Hôm nay nàng ấy mặc bộ cung trang đỏ thẫm trang trọng, váy dài thêu họa tiết mũ phượng màu vàng nổi bật giữa sắc hoa Nguyệt Oánh.
“Được rồi, ra ngoài theo ta, đừng làm việc nữa.” Mãi lâu sau, Bùi Hoa Thường mới nói.
Nàng ấy dẫn Khương Nhiên ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này, lão quản gia chăm sóc trong phủ Công chúa không nhịn được nên bước lên khuyên nhủ Bùi Hoa Thường.
“Công chúa điện hạ, bây giờ Bạch đại tướng quân đang ở bên Vân Vệ, tiểu nhân có người nhà quen biết Vân Vệ, nếu cần thì tiểu nhân thay ngài báo với bên Vân Vệ, ít nhiều gì cũng chăm sóc tướng quân đại nhân được.” Lão quản gia cúi người nói.
“Không cần đâu.” Bùi Hoa Thường day trán, giọng nói hờ hững.
Lòng nàng ấy rối như tơ vò, cần yên tĩnh một lát, nhưng đi đến đâu những suy nghĩ rối tung đó cũng ảnh hưởng đến nàng ấy.
Đại Công chúa nghĩ chắc nàng ấy cần một người bầu bạn nhưng bên cạnh nàng ấy chẳng có ai.
Nàng ấy nghĩ đến Ô Tố, thê tử của Bùi Cửu Chi, nàng còn không giống người hơn cả Bùi Cửu Chi.
“Mời Ô cô nương đến đây.” Đại Công chúa hít thật sâu, muốn đè nén những suy nghĩ vô dụng trong đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ta… muốn nói chuyện với nàng.” Nàng ấy nói.
“Thế nên ngài mặc kệ Bạch tướng quân thật sao?”
“Kệ đi.” Đại Công chúa lạnh lùng nói.
—
“Ừm, Bạch tướng quân, tạm thời ta sẽ đưa ngài ra khỏi ngục tối Vân Vệ, vụ án này vẫn còn nhiều chi tiết chưa điều tra ra được.”
Bùi Cửu Chi nâng bút, đôi tay khẽ run, viết vào hồ sơ.
“Ta không muốn ngài bị nhục mạ trong ngục.” Bùi Cửu Chi nói.
“Cửu điện hạ, điều này không hợp quy củ.” Bạch Hành Dục đeo gông cổ nặng nề, hai tay khép trước người, khóa xích nặng trói hắn ta lại.
Hắn ta từ chối ý tốt của Bùi Cửu Chi.
“Trong lúc xử lý điều tra vụ án, ta chính là quy củ.” Giọng Bùi Cửu Chi lạnh lùng mà nghiêm túc.
Hắn nhìn xung quanh, thấy Vân Vệ canh giữ bên mình như muốn lui xuống trước.
Giọng nói lạnh như băng của Bùi Cửu Chi khiến động tác cẩn thận của tất cả mọi người đờ người ra.
“Ta biết trong Vân Vệ có rất nhiều người của Hoàng huynh, các ngươi không được thông báo chuyện này, chỉ coi như Bạch tướng quân vẫn còn đang trong ngục tối.”
Hắn lạnh lùng nhíu đôi mày hình lưỡi kiếm lại, lời vừa nói ra, không có tên Vân Vệ nào dám làm trái ý của hắn.
Có lẽ gần đây Cửu điện hạ mới thành thân không lâu nên suýt nữa thì bọn họ quên Cửu điện hạ của Vân Đô là người vô tình lạnh lùng đến mức nào.
Ai dám làm trái lời hắn chứ? Dù bọn họ có lệnh của Thái tử điện hạ cũng không dám tuồng chuyện này ra ngoài.
Trong quá trình nói chuyện với Bạch Hành Dục, Bùi Cửu Chi đã nhạy bén nhận ra điều gì đó, điều này giống như nghi ngờ lúc trước của hắn.
