“Tiểu điện hạ?” Nàng nằm trong lòng hắn, khẽ gọi hắn: “Chàng có hai đầu, chàng cũng là… yêu quái à?”
Bùi Cửu Chi bịt miệng nàng lại, hắn không ngờ Ô Tố khi say lại bắt đầu nói linh tinh.
Ô Tố há miệng cắn đầu ngón tay Bùi Cửu Chi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Cửu Chi nhẹ nhàng nói với nàng: “Há miệng, nhả ra nào.”
Bây giờ nàng cắn hắn thì không ổn lắm.
Ô Tố liếm lòng bàn tay hắn, giọng nàng cực kỳ khẽ: “Tiểu điện hạ cũng cắn ta như thế, ta học chàng đấy.”
Bùi Cửu Chi cụp mắt, yết hầu di chuyển, hắn rụt tay lại, dán sát mu bàn tay lạnh buốt vào khuôn mặt nóng bừng của nàng.
Ô Tố tỉnh táo hơn một chút, ý thức cũng rõ ràng hơn nhiều.
“Sau này ở ngoài không được uống rượu nữa, nàng uống say rồi nói mê sảng như thế không sợ người khác bắt đi sao?”
Ngón tay Bùi Cửu Chi cuốn lấy tóc Ô Tố, nhẹ nhàng nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lần trước uống rượu ngọt lắm, lần này… hơi cay.” Ô Tố híp mắt nhớ lại mùi vị của ly rượu kia.
Nàng quên mất mình nói nhảm cái gì rồi.
“Nhưng uống vào cảm giác kỳ diệu lắm, nếu có cơ hội ta còn muốn thử nữa.” Ô Tố liếm môi nói.
Nàng nghĩ đồ ăn của nhân loại thú vị thật.
“Tiếc là tiểu điện hạ không thử được.” Giọng Ô Tố có vẻ tiếc nuối.
Bùi Cửu Chi cúi đầu khẽ chạm vào môi nàng, đầu lưỡi hắn liếm đôi môi nóng bỏng của nàng.
Mùi thơm của rượu lan ra khiến ý thức của người ta cũng dần say mê.
Rượu Bùi Hoa Thường uống có mùi vị khá nồng, hậu vị cũng kéo dài.
“Chẳng phải như này là đã thử được rồi sao?” Đôi mắt Bùi Cửu Chi tối sầm, hắn hôn lên đôi môi Ô Tố, trầm giọng nói.
“Ừm… cũng đúng.” Ô Tố giơ hai tay ôm chặt lấy cổ Bùi Cửu Chi.
Nàng chủ động hôn hắn.
Tình huống thế này rất hiếm có, đúng là tối hôm nay Ô Tố nhiệt tình quá mức.
Bùi Cửu Chi giữ chặt eo nàng, bế trọn lấy nàng để hắn có thể tiếp tục hôn nàng lâu hơn.
Có điều chủ động thì chủ động, thể chất của Ô Tố vẫn yếu đuối như thế.
Mới hôn không bao lâu mà nàng đã không thở nổi.
Bùi Cửu Chi buông tha cho đôi môi nàng, cụng trán với nàng, khẽ thở dốc.
Hắn biết tối nay lúc Ô Tố tắm có rải hoa nhài vào nước, cả người nàng cũng mang mùi thơm nhè nhẹ.
“Tiểu điện hạ…” Hàng mi dài của Ô Tố run rẩy, nàng yếu ớt gọi hắn.
Nàng vùi đầu vào ngực hắn, nhỏ giọng làm nũng: “Đừng hung dữ thế mà.”
Bùi Cửu Chi vuốt ve sống lưng run rẩy của nàng, trầm giọng hỏi: “Ta dữ chỗ nào chứ?”
Tay Ô Tố chỉ vào thân dưới của hắn, à, hóa ra “dữ” mà nàng nói là cái này dữ.
Gò má Bùi Cửu Chi đỏ bừng, hắn nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của Ô Tố.
Hắn kề sát bên tai nàng nói: “Đừng chạm vào.”
“Hôm qua đòi ta hôn, hôm nay lại không cho ta chạm vào, tiểu điện hạ, chàng có ý gì thế?”
Ô Tố uống rượu nên bắt đầu nói linh tinh, lời nào cũng nói được.
“Ô Tố…” Bùi Cửu Chi không nghe nổi nàng nói những chuyện trắng trợn thế bằng giọng điệu ngây thơ này được.
Quan trọng là nàng nói sự thật.
Hắn cúi đầu cắn môi nàng, chặn hết những lời mê sảng của nàng lại.
Ô Tố vỗ vai hắn, vùng vẫy tượng trưng vài cái.
