Ô Tố nhìn thấy Phò mã chậm rãi đi từ ngoài điện vào.
Nàng lại quay đầu nhìn thoáng qua tiểu điện hạ, khuôn mặt tuấn tú của Bùi Cửu Chi hơi cau lại.
Nơi này là Hoàng Thành ti, nội bộ bên trong đều đã bị đại Công chúa kiểm soát nhưng mà không ngờ rằng bọn họ không hề nể mặt gì với Phò mã.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có vẻ đại Công chúa thật sự rất lo lắng Phò mã làm những chuyện này sẽ liên lụy đến nàng ấy.
"Tháo xiềng xích ra." Bùi Cửu Chi cất giọng lên đầy lạnh lùng.
Thủ vệ Hoàng Thành ti bên cạnh hành lễ, sợ hãi nói.
"Đại tướng quân cấu kết với yêu ma, nếu cởi xiềng xích ra, hắn ta mà gọi ác yêu hợp tác với hắn đến sẽ xảy ra tai họa."
"Có ta ở trong này, các ngươi lo lắng ác yêu sẽ xuất hiện à?" Bùi Cửu Chi nheo mắt, bình tĩnh nói.
"Vâng." Thủ vệ mặc hồng y của Hoàng Thành ti kia lấy gông cổ trên người Bạch Hành Dục xuống, nhưng xiềng xích trên người hắn ta vẫn chưa được bỏ.
Lúc này tại phòng nghị sự trong điện, gần như mọi người đã đến đầy đủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xét thấy Tiêu Ninh của Hoàng Thành ti là quan viên chủ trì án này cho nên Bùi Cửu Chi đưa hồ sơ vừa lấy được tới tay Tiêu Ninh, để hắn ta bắt đầu thẩm vấn.
Tiêu Ninh chăm chú nhìn Bạch Hành Dục, hắn ta thở dài một hơi rất khẽ, cúi đầu nhìn thoáng qua hồ sơ nói: "Phò…"
Phía sau phát ra tiếng hắng giọng hờ hững của đại Công chúa.
Bạch Hành Dục ngước mắt lên liếc nhìn đại Công chúa ngồi ở chỗ cao trong điện, ánh mắt hắn ta xa xăm, tựa như đang không nhìn nàng ấy.
"Bạch đại tướng quân." Tiêu Ninh thay đổi xưng hô: "Tất cả lễ vật được đưa ra từ phủ Công chúa đều do ngươi chuẩn bị đúng không?"
"Đúng, trong tộc của ta có thợ thủ công chuyên đảm nhận việc này, tên là Bạch Hạ. Nếu là người bình thường thì không xin được y chế tạo trang sức cho đâu."
"Ta đã lệnh người Hoàng Thành ti dẫn Bạch Hạ đến, hơn nữa, đại Công chúa điện hạ, ngài có thể cung cấp sổ sách ghi chép cuộc sống hàng ngày được không?" Tiêu Ninh cẩn thận hỏi từng li từng tí.
"Ta đã đưa đến Hoàng Thành ti, mời tra cứu." Đại Công chúa rũ mắt, bình tĩnh nói.
Không lâu sau, một vị trung niên mặc áo choàng màu xanh đậm viền vàng được dẫn lên.
Ông ta đúng là người thiết kế trang sức, Bạch Hạ, là người rất nổi danh ở cả Vân triều.
Tất cả trang sức ông ta tạo ra, trên đó đều được khắc một chữ "Hạ" độc nhất, không ai có thể bắt chước theo.
"Đại nhân, ta... không biết gì cả mà, Hành Dục, sao ngươi lại bị trói lại vậy, xảy ra chuyện gì rồi?" Bạch Hạ sợ hãi nói.
Bạch Hành Dục nhìn thoáng qua Bạch Hạ, trong nháy mắt khi ánh mắt hai người chạm nhau, Bạch Hạ bỗng há to miệng ra.
Vô vàn côn trùng đen quỷ dị tuôn ra từ miệng ông ta, nhất thời trong điện trở nên hỗn loạn.
Bùi Cửu Chi chăm chú nhìn đám côn trùng đen kia, hắn khẽ vuốt ve thanh kiếm trên bàn.
Chỉ một thoáng, kiếm khí phóng ra đã diệt sạch đám côn trùng đen vừa xuất hiện kia.
Nhưng trên mặt và trên cổ họng Bạch Hạ xuất hiện chi chít những chấm máu, ông ta ngửa mặt ngã xuống đất, không còn hơi thở nữa.
