Sau khi kiếm tôn vứt bỏ vô tình đạo

Bùi Sở chỉ nói vài ba câu đã kể lại toàn bộ câu chuyện dài dằng dặc đầy phức tạp.
 
Ông ấy yên lặng nhìn ra ngoài điện, lúc này hoàng hôn đã dần buông.
 
“Hành Dục không biết trước đây Hoa Thường đã từ bỏ những gì vì nó, nhưng ta biết Hoa Thường vẫn còn sự ham muốn với quyền lực.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Con bé chưa từng từ bỏ.”
 
“Đây là hậu quả vì con bé không từ bỏ sao?”
 
Bùi Cửu Chi yên lặng nghe kể, mãi lâu sau hắn mới đứng dậy, đặt tay lên vai Bùi Sở.
 
“Phụ hoàng về cung nghỉ ngơi đi, con sẽ điều tra rõ chân tướng.” Bùi Cửu Chi bình tĩnh nói.
 
Bùi Sở dẫn theo cung nữ cô đơn rời khỏi Hoàng Thành ti.
 
Trong điện chỉ còn lại Ô Tố và Bùi Cửu Chi.
 
Cả ngày hôm nay Ô Tố rất yên lặng, nàng ngồi cạnh nghe cả câu chuyện, có thêm hiểu biết mới về nhân loại.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Cửu Chi tựa vào ghế bên cạnh nàng, xoa ấn đường.
 
Ô Tố đưa tay nhẹ nhàng xoa đôi lông mày đang nhíu lại của hắn, dịu dàng nói: “Sao tiểu điện hạ lại buồn phiền thế?”
 
“Tối nay ta phải đến ngục tối của Vân Vệ, e là không thể ở cạnh nàng được rồi.” Bùi Cửu Chi cụp mắt, yên lặng nhìn Ô Tố.
 
“Nàng không thích Vân Vệ nên ta không đưa nàng đi.” Hắn nói.
 
Đôi mắt dịu dàng của Ô Tố cụp xuống, nàng gật đầu với hắn.
 
Nàng biết tiểu điện hạ có kế hoạch của mình.
 
Hắn tháo thanh trường kiếm trên người xuống rồi đưa cho Ô Tố: “Tối nay cầm nó thay ta nhé, được không?”
 
“Được.” Bàn tay nhận kiếm của Ô Tố hơi run, nàng vẫn sợ thanh kiếm này.
 
Bàn tay hơi lạnh của Bùi Cửu Chi đặt lên mu bàn tay Ô Tố, hắn nghiêng người khẽ chạm lên đầu mày của nàng.
 

“Đừng sợ nó.” Hắn nói.
 
“Nó sắc lắm.” Ô Tố trả lời.
 
Nàng không biết tại sao tiểu điện hạ lại đưa thanh kiếm này cho nàng.
 
Đây cốt kiếm được lấy từ người hắn, là đoạn gần với tim nhất, thanh cốt kiếm này vốn vô cùng sắc bén, lạnh lẽo như tuyết, không vướng bụi trần.
 
Bây giờ nó yên lặng nằm trong tay Ô Tố, không sinh ra phản ứng bài xích nào với thứ không phải con người như nàng.
 
“Cầm theo nó giống như có ta bên cạnh vậy.” Bùi Cửu Chi nói.
 
Bàn tay cầm kiếm của Ô Tố run lên, nàng gật đầu.
 
Bùi Cửu Chi đưa nàng lên xe ngựa về Nhật Nguyệt các, còn hắn thì giục ngựa chạy về phía Vân Vệ thự.
 
Ô Tố ngồi trên xe ngựa, khẽ vuốt ve thanh trường kiếm sáng lấp lánh này.
 
Nàng định trấn an nó để tạo quan hệ tốt với binh khí này, như thế nó sẽ không làm nàng bị thương.
 
Cùng lúc đó, Bùi Cửu Chi đang cưỡi ngựa siết chặt dây cương trong tay thắng gấp.
 
Yết hầu hắn khẽ nhúc nhích, dường như có một bàn tay vô hình mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực hắn.
 
Kiếm là thân thể, kiếm ý cũng như tâm ý, hắn và thanh kiếm có mối quan hệ không thể tách rời.
 
Hắn không ở cạnh Ô Tố, lo nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới đưa kiếm cho nàng.
 
Bây giờ nơi nào ở Vân Đô cũng đầy rẫy nguy hiểm.
 
“Tiểu điện hạ…”
 
Ô Tố lẩm bẩm với thanh kiếm, nàng cũng không biết nói gì, chỉ là lúc ngẩn người sẽ không ngừng gọi ba chữ này.
 
Ba chữ này đã trở thành thói quen của Ô Tố.
 
