Bùi Cửu Chi chống người lên một chút rồi cụp mắt nhìn Ô Tố, mái tóc đen rủ trên gò má rồi trượt xuống bả vai của nàng.
Mặt Ô Tố vẫn còn ửng hồng. Cách nàng gần như vậy, hắn có thể cảm nhận được hơi nóng bốc lên từ mặt nàng.
Hắn cúi đầu, đáp lại Ô Tố bằng một nụ hôn sâu từ tốn, động tác không mất kiểm soát giống như thường lệ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn chỉ sợ bản thân vừa hơi dùng sức, luồng khí lưu nhẹ nhàng bay lượn này của Ô Tố sẽ biến mất không còn bóng dáng.
Lúc nụ hôn của Bùi Cửu Chi hạ xuống, làn da trên gò má của Ô Tố đột nhiên trở nên trong suốt, cứ như mặt hồ đang gợn sóng.
Nàng không còn che giấu bản thể của mình nữa, do đó khí trắng đen dày đặc đang lượn lờ bên môi hắn.
Dường như cảnh tượng này hơi kỳ quái nhưng Bùi Cửu Chi lại cảm thấy mình như đang ôm lấy mây trắng trên bầu trời.
Gò má đỏ bừng của Ô Tố càng đỏ hơn.
Khi Bùi Cửu Chi đè người xuống, Ô Tố đang gác cằm lên vai hắn đã thở dài một tiếng.
"Tiểu… tiểu điện hạ, chàng không sợ ta ư?" Ô Tố nhỏ giọng hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Sợ." Bùi Cửu Chi lạnh lùng thốt ra một chữ, Ô Tố rũ mi, nét mặt vẫn không thay đổi.
Như thể câu trả lời của Bùi Cửu Chi không hề quan trọng với nàng.
"Sợ nàng sẽ biến mất, tiêu tan, bay đi mất." Bùi Cửu Chi thì thầm vào tai Ô Tố.
Hắn vẫn không ngừng lại, Ô Tố ngả người ra sau, hai tay siết lấy bả vai Bùi Cửu Chi, âm thanh phát ra cũng ngắt quãng.
Môi Bùi Cửu Chi dừng ở bên tai Ô Tố, hỏi nàng: "Tiểu yêu quái, liệu nàng có rời xa ta không?"
Ô Tố mở to mắt, bây giờ ý thức của nàng đã trở nên mơ hồ, hoàn toàn không thể nghĩ ra được đáp án cho câu hỏi này.
Trong hành động nhấp nhô không ngừng nghỉ của hắn, nàng khó mà nhịn được, theo bản năng lắc đầu nhưng dường như không phải đang trả lời cho câu hỏi này.
Bùi Cửu Chi hơi buồn bực, hắn biết Ô Tố không có ý định trả lời hắn nên động tác của hắn càng thêm mãnh liệt.
Không hiểu tại sao Ô Tố lại cảm thấy hơi tủi thân, còn bị hắn làm mãnh liệt như thế, khóe mắt bỗng chua xót bắt đầu rơi lệ.
Thật ra mỗi khi họ làm thế này, nàng vẫn luôn khóc, không hẳn là do khó chịu, mà chỉ đơn giản là tâm trạng thay đổi thôi.
Nhưng Bùi Cửu Chi không nỡ nhìn thấy bộ dạng này của nàng, thế là động tác của hắn trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Nhưng Ô Tố lại không buông tha, nàng ôm chặt bả vai hắn, thành thật nói: "Tiểu điện hạ, chàng chậm quá đi."
Để đáp lại lời nói ấy của nàng, hắn càng làm mạnh hơn. Trong lúc mơ mơ màng màng, Ô Tố cảm thấy mình đã lỡ lời nên vô cùng hối hận.
Ô Tố đã uống rượu nên ý thức đang ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.
Đến khi nàng tỉnh lại đã là ngày hôm sau, nàng đã quên mất tối qua mình đã nói những gì.
Tất nhiên thứ duy nhất còn lưu lại là rất nhiều dấu vết trên cơ thể nàng.
Sau khi Ô Tố tỉnh lại nhìn thấy những thứ này, chỉ cho rằng kẻ đầu sỏ là tiểu điện hạ.
Nhưng nàng tốt tính, chỉ nhẹ nhàng đẩy hắn, khẽ nói: "Tiểu điện hạ, sao chàng lại làm vậy?"
Câu nói này thực sự oan cho Bùi Cửu Chi quá, dù sao cũng là nàng bảo hắn làm vậy mà.
Má hắn hơi ửng đỏ, quay đầu đi không nói lời nào, chỉ đành ôm hết mọi lỗi lầm về phía mình.