Có quá nhiều người ở đây, Ô Tố thậm chí không kịp liên kết với thần thức trên người ông ta, ông ta chết quá nhanh, ý thức đột nhiên tan biến.
Giống như đột ngột bùng lên một ngọn lửa dữ dội thiêu rụi hết tất cả chứng cứ trong nháy mắt.
Bạch Hành Dục nhìn vị đường thúc trong tộc này, ra sức nhào về phía trước, tựa như muốn đỡ ông ta lên.
"Hạ thúc!" Hắn ta hét to, đôi mắt kiên định kia đã xuất hiện đôi chút sự đờ đẫn.
Gông cùm nặng nề kéo người hắn ta, hắn ta gập mình, vậy mà lại ngã xuống.
Đại tướng quân thống lĩnh trăm vạn quân Hồng Vũ ngày xưa lại bộc lộ bộ dáng thảm hại như vậy trước mặt mọi người.
Trong điện, đôi lông mày mảnh của đại Công chúa không mảy may xê dịch, sắc mặt nàng ấy vẫn bình tĩnh như thường.
Nhưng mà ánh mắt lãnh đạm kia của nàng ấy bỗng va phải tầm mắt của Thái tử.
Nàng ấy cụp mắt, uống một ngụm trà.
Bùi Cửu Chi bảo người ta giúp hắn ta đứng lên, Bùi Sở ngồi ở chỗ cao nhất.
Tất cả mọi người không nhìn thấy vẻ mặt của ông ấy, nhưng ông ấy có thể nhìn rõ tất cả biểu cảm của con cái mình.
Trên gương mặt Bùi Cửu Chi là nét thương tiếc, thê tử của hắn Ô Tố đang ngẩn người - Đúng, chắc chắn con bé đang ngẩn người.
Tầm mắt của Thái tử chốc chốc lại lướt qua khuôn mặt đại Công chúa, như là chim ưng chần chừ với con mồi.
Ánh mắt của đại Công chúa không chứa chút tình cảm nào, biểu cảm bình tĩnh đến đáng sợ.
"Muốn giết người diệt khẩu à?" Tiêu Ninh nói.
"Ông ấy là đường thúc của ta, sao ta có thể, các người…" Bạch Hành Dục đứng lên từ nền đất, hắn ta nheo mắt hỏi.
Tiêu Ninh đưa ra một mảnh y phục bị xé rách lên, hắn ta nói: "Cái này là của ngươi đúng không?"
"Đúng." Vậy mà Bạch Hành Dục lại thừa nhận.
Cùng lúc đó, Hoàng Thành ti trình hắc bào lục soát được từ trong nhà hắn ta lên, quả nhiên chỗ cổ tay áo có dấu vết bị cắt.
"Đầu tháng bảy, ngươi có đi chợ hoa cảnh của Vân Đô không?" Tiêu Ninh lại hỏi.
"Có." Bạch Hành Dục tiếp tục gật đầu.
Hắn ta rất thành thật, bản thân đã làm gì thì sẽ thừa nhận cái đó.
"Ngươi gặp một tiểu cô nương ngồi xe lăn, ngươi còn bán cho nàng ta nước thuốc bảo vệ hoa? Sau đó, ngươi còn giao dịch với rất nhiều nông dân chuyên trồng hoa, đúng không?" Tiêu Ninh tiếp tục hỏi.
"Không phải, ngày ấy chợ hoa cảnh rất đông, ta gặp thoáng qua rất nhiều người, nhưng chưa từng đáp lời bất kì ai." Bạch Hành Dục bình tĩnh trả lời.
"Vì sao ngươi lại mặc hắc bào và che mặc đi ra ngoài?"
"Bạch đại tướng quân, ngươi chưa từng có hứng thú với hoa cỏ, vì sao ngày ấy lại đặt chân đến nơi chưa bao giờ đến như chợ hoa cảnh?"
Tiêu Ninh nói một loạt vấn đề.
Bạch Hành Dục lập tức đứng thẳng người, hắn ta đứng giữa phòng nghị sự, tầm mắt hắn ta dừng lại chỗ cao trong điện, vậy mà lại không trả lời vấn đề sắc bén này.
"Bạch đại tướng quân, nếu ngươi nói trong..."
Bạch Hành Dục ngẩng đầu, hắn ta giống như một thanh thương bạc ngay thẳng nhưng hắn ta vẫn không trả lời.