Hắn quyết định đưa Bạch Hành Dục đi trước.
Bạch Hành Dục là người chính trực, hắn ta nhìn Vân Vệ yên lặng ngoan ngoãn trong ngục tối.
Mãi lâu sau, hắn ta mới nói: “Đệ không lo Hoa Thường đến tìm ta sẽ phát hiện ta không ở trong ngục tối sao?”
“Bạch tướng quân, huynh thấy có thể không?” Bùi Cửu Chi ngước mắt nhìn Bạch Hành Dục.
Đôi mắt hắn sắc bén như kiếm, lạnh lùng như gió tuyết.
“Huynh thừa biết tỷ ấy không thể đến được mà.” Hắn nói.
Đúng lúc đó, đôi mắt hắn đột nhiên thay đổi.
Đó cũng là lúc Ô Tố đang tắm thì bị thị nữ đại Công chúa phía đi cắt ngang, nàng chậm rãi bước ra khỏi bể tắm,
Vẻ lạnh lùng trong đôi mắt hắn đột nhiên dịu dàng lại, mọi người trong ngục tối cảm giác thần kinh căng cứng của mình như được thả lỏng hơn.
Nói thật, bọn họ vẫn mong lúc Cửu điện hạ ra ngoài thì dẫn vương phi nương nương theo.
Tùy việc Ô Tố có ở đó hay không, biểu hiện của Bùi Cửu Chi cũng như hai thái cực khác nhau vậy.
“Cửu điện hạ sao thế?” Bạch Hành Dục hỏi.
“Không có gì.” Bùi Cửu Chi cụp mắt nói: “Huynh đến Nhật Nguyệt các đi, lát nữa ta sẽ về.”
Sau khi xử lý chuyện nơi này xong, hắn còn phải đến phủ Công chúa đón Ô Tố về nhà.
Trước khi đưa Bạch Hành Dục ra khỏi ngục tối, Bùi Cửu Chi hỏi hắn ta vấn đề mấu chốt mà mình chưa từng hỏi.
“Bạch tướng quân, đầu tháng bảy huynh đến chợ hoa cảnh Vân Đô làm gì?”
“À…” Bạch Hành Dục ngây ra, hắn ta thấy sự quyết tâm bắt hắn ta phải trả lời bằng được trong mắt Bùi Cửu Chi.
Hắn ta nói: “Nàng ấy giấu những bông hoa sắp chết, những bông hoa đó cũng nhiều năm rồi, thỉnh thoảng ta cũng phải đọc sách để chăm.”
“Ta đến chợ mua thuốc cứu hoa.” Bạch Hành Dục nói: “Nàng ấy không biết ta đã phát hiện ra phòng hoa bí mật của nàng ấy.”
“Xin lỗi Cửu điện hạ, ta không thể nói chuyện này trước mặt nàng ấy được.”
—
“Ô Tố.” Lúc Ô Tố xuống xe ngựa, đại Công chúa lập tức nhìn thanh kiếm nàng đeo trên lưng.
Nàng ấy hỏi: “Cửu Chi đưa kiếm của hắn cho ngươi sao?”
“À, vâng.” Ô Tố đáp lời.
Nàng đến trước mặt đại Công chúa, không hỏi nàng ấy gọi mình đến có mục đích gì mà chỉ yên lặng đi theo sau nàng ấy.
Trong đình Nguyệt Hạ, hương sen trong hồ tỏa ra thơm ngát, Khương Nhiên dẫn theo Khương Dã vừa mới về nhà đến mò sen trong hồ.
Khương Dã gần như có thể đi lại hoàn toàn, cô bé hào hứng đứng trên bờ nhận củ sen trắng mập mà Khương Nhiên đưa.
Hiếm khi thấy bầu không khí thong thả tĩnh mịch như thế này.
Ô Tố ngồi xuống cạnh đại Công chúa, xung quanh người nàng tỏa ánh sáng dịu nhẹ như có thể làm dịu tất cả những xao động trong lòng.