Hắn trở thành một phần trong cuộc sống của nàng, khắc ba chữ này trong tâm hồn trống rỗng, lặng như nước của nàng.
 
Như thể hồ nước trong Nhật Nguyệt các phản chiếu lại mặt trăng và mặt trời trên cao vậy.
 

Ô Tố nghe theo lời Bùi Cửu Chi, một mình nàng quay về Nhật Nguyệt các, ngay cả lúc tắm rửa cũng mang thanh kiếm theo.
 
Lúc nàng cởi quần trong, mảnh lụa mềm rủ xuống mu bàn chân, Ô Tố nghe thấy tiếng kiếm quen thuộc vang lên sau lưng.
 
Nàng đã quen với tiếng động này nên làm như không nghe thấy, chỉ bước vào bể tắm.
 
Trong bể tắm có rải cánh hoa nhài, mùi hương nhàn nhạt tỏa ra, Ô Tố vùi nửa khuôn mặt mình vào trong nước.
 
Cùng lúc đó, Bùi Cửu Chi đang bước vào ngục tối Vân Vệ chợt dừng bước, khuôn mặt hắn đỏ ửng bất thường.
 
Vân Vệ đi theo sau vội hỏi hắn: “Cửu điện hạ sao thế ạ?”
 
“Không có gì.” Bùi Cửu Chi nhíu mày, bình tĩnh trả lời: “Dẫn Bạch tướng quân đến đây.”
 
Ô Tố ngâm mình trong hồ, ngón tay chạm vào mặt nước, nàng nhìn thanh kiếm sáng lấp lánh sâu trong màn sương mờ mịt mùng.
 
Không biết có phải là ảo giác của nàng không, nàng cứ cảm giác thanh kiếm này như được phủ thêm màu trắng đen.
 
Mỗi ngày gặp nhau, nó cũng dần thay đổi.
 
Đương nhiên hình dạng của nó lúc ban đầu chỉ là một thanh kiếm sắt cực kỳ đơn giản thôi.
 
Ô Tố chậm rãi tắm rửa, Bùi Cửu Chi trong ngục tối Vân Vệ bình tĩnh viết hồ sơ, chỉ là đầu bút lông hơi run rẩy.
 
Hắn biết Ô Tố là đồ ngốc, còn là một đồ ngốc rất nghe lời hắn nữa.
 
Lúc Ô Tố ngây người tắm rửa, nàng nghe thấy tiếng gõ cửa lịch sự bên ngoài.
 
“Vương phi nương nương, ngài ở trong đó sao? Ta là người của phủ Công chúa, phủ của ngài không có hạ nhân nào báo tin nên ta chỉ có thể đến đây.”
 
“Không sao, có chuyện gì thế?” Ô Tố nhẹ nhàng hỏi.
 
“Đại Công chúa… Mời ngài đến phủ Công chúa nói chuyện.” Cô nương đó nói.
"À..." Ô Tố có chút bất ngờ, nàng hỏi: "Tỷ ấy mời tiểu điện hạ sao?"
 
"Vương phi nương nương, công chúa chỉ mời ngài." Cô nương kia lập tức đáp.
 

“Ngươi đợi ta một lát.” Ô Tố ra khỏi bể tắm, từng giọt nước óng ánh trượt xuống theo đường cong cơ thể nàng.
 
Nàng mặc đồ vào, cầm kiếm của tiểu điện hạ lên.
 
Ô Tố không biết để thanh kiếm ở đâu, chỉ biết đeo nó sau lưng giống như tiểu điện hạ.
 
Thanh kiếm này nhẹ, gần như không có sức nặng gì, Ô Tố đeo nó cũng không thấy mệt.
 
Nàng đồng ý với lời mời của đại Công chúa, đi về phía phủ Công chúa.
 

 
Lúc hoàng hôn, Bùi Hoa Thường quay về phủ Công chúa.
 
Nàng ấy bước xuống từ kiệu, xách váy đi về phía nội viện mình ở.
 
Sải chân của Bùi Hoa Thường rất dài, nàng ấy mang đôi giày thêu dài nên không sợ đau chân.
 
“Hoa Bạch Hành Dục vứt đâu?” Nàng ấy nghiêm giọng hỏi quản gia.
 
“Bẩm công chúa điện hạ, chắc là bị… bị hạ nhân cất đi rồi.” Quản gia bất an lau mồ hôi trên trán.
 
“Đi tìm lại, ai cho phép hắn ta động vào đồ của ta?” Bùi Hoa Thường mở cửa phòng mình thật mạnh.
 
Bây giờ nàng ấy không hề bình tĩnh, tỉnh táo như lúc ở Hoàng Thành ti.
 
Cánh cửa rộng mở, đồ vật trang trí, đồ của Bạch Hành Dục trong phòng đều bị hắn ta thu dọn hết.
 
