Nghe thấy Thái tử phi nói thế, Ô Tố chợt nhớ đến đứa bé với chiếc răng cửa lung lay sắp rụng kia.
Nàng đã từng nhìn thấy rất nhiều con cái của nhân loại nhưng đa số chúng đều quấy khóc ồn ào, lần đầu thấy một đứa trẻ ngoan ngoãn như tiểu hoàng tôn.
“Thằng bé rất hiểu chuyện, đúng không?” Thái tử phi nhìn Ô Tố, khẽ mỉm cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ô Tố gật đầu.
“Lúc ta không ở đây, Hoa Huyên cũng không có nhiều thời gian bầu bạn với thằng bé, vậy nên thằng bé chỉ có thể cố gắng trở nên ngoan ngoãn, không gây thêm phiền toái cho người bên cạnh.”
Hàng mi của Thái tử phi rủ xuống, vẻ mặt nàng ta lộ ra chút đau thương.
Cây nến sau lưng nàng ta đã sắp cháy hết, Ô Tố ngửi mùi hương mê hoặc ấy, không nói lời nào.
Nàng không hề tò mò về chuyện của Thái tử phi và Thái tử, cũng không chủ động hỏi han về chuyện giữa hai người họ.
Khoảng lặng này đối với một linh hồn sắp chết đi mà nói thì đúng là vừa dịu dàng vừa thiện lương.
Nếu như cuộc đời gặp phải nhiều trúc trắc, khó khăn thì ở ngay thời khắc trước khi chết, không có ai muốn nhớ lại những hồi ức khi còn sống của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sáp nến chảy xuống như giọt nước mắt tuôn rơi, sau lớp màn trắng xanh đầy nặng nề kia là hoa đèn le lói trên tàn nến.
Bóng dáng Thái tử phi dần trở nên mơ hồ, nàng ta hóa thành khói xanh, biến mất vào hư không.
Ô Tố vươn tay về phía nàng ta, tiếp nhận thần thức mà nàng ta để lại.
Nàng phải đợi sau khi hoàn thành nguyện vọng của Thái tử phi mới có thể hấp thụ hết năng lượng âm dương của nàng ta.
Năng lượng âm dương mà nàng ta giao cho Ô Tố lần này không hề thua kém Nhạc Hinh là bao.
Nguyện vọng của nàng ta kiên định và mạnh mẽ hơn Nhạc Hinh nhiều nhưng thể xác của nàng ta đã chết đi quá lâu rồi, chỉ còn lại một chút linh hồn nên không thể sản sinh ra quá nhiều năng lượng âm dương.
Song đối với Ô Tố mà nói thì ngần này đã đủ khiến nàng hài lòng rồi.
Nàng hóa thành một con bướm đêm nho nhỏ, sau lưng vác theo kiếm của tiểu điện hạ, lảo đảo bay ra ngoài.
Thế nhưng nàng vừa bay ra khỏi cửa sổ đã nghe thấy tiếng tiểu điện hạ truyền ra từ cánh rừng trúc cách đó không xa.
Là tiểu điện hạ và Thái tử! Ô Tố có thể nhận ra họ.
Bởi vì thanh kiếm này của tiểu điện hạ quá sáng nên bướm đêm Ô Tố bé nhỏ này trở nên rất thu hút ánh nhìn.
Hơn nữa, nàng không biết tiểu điện hạ có cảm ứng đặc biệt gì với thanh kiếm trên người nàng hay không.
Vậy nên Ô Tố quyết định không đến gần họ mà chạy đi tìm nơi để trốn trước.
Nàng bay đến chỗ đèn lồng dưới mái hiên trước cửa từ đường, trước khi tiểu điện hạ và Thái tử đi đến đã chui vào trong khe hở của đèn lồng.
Ô Tố trốn trong đèn lồng, ánh sáng phát ra từ thanh kiếm trên người nàng và ánh nến hòa thành một.