“Lát nữa người mang ngó sen bọn họ hái về Nhật Nguyệt các đi, lúc trước hắn…” Bùi Hoa Thường đột nhiên ngừng lại.
“Nói chung là rất ngon, người và Cửu Chi cùng ăn cũng được.” Nàng ấy nói thế.
“Vâng.” Ô Tố ngoan ngoãn gật đầu.
“Tính tình hiền lành thế này sao lại thuần phục được Cửu Chi thế?” Đại Công chúa chống cằm, mỉm cười nhìn Ô Tố.
“Bây giờ ngươi chỉ nhìn thấy hắn ở trước mặt ngươi chứ không hẳn là hắn.”
“Ừm, hắn hung dữ lắm.” Nhân lúc Bùi Cửu Chi không ở đây, Ô Tố bắt đầu nói xấu hắn.
Trường kiếm sau lưng nàng bắt đầu rung nhè nhẹ dường như đang tỏ vẻ phản đối. Nó rung nhè nhẹ nên chỉ có Ô Tố cảm nhận được.
Nàng đụng vào chuôi kiếm phía sau, nó lập tức yên ắng.
“Dữ sao?” Đại Công chúa cười: “Miêu tả đệ ấy bằng từ này có lẽ vẫn còn nhẹ nhàng quá.”
“Hôm nay đệ ấy tức giận, ta, Hoa Huyên, có lẽ còn những người khác nữa, hành động của tất cả mọi người đều khiến đệ ấy nóng nảy.”
Đại Công chúa nói: “Ta thật sự xin lỗi vì chuyện này.”
“Nhưng chẳng còn cách nào khác.” Nàng ấy buồn rầu chống cằm, khẽ nói.
“Cái gì ta cũng muốn, cái gì cũng không muốn từ bỏ, tham vọng của ta còn đáng sợ hơn cả phụ hoàng.”
Ô Tố nghĩ, người như đại Công chúa có chết đi cũng sẽ sinh ra năng lượng âm dương cực kỳ phong phú.
Nhưng nàng không dám giao dịch với nàng ấy.
Nguyện vọng của nàng ấy vừa nhiều vừa khó, vượt qua phạm vi năng lực của nàng rồi.
Ô Tố không biết tiếp lời đại Công chúa thế nào, mãi lâu sau nàng chỉ nói một câu.
“Hoàng tỷ, ta rất ngưỡng mộ người.”
“Tại sao?” Đại Công chúa cảm thấy sự ngưỡng mộ của nàng thật vô tri.
“Người biết mình muốn gì, nên làm gì, cũng cực kỳ kiên định.”
“Nhưng ta thì không biết.” Ô Tố mê man, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, những ngôi sao trên bầu trời chẳng có ngôi sao nào thuộc về nàng.
Có lẽ ngôi sao của nàng tối quá, tối đến mức không ai thấy được, cũng có thể là nàng hoàn toàn không có ngôi sao nào.
“Đang nhớ đến mệnh tinh của ngươi sao… mệnh tinh mà Quan Thiên lâu không tìm thấy à?” Quả nhiên đại Công chúa biết rõ chuyện này.
“Ừm.” Giọng Ô Tố nghe xa xăm, đây là câu trả lời nàng muốn biết nhất.
Nàng sinh ra từ đâu, nên đi về đâu?
“Tinh sư ở Quan Thiên lâu có con mắt thứ ba vẩn đục, cũng nhìn thấy ngôi sao của Cửu Chi. Các tinh sư giỏi nhất đều ở Tiên Châu.”
“Con mắt thứ ba của bọn họ có thể thấy những ngôi sao xa nhất.” Đại Công chúa vừa cười vừa nói.
“Trong đó, người giỏi nhất là chủ nhân Minh Cực các của Tiên Châu, cũng là một trong những Tiên quân của ngũ phương, nàng ấy nhìn lên bầu trời có thể thấy được quá khứ, hiện tại và tương lai.”