Bùi Cửu Chi véo dái tai của Ô Tố, nói: "Là lỗi của ta. Ta bồi thường cho nàng nhé? Vậy thì nàng… cũng cắn lại ta được không?"
Ô Tố còn lâu mới cắn hắn. Lông mi của nàng run rẩy, nàng hỏi tiếp.
"Đêm qua, lúc ở phủ Công chúa ta đã hơi chóng mặt. Tiểu điện hạ, chuyện này là sao vậy?"
"Nàng đã uống rượu."
"Nhưng lúc thành thân, chẳng phải chúng ta chỉ uống rượu giao bôi thôi sao? Hình như lúc đó đâu có thế này."
"Rượu giao bôi không phải rượu mạnh." Bùi Cửu Chi vuốt mái tóc dài của nàng, bình tĩnh trả lời.
Ô Tố cho rằng sau đó bản thân đã nói rất nhiều điều, nói không chừng còn sơ ý nói ra một số bí mật trong lòng mình.
Thẳng thắn thừa nhận mình là yêu có lẽ sẽ đả kích rất lớn đối với tiểu điện hạ, cho nên Ô Tố chỉ dự định tiết lộ chút sơ hở.
Nàng hỏi: "Tiểu điện hạ, đêm qua ta có nói gì không?"
"Có." Bùi Cửu Chi trả lời.
"Ừm… Ta đã nói những gì?" Ô Tố hơi thấp thỏm lo âu gặng hỏi.
"Nàng nói, rất thích ta thế này, ngày mai vẫn sẽ tiếp tục." Bùi Cửu Chi sẽ không lừa nàng nên chỉ lựa ra một số câu ở trong đó để nói.
Ô Tố trợn tròn mắt, tin thật: "Thật sao?"
"Ừm." Bùi Cửu Chi nghiêm túc nói.
"Vậy… vậy thì tiếp tục đi" Ô Tố nghĩ, nếu đã nói ra thì phải thừa nhận.
Nàng tự biết, trong trạng thái mơ hồ đó, chắc chắn những lời mà mình đã nói ra đều là lời thật lòng.
Đôi khi bản thân nàng cũng không biết rốt cuộc bản thân mình muốn gì.
Bùi Cửu Chi nghĩ đến bóng dáng tên yêu loại đã gây bất lợi cho Ô Tố.
Hắn hỏi: "Đại yêu đến hù dọa nàng vào đêm đó, sau này có còn xuất hiện nữa không?"
"Hết rồi, bởi vì có tiểu điện hạ ở đây, có điều..." Nếu Bùi Cửu Chi đã hỏi đến rồi, nàng cũng không tiện che giấu hắn nữa.
Ô Tố mở miệng khẽ nói: "Sau đó khi ở phủ Thái tử, ta đã nhìn thấy hắn ta một lần."
"Thái tử?" Bùi Cửu Chi nheo mắt.
"Hắn ta… không có quan hệ gì với Thái tử, mà chỉ là nhằm vào ta mà tới." Ô Tố đáp: "Hắn ta quá lợi hại, ta sợ tiểu điện hạ lo lắng nên không nói ra."
Bùi Cửu Chi híp mắt, hồi lâu mới mở miệng: "Có lẽ là vì nàng là thê tử của ta."
"Hắn ta rất rất lợi hại." Ô Tố miêu tả Đại yêu kia cho Bùi Cửu Chi biết.
"Cho dù toàn bộ quân đội của Vân triều cùng đến đây, chưa chắc đã đánh lại hắn ta."
“Hắn ta…” Bùi Cửu Chi khẽ cau mày: “Không liên quan đến vụ án mà chúng ta đang điều tra.”
“Ta sẽ giải quyết chuyện này.” Hắn vỗ nhẹ vào lưng Ô Tố.
“Mấy ngày tới ta sẽ hơi bận, ta vẫn phải điều tra tiếp một số chi tiết trong chuyện của Bạch tướng quân.”
Bùi Cửu Chi vừa đứng dậy mặc quần áo, vừa nói với Ô Tố.
“Bạch tướng quân đang ở Nhật Nguyệt các. Nếu nàng gặp hắn ta thì đừng sợ.”
Bùi Cửu Chi lấy trường kiếm đang đặt trên giá đỡ kiếm xuống: “Lúc không có ta ở đây, nàng cứ cầm lấy nó.”
Ô Tố gật đầu, nhận lấy trường kiếm.
Lúc ăn sáng cùng Ô Tố, trong món ăn mà thiện phòng bưng lên có một món tên là củ sen chua ngọt.
Ô Tố nếm thử một ngụm cháo trắng, chỉ cảm thấy mùi vị của củ sen này giòn giòn ngọt thanh.