Sau kết thúc nụ hôn, nàng nghiêng đầu tựa vào vai hắn.
“Khi nào về đến nhà?” Ô Tố khẽ hỏi.
“Sắp rồi.” Bùi Cửu Chi ôm nàng, dùng váy dài của nàng che đi sự khác lạ trên người mình.
Ngón tay hắn chạm vào gò má ửng hồng của nàng, trầm giọng hỏi: “Muốn đi tìm ngôi sao của nàng à?”
“Ừm…” Ô Tố đáp lời qua quýt, nàng không còn khả năng suy nghĩ sao Bùi Cửu Chi lại biết cuộc trò chuyện giữa nàng và đại Công chúa nữa rồi.
“Sau này ta sẽ tìm cho nàng.” Hắn ôm chặt lấy nàng, nói thế.
Hắn không ngờ hắn lại thương tiếc một yêu quái nhỏ không có mệnh tinh.
Lát sau, xe ngựa dừng lại, Bùi Cửu Chi ôm Ô Tố xuống xe.
Mấy tầng dưới Nhật Nguyệt các có phòng cho khách.
Trước đây Bùi Cửu Chi nói với Ô Tố là Nhật Nguyệt các không có phòng cho khách là ý chỉ trong phạm vi sinh hoạt của hắn, không có không gian dành cho người ngoài.
Bạch Hành Dục vừa được hắn đưa về không lâu nghỉ ở viện dành cho khách của Nhật Nguyệt các.
Bạch Hành Dục đứng cạnh hồ nước ở tầng một Nhật Nguyệt các, đợi Bùi Cửu Chi quay lại.
Mặt nước trong vắt phía sau hắn ta phản chiếu trăng sáng trên trời.
Ô Tố hơi choáng nên tựa vào lòng Bùi Cửu Chi, khép hờ mắt.
Bạch Hành Dục khó mà tưởng tượng được hắn ta thấy Cửu điện hạ trong truyền thuyết ôm một nữ nhân thân mật như thế.
Cho dù nàng là thê tử của hắn, nhưng nhìn từ góc độ nào, Bùi Cửu Chi cũng không giống người sẽ quá gần gũi với người khác.
“Bạch tướng quân.” Bùi Cửu Chi nhíu mày nhìn Bạch Hành Dục yên lặng đứng dưới ánh trăng, bình tĩnh gọi.
Giọng điệu hắn nói chuyện với hắn ta cực kỳ lạnh lùng, nhưng thân thể kề sát bên Ô Tố cực kỳ nóng hổi.
“Ô cô nương sao thế?” Bạch Hành Dục hỏi.
“Mới uống với Hoàng tỷ một ly rượu mà nàng ấy đã say rồi.” Bùi Cửu Chi nói.
“Hoa Thường thì trái ngược lại, không sợ say.” Giọng Bạch Hành Dục yếu ớt vang lên.
Hắn ta thấy người hầu sau lưng Bùi Cửu Chi cầm bọc giấy, bọc giấy không bọc hết được đầu ngó sen, để lộ một đoạn ngó sen trắng mập.
“Đó là…” Bạch Hành Dục ngạc nhiên.
“Hôm nay Hoàng tỷ đưa cho chúng ta.” Bùi Cửu Chi gật đầu với Bạch Hành Dục.
“Bạch tướng quân nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn có chuyện phải làm.”
“Ừm.” Bạch Hành Dục đáp.
Hắn ta cũng về viện cho khách, tạm thời ngủ lại.
Lúc Bùi Cửu Chi ôm Ô Tố về phòng, nàng mới chậm rãi mở mắt ra.
“Về nhà rồi.” Nàng nhỏ giọng thì thầm.
Bùi Cửu Chi rất thích nàng cảm thán theo bản năng, nàng coi nơi này là “nhà” của nàng.
“Nghỉ đi.” Bùi Cửu Chi đặt nàng lên giường.
Ô Tố ngước mắt chớp chớp nhìn hắn.
Bùi Cửu Chi quay lưng đi, chậm rãi cởi áo bào của mình treo trên mắc áo.
Ô Tố uống rượu thì hành xử rất kỳ lạ, bây giờ nàng lại hào hứng.
Nàng ngồi dậy từ trên giường nhào lên lưng Bùi Cửu Chi, hai tay ôm cổ hắn.
Bùi Cửu Chi đưa tay ra sau đỡ nàng thật chắc.
Giọng hắn dịu dàng hiếm thấy: “Sao thế?”
Ý thức của Ô Tố mơ hồ, giờ nàng chỉ hành động dựa theo bản năng.
Nàng nghiêng đầu cắn lên vành tai Bùi Cửu Chi.
