loại.
"Chuyện Phò mã..." Bùi Cửu Chi mở miệng.
Đại Công chúa nhíu chặt mày, còn muốn uốn nắn hắn, nhưng nàng ấy không thể ngắt lời Bùi Cửu Chi như ngắt lời phụ hoàng được.
"Chuyện Phò mã, mấy ngày trước ta đã biết. Trong thành Vân Đô, hương hoa ẩn chứa tà khí, ảnh hưởng suy nghĩ, chuyện ác xảy ra liên miên, ta điều tra đến cuối cùng, manh mối tập trung trên người Phò mã, có mảnh vải hắn ta rơi làm chứng." Hắn nói tiếp.
"Trước đó, hoàng tỷ và Phò mã đến chùa Phương Huyền hỏi duyên giải quẻ, kết quả giải quẻ là một chữ "Đoạn" duy nhất, rồi sau đó hoàng tỷ vào Vân Ly cung đề ra chuyện hòa ly với Phụ hoàng."
"Lại sau đó, Phò mã không muốn hòa ly, nhưng bảy ngày sau bọn họ phải cắt đứt quan hệ. Chưa hết bảy ngày, các loại lễ vật trong phủ Công chúa do Phò mã phụ trách liên hệ chế tác xảy ra vấn đề, trên đó xuất hiện côn trùng đen và tà khí."
"Mặt khác, loại độc ta trúng phải khi ở Quan Lan các cũng có quan hệ với mùi hương này."
"Vậy nên, trước tiên mời Phò mã lên trước."
Giọng nói bình tĩnh lại lạnh như băng của Bùi Cửu Chi vang lên trong phòng nghị sự, chỉ bằng mấy câu ngắn ngủi đã nói rõ chân tướng của vụ án phức tạp này.
Tất cả manh mối đều nhất trí chỉ về một người, đó chính là Phò mã.
Lúc này, bên ngoài phòng nghị sự truyền đến âm thanh va chạm nặng nề của xiềng xích.
Ô Tố ngồi một bên, nghe tiếng nhìn lại, nàng thấy Phò mã vẫn mặc áo khoác đỏ như thường.
Nhưng bộ giáp bạc thuộc về Hồng Vũ Quân trên người hắn ta đã bị dỡ bỏ.
Thay vào đó là chiếc xiềng xích tội lỗi nặng nề, trên đó có vài tia sáng từ bùa phong ấn ma quỷ quay vòng.
Hắn ta nhìn thấy Đại Công chúa, bước từng bước đi từ ngoài điện vào, xiềng xích nặng nề kia cọ trên mặt đất, tựa như có thể nghiền nát người đeo gông cứng cỏi.