Bản thân Tiêu Ninh hỏi đến luống cuống: "Bạch đại tướng quân, ta... ta tin ngươi không phải người như thế, nhưng mời ngươi tự mình giải thích mấy điều đáng ngờ này."
Bên dưới đôi mắt của Bạch Hành Dục, đáy mắt nhiễm một màu ảm đạm, hắn ta nói: "Ta không muốn trả lời."
Bàn tay đại Công chúa đặt trên tay vin của ghế, ngón tay nàng ấy khẽ gõ ghế, nhưng nếu nhìn kỹ lại sẽ thấy đầu ngón tay của nàng ấy luôn run rẩy.
"Hoàng thượng, Cửu điện hạ... Công chúa điện hạ, Thái tử điện hạ, việc này..." Tiêu Ninh quay đầu, bất lực nhìn người còn trong điện.
Hắn ta không dám thẩm vấn tiếp.
"Giam lại, đợi hoàng tỷ, hoàng huynh không ở đây, ngày mai ta thẩm vấn lại." Bùi Cửu Chi mở miệng.
"Cửu Chi, chẳng lẽ ngươi không tín nhiệm chúng ta?" Thái tử điện hạ mở miệng.
Câu trả lời của Bùi Cửu Chi vừa thẳng thừng vừa sắc bén, hắn giương mắt liếc nhìn Thái tử điện hạ, ánh mắt xuất hiện nét sắc lạnh.
Hắn nói: "Phải."
Nhất thời Thái tử trở nên không biết làm sao.
Hắn ta thấy thủ vệ Hoàng Thành ti sắp áp giải Bạch Hành Dục xuống thì bèn ngăn cản thủ vệ này.
"Phụ hoàng, người thật sự muốn để thuộc hạ của hoàng tỷ ở Hoàng Thành ti bắt giữ Phò mã sao?"
"Bùi Hoa Huyên, ta đã hòa ly với hắn ta." Đại Công chúa nghiến răng, lạnh giọng nói.
Nàng ấy phất tay áo đứng dậy, gương mặt đã xuất hiện sắc thái giận dữ, tựa như muốn phủi sạch quan hệ với Bạch Dục Hành.
"Làm càn! Hoa Thường, ngồi xuống! Con cũng không biết phép tắc quá rồi đấy." Bùi Sở mở miệng đúng lúc, ngăn cản trận khắc khẩu này lại.
"Đưa về ngục tối của Vân Vệ đi, Thái tử, từ nay con được phép bổ nhiệm chức thống lĩnh Vân Vệ."
"Hoa Thường, ta biết con cũng không biết Hành Dục làm chuyện gì, nhưng về tình về lý, con cũng nên tránh đi để không bị hiềm nghi."
"Con mà như thế, dân chúng bên ngoài nghĩ thế nào?"
Bùi Hoa Thường nhìn chằm chằm Bùi Sở, đôi mắt bình tĩnh kia tha lỏng đôi chút, tựa như nàng ấy rất mệt mỏi.
Nàng ấy phất tay áo rời đi.
Lúc đi đến bên người Bạch Hành Dục bị xiềng xích trói chặt kia, bước chân của nàng ấy dừng lại.
"Bạch Hành Dục, ngươi hại chết ta, ngay từ đầu, ta không nên thành thân với ngươi." Nàng ấy nhìn đôi mắt cô quạnh của hắn ta mà nói như vậy.
Bạch Hành Dục lẳng lặng nhìn nàng ấy, trên mặt hắn ta không có cảm xúc gì.
Hắn ta nói từng chữ từng chữ với Bùi Hoa Thường: "Hoa thược dược cạnh giường ngươi, trước khi ra cửa ta đã cho người dọn dẹp gọn gàng."
"Để nhiều ngày như thế, đóa hoa sẽ héo úa trông cũng không đẹp." Hắn ta nói.
Đại Công chúa đã dẫn người ra ngoài, không ngoảnh đầu lại.
Ô Tố vừa ngẩn người vừa nghe tiếng tranh cãi không ngừng phát ra từ trong điện.
Khi nghe đến "Hoa thược dược", đôi mắt nàng lóe sáng.
Ô Tố nhớ rõ bó hoa thược dược ấy, đó là khi nàng thành thân, muội muội của Khương Nhiên đứng cạnh cầm hoa đấy.
Bó hoa ấy vốn dĩ sẽ được đưa cho một vị khách mời tham gia hôn lễ nhưng muội muội của Khương Nhiên không cần thận nên đã làm rơi bó hoa này.