Cơ thể Bùi Cửu Chi cứng đờ, hắn ngừng lại, không ngăn cản hành động tiếp theo của Ô Tố.
Trái lại… hắn còn rất chờ mong.
Bùi Cửu Chi thầm nghĩ xem ra đã đến lúc lấy mấy hũ rượu ngon chôn dưới hầm Nhật Nguyệt các lên rồi.
Ô Tố vừa uống say đã thể hiện hết bản tính của mình.
Trước đó nàng không để lộ vì nàng đã cẩn thận tránh mặt nhân loại.
Nếu ở chung với nhau lâu thì kỹ thuật diễn sứt sẹo của nàng chẳng giấu được bao lâu.
Ô Tố liếm vành tai Bùi Cửu Chi, nhỏ giọng nói: “Lần đầu tiên gặp tiểu điện hạ, ta đã cảm thấy chàng rất ngon.”
Sống lưng Bùi Cửu Chi dán sát lồng ngực mềm mại của nàng, hắn thấp giọng cười: “Ngon sao?”
“Ừm…” Ô Tố liếm láp mỹ vị dưới môi mình.
Tiểu điện hạ như que kem mùa hạ, lạnh buốt nhưng cực kỳ ngọt ngào.
Nàng cắn cổ hắn hơi nhột, yết hầu Bùi Cửu Chi nhúc nhích nhưng hắn tận hưởng chứ không né tránh.
Giọng hắn phát ra khàn khàn: “Thế nàng nếm thử đi.”
“Ta đã thử nhiều lần rồi, không phải sao?” Ô Tố giơ tay trước mặt hắn.
“Lúc hoàng hôn ba lần, buổi tối thêm hai lần nữa, mấy ngày trước lúc tỉnh dậy còn thử thêm hai lần nữa.”
Bùi Cửu Chi: “!!!” Rốt cuộc nàng đang đếm gì thế!
Hắn quay người, quả quyết ra tay bịt kín cái miệng nói linh tinh của Ô Tố.
Ô Tố “ưm ưm” mấy tiếng, đôi mắt trong sáng của nàng oan ức nhìn hắn, hắn mới thả tay ra.
Nàng tiếp tục lải nhải bí mật nhỏ của mình với Bùi Cửu Chi.
“Tiểu điện hạ có muốn nhìn bản thể của ta không?” Ô Tố nghiêng đầu hỏi: “Chàng nhìn rồi thì có thấy sợ không nhỉ?”
Bùi Cửu Chi nghĩ hắn đã nhìn bóng hình bản thể của Ô Tố rồi, đúng là… hơi kỳ lạ.
Nhưng nếu sợ thì cũng không hẳn, nhìn lâu chắc cũng quen thôi.
Hắn ôm nàng lên giường, thả lớp màn dày xuống, dưới ánh nến lay động, hắn trầm giọng nói: “Để ta xem thử.”
Bản thể của Ô Tố phải giấu kĩ mới được.
Chỉ có mình hắn thấy, thế là đủ rồi.
“Được.” Ô Tố chỉ một ngón tay về phía hắn.
Trên đầu ngón tay trắng nõn của nàng xuất hiện hai luồng khí trắng đen quện lấy nhau, hỗn loạn mà thuần khiết, trông như một vòng xoáy tròn nho nhỏ.
“Là cái này.” Ô Tố nói.
Bùi Cửu Chi nhíu mày hỏi: “Chỉ thế thôi sao?”
“Cả người đều như thế.” Ô Tố ngồi dậy ôm chặt lấy hắn, để hắn cảm nhận thân thể mềm mại như khí của mình.
Bùi Cửu Chi đỡ lưng nàng, lúc vươn tay ra có hai luồng khí trắng đen quanh quẩn bên đầu ngón tay hắn, rồi lại chảy vào thân thể nàng như nước trút.
Đây là… bản thể của nàng sao?
Một luồng khí trắng đen vừa nhẹ nhàng vừa kỳ diệu.
Bản thể của nàng không hề xấu xa mà trái lại có chút đáng yêu.
Vậy bóng hình hắn thấy tối hôm đó là của ai?
Thế nên tối hôm đó Ô Tố nói thật, có đại yêu quái thoát khỏi sự tra xét của hắn mà đến được gần Ô Tố.
Đôi mắt Bùi Cửu Chi chợt híp lại, nhưng hắn không rảnh suy nghĩ về đáp án vấn đề này nữa.
Vì thân thể của Ô Tố đã quấn chặt lấy hắn, ôm hắn vào lồng ngực mềm mại của mình.
“Tiểu điện hạ.” Nàng nhẹ nhàng thở dài bên tai hắn.
Nụ hôn chủ động ngoài ý muốn chạm vào gò má hắn.