“Món này là do đại Công chúa đưa cho.” Nàng nhớ đến chuyện ở phủ Công chúa vào đêm qua.
Nàng nhớ hết mọi chuyện trước khi uống say.
“Đúng vậy.” Bùi Cửu Chi gật đầu.
Hắn ngước mắt lên hỏi người hầu phía sau: “Các ngươi đã mang đến cho Bạch tướng quân chưa?”
“Rồi ạ.” Người hầu đáp.
Bạch Hành Dục rời khỏi Nhật Nguyệt các, vẫn muốn đến ngục tối của Vân Vệ giả làm phạm nhân ở trong đấy vào ban ngày.
Ô Tố không đi theo hắn ta, bởi vì nàng có ký ức không mấy tốt đẹp ở trong ngục tối của Vân Vệ.
Thế là hôm nay nàng ở lại Nhật Nguyệt các, tìm kiếm mấy động vật nhỏ sắp chết, thu thập năng lượng âm dương dùng để duy trì sự sống.
Lúc Bùi Cửu Chi đến ngục tối của Vân Vệ, lính canh ở đây đã giam giữ hai người trông khá giống thống lĩnh.
Trước khi rời khỏi ngục tối, Bùi Cửu Chi đã căn dặn Vân vệ ở đây rằng phải bắt toàn bộ đám người đã đến đây vào tối qua.
Tuy Vân vệ là người dưới trướng của Thái tử nhưng họ không dám không nghe lời của Bùi Cửu Chi.
Do đó, hai vị thống lĩnh đã đến thăm ngục vào đêm khuya đều đã bị nhốt trong phòng giam.
“Cửu điện hạ, ngài đến rồi! Oan uổng quá!” Hai vị thống lĩnh trong phòng giam vừa nhìn thấy Bùi Cửu Chi đi đến đã vội vàng hành lễ nhận sai.
“Chúng thần thấy ngài điều tra vụ án vất vả, nên muốn giúp ngài thẩm vấn phạm nhân thôi.” Một trong hai vị thống lĩnh giải thích.
“Thẩm vấn?” Giọng nói lạnh lẽo của Bùi Cửu Chi vang lên, doạ hai vị thống lĩnh nay run cầm cập.
Hắn đá vào dụng cụ tra tấn dưới chân, hỏi: “Đây chính là ‘thẩm vấn’ mà các ngươi nói sao?”
“Bạch Hành Dục cấu kết với Ác yêu, tội ác tày trời. Nếu không dùng hình phạt, e rằng không có cách nào để moi thông tin hữu ích từ miệng hắn ta.” Thống lĩnh đó nhanh chóng trả lời.
“Thông tin hữu ích là đang nói bằng chứng Bạch tướng quân thông đồng với đại Công chúa sao?” Bùi Cửu Chi nhướng mày, lạnh giọng hỏi.
“Cửu điện hạ, chúng thần không dám ạ!” Thống lĩnh sợ đến mức quỳ phịch xuống.
"Đại Công chúa và Bạch tướng quân hòa ly đã nằm ngoài dự tính của Hoàng huynh. Bây giờ Bạch tướng quân đã không còn liên luỵ đến đại Công chúa nữa rồi. Vậy nên, chắc chắn Bạch tướng quân sẽ nói ra bằng chứng có liên quan đến đại Công chúa."
"Các người dám đối xử như thế với Đại tướng quân Vân triều?"
Trong giọng điệu của Bùi Cửu Chi ẩn chứa sự giận dữ nhàn nhạt, hắn vừa nói ra câu này, hai vị thống lĩnh đều sợ đến suýt ngất.
"Đây đây đây, đây đều là lời căn dặn của Thái tử điện hạ!" Trước mặt Bùi Cửu Chi, bọn họ chỉ còn nước thừa nhận.
Bùi Cửu Chi ném tập hồ sơ lên bàn. Động tác này hơi mạnh tay khiến bàn gỗ màu đen bị đập đến mức nứt ra.
Bạch Hành Dục đang đứng sau lưng Bùi Cửu Chi, hồi lâu sau mới trầm giọng hỏi.
"Tại sao các ngươi lại cảm thấy ta sẽ khuất phục nói ra chuyện vô căn cứ trước sự tra tấn của các ngươi?"
Hắn ta biết nếu đêm qua Bùi Cửu Chi không dẫn hắn ta về Nhật Nguyệt các, đồng thời còn khống chế cả Vân vệ, có lẽ hôm nay hắn ta đã không còn hình người nữa.
"Bạch tướng quân, lùi về sau đi." Bùi Cửu Chi nói.
Hắn bước tới rồi sai người giơ tay của hai tên thống lĩnh kia lên.