Bóng dáng họ dần trở nên mơ hồ, giờ Ô Tố chỉ còn nghe thấy âm thanh nhưng lại không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt mỗi người.
“Ơ, hình như đèn lồng ngoài từ đường này sáng hơn mọi hôm thì phải.” Thái tử điện hạ nhìn về phía ánh đèn xanh đang chao đảo trước gió, nghi ngờ nói.
“Có hả?” Bùi Cửu Chi nâng mắt liếc nhìn đèn lồng đó, giả bộ như không thấy gì cả.
“Có lẽ là cô nhìn nhầm rồi…” Thái tử điện hạ không chú ý đến chi tiết vụn vặt vô dụng này, hắn ta quay sang nhìn tấm lụa trắng đang bay theo gió ở trong từ đường.
Nến hương Linh Tê đã cháy hết, theo đó mùi hương thoang thoảng trong không khí cũng dần biến mất.
“Nhu Hạm!” Thải tử điện hạ phát hiện manh mối, hắn ta vén vạt áo, vội vã chạy vào trong.
Bùi Cửu Chi đứng lại sau lưng cách hắn ta không xa, giờ vẫn còn đứng trước cửa. Ánh trăng chiếu xuống kéo dài cái bóng của hắn vào trong từ đường.
“Hoàng tẩu đã chết rồi.” Bùi Cửu Chi bình tĩnh nói, giọng nói lành lạnh hệt ánh trăng.
“Đương nhiên ta biết, nàng ấy đã chết từ lâu rồi, sau khi sinh Dật Nhi chưa được bao lâu!”
Lời này như phạm phải điều cấm kị của Thái tử, hắn ta quay phắt đầu lại nhìn chằm chằm Bùi Cửu Chi mà nói.
“Mùi nến hương Linh Tê rất nhạt, linh hồn của tẩu ấy… cũng biến mất rồi.” Bùi Cửu Chi nói ra sự thật mà Thái tử đang không muốn đối mặt.
“Hôm nay trước khi ta rời đi đã nhìn nến hương này, nó vẫn còn rất nhiều chưa cháy hết…”
Hắn ta hoang mang đi đến trước bàn thờ, quả nhiên không nhìn thấy bóng dáng Thái tử phi đâu nữa.
Trên bàn thờ quen thuộc chỉ còn lại một số cống vật, chùm nho màu tím nhạt ở đó mới chỉ bị ngắt xuống một quả.
Chùm nho sau khi bị linh hồn nếm thử sẽ mất đi hương vị nhưng hình dáng vẫn còn nguyên vẹn.
“Nàng ấy… phải biến mất, tại sao không nói với ta…” Thái tử như hồn bay phách lạc, lẩm bẩm nói.
“Nếu nói với huynh trước, huynh sẽ lại đi khẩn cầu hợp tác với yêu ma, để hắn ta đưa cho huynh một cặp nến hương Linh Tê nữa à?”
Giọng nói lạnh nhạt mà đanh thép của Bùi Cửu Chi vang lên sau lưng hắn ta.
“Cửu Chi! Không được nói bậy!” Thái tử cất cao giọng.
“Nến hương này là thứ độc nhất vô nhị trên cõi đời, là ta vừa khéo mua được, cho dù ta còn muốn nữa… cũng hết mất rồi.”
“Hoàng huynh.” Bùi Cửu Chi nhìn hắn ta, thoạt nhìn vẻ mặt bình tĩnh nhưng con ngươi lạnh lùng kia hiện lên sự tức giận và thất vọng.
“Những tình cảm, lưu luyến, không nỡ của huynh với Hoàng tẩu chỉ là ngụy trang…. chỉ là bức màn treo trước bàn thờ, là một lớp…. vỏ bọc bên ngoài ngăn cản ta tiếp tục điều tra!”
“Trong phủ huynh có hơi thở của tà ma, có khả năng bị lộ ra ngoài, vậy nên huynh đã chuẩn bị sẵn tinh thần ta sẽ lần theo yêu khí mà điều tra đến đây.”
“Tay huynh run rẩy viết xuống bài vị hai chữ ‘Ái thê’, trói buộc linh hồn vốn nên chết đi ở lại nơi này.”
“Huynh thể hiện ra tình cảnh âm dương cách biệt, sự ân ái, lưu luyến không rời của phu thê huynh cũng chỉ để ta nảy sinh lòng trắc ẩn với huynh mà thôi.”
“Huynh muốn ta hiểu nhầm nguồn gốc của yêu khí này là từ nến hương Linh Tê nhưng ở trong từ đường này có còn một bí mật lớn hơn đang bị che giấu.”
Bùi Cửu Chi bình tĩnh vạch trần kế hoạch và bí mật của Thái tử điện hạ.
Thái tử nhìn thẳng vào mắt hắn, nơi đáy mắt là sự lặng yên tĩnh mịch, hắn ta nói: “Cửu Chi, ngươi đang nói đùa gì thế?”
“Hoàng huynh, huynh cũng biết mà, trước giờ ta chưa từng nói đùa.” Bùi Cửu Chi đứng ở đó, tựa như núi băng lạnh thấu xương.
Ở trước mặt hắn, ngay cả Thái tử điện hạ cũng không thể xuất hiện bất kỳ ý chí chống cự nào.
Hắn ta không giảo biện tiếp mà chỉ hỏi: “Cửu Chi, ngươi phát hiện ra bằng cách nào?”
“Yêu khí hôm đó quá nồng, cũng quá tà ác, trên người Hoàng tẩu không thể nào tảo ra tà khí như vậy được.”
“Là yêu ắt sẽ có tà. Cửu Chi, từ ban đầu ngươi đã không tin ta nên mới có suy đoán như vậy.”
Bùi Cửu Chi chợt nhớ lại, trước giờ hắn không cảm nhận được bất cứ tà khí nào từ trên người tiểu yêu quái Ô Tố cả.
“Huynh vu khống Bạch tướng quân là vì huynh không tìm thấy bất kỳ lỗ hổng nào để lợi dụng Hoàng tỷ cả, vậy nên huynh nghĩ, có lẽ điểm yếu duy nhất của tỷ ấy chính là hắn ta.”
“Huynh muốn thông qua việc định tội Bạch tướng quân để kéo Hoàng tỷ xuống, như vậy mới giúp huynh củng cố địa vị. Vì thế, huynh đã chuẩn bị vô vàn thứ, thậm chí còn muốn dùng mùi hương khiến thần trí người ta mê muội kia lên người Bạch tướng quân.”
“Hôm đó ta có đến phủ Thái tử, nói trước về chuyện Hoàng tỷ sắp sửa hòa ly với Bạch tướng quân nhưng còn chưa đến bảy ngày, huynh đã đánh đòn phủ đầu, trước khi họ hoàn toàn cắt đứt đã đổ hết tai họa lên người Bạch tướng quân.”
“Có đúng vậy không?” Bùi Cửu Chi hỏi, từ đầu đến cuối tâm trạng của hắn đều rất bình tĩnh.
Nhưng thật ra bao nhiêu phẫn nộ sắp sửa bộc phát đều bị chôn giấu dưới núi tuyết sắp sụp đổ.
Thái tử cười với Bùi Cửu Chi, cười cợt nói: “Cửu Chi, nhắc đến nhiều người thế, tại sao… ngươi không minh oan cho mình trước đi?”
“Không ngờ ngươi… cũng có thể vì mùi hương kia mà rơi vào cõi trần, đúng là ngu xuẩn.”
Ô Tố đang trốn trong lồng đèn lập tức cảnh giác, nàng biết Thái tử đang nói đến chuyện gì.
Đó là… sự cố ngoài ý muốn khiến nàng và tiểu điện hạ dính lấy nhau.