Ô Tố nghĩ, nếu nàng có cơ hội có thể tìm đại nhân vật như thế xem ngôi sao của nàng, nói không chừng có thể giải đáp nghi ngờ trong lòng nàng.
Nàng nhớ lời đại Công chúa nói rồi đáp “Vâng”.
Bọn họ nói chuyện một lúc lâu, phần lớn mọi chuyện là đại Công chúa nói, Ô Tố nghiêm túc lắng nghe.
Đại Công chúa nói nhiều nhưng không nhắc đến Bạch Hành Dục chút nào, dưới ánh trăng, nàng ấy uống cạn rượu trong ly.
Đang lúc cao hứng, nàng ấy muốn có người uống cùng mình.
Thế là đại Công chúa rót một ly, đưa ly rượu nho nhỏ cho Ô Tố rồi hỏi: “Uống không?”
Lần trước Ô Tố uống rượu là rượu giao bôi lúc thành thân, rượu đó không mạnh, lúc uống chỉ thấy ngọt.
Nàng tưởng tất cả mọi loại rượu đều dễ uống thế nên khẽ gật đầu, nhận ly rượu trong tay đại Công chúa.
Trường kiếm sau lưng Ô Tố khẽ rung lên như đang nhắc nhở nàng, nhưng thỉnh thoảng Ô Tố khá tham ăn.
Nàng mặc kệ lời nhắc nhở của tiểu điện hạ, ngửa cổ uống cạn sạch ly rượu.
Rượu này lúc mới uống thì dịu nhẹ, lúc nuốt xuống cổ họng có hơi nóng bừng.
Rượu đại Công chúa uống cực kỳ mạnh, hậu vị kéo dài.
Ô Tố dần thấy choáng váng, nàng cảm giác đại Công chúa trước mặt mình lắc lư rồi biến thành hai người.
“Đại Công chúa… không phải… Hoàng tỷ, lạ quá, người biến thành hai người rồi. Lần trước lúc uống rượu, tiểu điện hạ đâu có biến thành hai người đâu.” Ô Tố ngây ngốc nói.
“Ôi chao, mới uống có một chút mà.” Đại Công chúa cũng bị nàng dọa, vội vàng sai người bưng canh giải rượu lên.
“Cửu Chi đến đón ngươi mà thấy ngươi thế này chắc lại trách ta rồi.”
Đại Công chúa đoán không sai, trước khi bưng canh giải rượu lên, Bùi Cửu Chi đã đến phủ Công chúa.
Tiếng thông báo vừa vang lên bên ngoài, Bùi Cửu Chi đã bước đến hoa viên phủ Công chúa.
Hắn bước vội đến trước mặt Ô Tố, ôm nàng đã uống say vào lòng.
“Uống một ly thôi.” Đại Công chúa mỉm cười: “Cửu Chi, cái này không trách ta được.”
Ô Tố tựa vào lòng Bùi Cửu Chi, nàng thấy đầu mình nặng trĩu, nhưng ý thức thì không mơ hồ hẳn.
Nàng có cảm giác kỳ diệu như đang lơ lửng trên trời vậy.
Đương nhiên Bùi Cửu Chi biết Ô Tố chỉ uống một ly, hắn khẽ gật đầu với đại Công chúa rồi bế Ô Tố đang ngồi lên.
Đại Công chúa cảm thấy may mắn vì suy nghĩ hiện tại của Bừu Cửu Chi đều tập trung vào Ô Tố, không rảnh rỗi để chất vấn nàng ấy một vài chuyện.
Bùi Cửu Chi đưa Ô Tố ra khỏi phủ Công chúa, tiện thể còn được lão quản gia gói cho ít củ sen mới hái.
“Cửu điện hạ cầm theo ăn đi.” Lão quản gia khom người nói.
Bùi Cửu Chi gật đầu, ôm Ô Tố đang mơ màng vào xe.
Nàng nằm trong lòng hắn, mê man nhìn hắn, khuôn mặt đỏ ửng như đang chăm chú nhìn mặt trời, mặt trăng trên trời.