Bạch Hành Dục nhặt nó lên, cũng không trả cho nàng mà đưa bó hoa thược dược đỏ tươi này đến trước mặt đại Công chúa điện hạ.
Hắn ta đưa món đồ may mắn nhất, đẹp đẽ nhất vừa cướp được đến trước mặt nàng ấy.
Trong nháy mắt này, Ô Tố cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của nhân loại bóp nghẹt mình.
Nó như là sóng biển, cuốn theo ký ức, một lần lại một lần rửa trôi khoảng trống yếu ớt trong thế giới tinh thần của nàng.
Nhân loại rất kỳ lạ.
Ô Tố thầm nghĩ.
Thái tử điện hạ đã sai người áp giải Bạch Hành Dục xuống, hiện tại hắn ta phải đến Vân Vệ, lấy lại quyền lực vốn thuộc về hắn ta.
Ngay cả khi đại Công chúa đã cố gắng phủi sạch mối quan hệ này nhưng nàng ấy vẫn bị ảnh hưởng.
Trong điện chỉ còn lại có Bùi Sở, Bùi Cửu Chi và Ô Tố.
Bùi Sở nhìn Bùi Cửu Chi và Ô Tố, thả lỏng cảm xúc căng thẳng và điệu bộ tự cao tự đại của mình.
Ông ấy đứng trong điện, thở dài một hơi.
Sau khi thở dài một hơi, trong nháy mắt, ông ấy giống như già đi hơn chục tuổi.
"Cửu Chi, Ô Tố, đừng đứng nữa, ngồi xuống đi, nghỉ ngơi một chút." Bùi Sở nói.
Bùi Cửu Chi ngồi xuống với khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị. Hắn cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng ngày hôm nay, trong mắt hắn, trận khắc khẩu này vô nghĩa và cực kỳ nực cười.
Ô Tố nắm tay hắn, lúc nàng ngồi xuống thì khẽ gọi hắn: "Tiểu điện hạ, chàng giận à?"
Trước mặt nàng, sắc mặt lạnh tanh của Bùi Cửu Chi hơi dịu lại, hắn thoáng gật đầu, xem như thừa nhận.
Bùi Sở nhìn đôi phu thê đơn thuần trước mặt này, thở dài tiếp.
"Cửu Chi, Ô Tố, nói chuyện với ta đi." Vậy mà Bùi Sở lại không dùng xưng hô "trẫm".
Bây giờ ông ấy tựa như một vị phụ thân bất lực.
Bùi Cửu Chi đáp: "Vâng."
"Mọi chuyện thành ra thế này có lẽ có liên quan với ta." Giọng nói của Bùi Sở nặng trĩu: "Hoa Thường và Hoa Huyên sinh ra cùng lúc, mẫu thân của hai đứa nó là Hoàng hậu."
"Đúng vậy, bọn nó là sinh đôi, theo lý thì hai đứa nó giống nhau, tình cảm chắc hẳn rất tốt. Nhưng bọn nó lại bất hòa với nhau nhiều năm rồi."
"Đúng là bởi vì xuất sắc như nhau, đều kiêu ngạo như nhau, cũng khát vọng quyền lực… giống ta, cho nên lúc ấy hai đứa nó không thể điều hòa được mâu thuẫn."
"Lúc lựa chọn lập ai làm Thái tử, ta vẫn lần lữa mãi không ra quyết định, sau đó, ta chỉ có thể căn cứ thứ tự sinh ra trước sau của bọn nó để chọn Thái tử."
"Hoa Thường là đứa nhỏ đến thế gian trước."
"Thanh Hà vốn là lễ vật ta chuẩn bị tặng con bé, con bé không cần, sau lại đổi người dâng lên tay con bé."
"Hành Dục và con bé vốn là trời sinh một đôi, nhưng sau khi hai đứa thành thân không lâu, lúc Hành Dục dẫn binh đánh giặc, khi Hoa Thường điều binh cứu viện đã không lựa chọn cứu nó trước. Bởi vì nếu chi viện chỗ khác thì có thể bảo vệ nhiều binh sĩ hơn."
"Hành Dục chống địch đến kiệt sức, lại bị quân địch ám toán, trúng phải cổ độc khó giải, từ nay về sau không thể có đời sau."
"Giang sơn của Bùi gia cần nối dõi, cho nên cuối cùng ta chọn Hoa Huyên làm Thái tử."
"Trước khi quyết định, ta nói nguyên do trong đó cho Hoa Thường, hơn nữa khuyên bảo con bé thành thân với người khác đi."
"Con bé đã từ chối ta."