Hắn ta chuyển hết mọi đồ đạc của mình ra khỏi phủ Công chúa.
 
Trên cái bàn trống không có thư hòa ly nàng ấy đưa cho hắn ta.
 
Trên đó, hai chữ “Bạch Hành Dục” và “Bùi Hoa Thường” cực kỳ bắt mắt.
 
Bùi Hoa Thường ngồi trên bàn, đợi hạ nhân tìm hoa thược dược đỏ về.
 
Bông hoa màu đỏ đã héo khô nằm trong tay nàng ấy, nàng ấy nhẹ nhàng bỏ cành hoa khô lại vào trong bình.
 
Nàng ấy đứng dậy hỏi thị nữ bên cạnh: “Khương Nhiên và Khương Dã đâu?”
 
Nàng đang hỏi Khương Nhiên và muội muội của cô bé.
 
“Khương Dã cô nương còn đang ở chỗ thợ cơ khí, bộ phận hỗ trợ đi lại trên chân cô bé cần phải điều chỉnh, còn Khương Nhiên cô nương đang ở nơi mà người bảo cô bé đến.” Thị nữ bên cạnh hành lễ rồi nói.
 
Bùi Hoa Thường đến chỗ chỉ có nàng ấy biết.
 

Trong mật thất giữa phủ công chúa chỉ có một cửa sổ lấy ánh sáng phía trên trần.
 
Mật thất âm u có tia sáng le lói, những bông hoa trắng gần như trong suốt càng nở rộ hơn giữa căn phòng hoa bí mật này.
 
Đó là hoa Nguyệt Oánh, loài hoa ngoài vực lúc trước Bạch Hành Dục tặng cho Bùi Hoa Thường, đang nở rực rỡ chốn này.
 
Sinh trưởng ở tận cùng cực Bắc ở Tây Vực Thanh Hà, cả năm không thấy ánh mặt trời được mấy lần nên hoa Nguyệt Oánh phát triển không cần nhiều ánh sáng lắm.
 
Ngược lại, những đóa hoa tươi thắm này thích nơi tối tăm hơn.
 
Hoa trồng ở vùng đất lạ cực kỳ khó khăn, không biết Bùi Hoa Thường đã chăm chút cho chúng như thế nào.
 
Khương Nhiên đi qua giữa những bông hoa Nguyệt Oánh, cô bé kiên nhẫn tưới nước, kiểm tra từng cánh hoa một, cẩn thận chăm sóc những bông hoa ngoại lai này.
 
Cô bé cực kỳ có thiên phú trong việc làm vườn, lúc trước hoa Nguyệt Oánh trong mật thất còn héo như sắp chết khô, bây giờ bọn chúng lại nở rực rỡ giữa nơi hẻo lánh âm u.
 
Đây là loài hoa mà Bùi Hoa Thường muốn Khương Nhiên trồng.
 
Trước đó trong phủ Công chúa chỉ có mình nàng ấy biết mật thất này.
 
“Công chúa điện hạ!” Khương Nhiên thấy Bùi Hoa Thường tới lập tức thả ống quần đang xắn lên của mình, tưới nốt mấy đóa hoa cuối cùng.
 
Cô bé chạy đến hành lễ với Bùi Hoa Thường: “Sao ngài lại đến đây thế, đến xem hoa sao?”
 
“Ừm.” Bùi Hoa Thường đứng giữa những bông Nguyệt Oánh, đôi mắt sắc lạnh thường ngày cũng dịu dàng hơn.
 
Nàng ấy như quay lại mười năm trước, nàng ấy vẫn là tiểu cô nương đứng trên cổng thành vui mừng chờ người trong lòng chiến thắng trở về.
 
“Trồng hoa tốt lắm, trước đó tình trạng của bọn chúng không ổn, ta cũng chẳng có cách nào.” Bùi Hoa Thường nói.
 
“Hả? Công chúa điện hạ nói gì thế, những bông hoa này tươi tốt được đều nhờ công của Công chúa điện hạ cả.”
 
Khương Nhiên nói rất chân thành, không có ý nịnh nọt.

Ánh mắt Bùi Hoa Thường toát ra chút vẻ nghi ngờ.
 
“Ta tính thời gian thử, vào tháng sáu, tháng bảy, vì thời tiết ở Vân Đô nóng nên loài hoa này bắt đầu xuất hiện bệnh.”
 
“Lúc đó chắc đại Công chúa đã bón thuốc cho bọn chúng, thời gian trước chúng mới dần tốt hơn, ta chỉ chăm sóc giúp mà thôi.”
 
“Nếu không có thuốc cứu mạng thì những bông hoa xinh đẹp này đã chết cả rồi.”
 
“À…” Bùi Hoa Thường hé miệng, hoảng hốt đáp lại.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận