Sau khi kiếm tôn vứt bỏ vô tình đạo

Bùi Cửu Chi nheo mắt, bình tĩnh nhìn đại Công chúa một lúc lâu.
 
Đại Công chúa che tay áo, cụp mắt uống trà, vẻ mặt bình tĩnh nhàn nhã.
 
"Ta sẽ nói việc này cho Bạch tướng quân." Bùi Cửu Chi nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lúc này đại Công chúa đột nhiên ngẩng đầu lên, vài sợi tóc rủ xuống trán nàng ấy khẽ đong đưa.
 
"Cửu Chi, lẽ ra chàng ấy không nên biết gì cả, ngươi... đừng nói cho chàng ấy biết."
 
Đại Công chúa gục mặt xuống, dường như nàng ấy đang van nài Bùi Cửu Chi đừng nói cho Bạch Hành Dục biết chuyện này.
 
Giọng điệu của Bùi Cửu Chi kiên định lại lạnh lùng như băng: "Bạch tướng quân sẽ biết thôi."
 
Đại Công chúa khẽ chớp mắt, giọng nói yếu ớt mong manh tựa như làn khói xanh, chỉ đáp: " Được."
 
Cuối cùng chuyện này cũng lắng xuống, Thái tử sẽ phải trả giá cho những chuyện mà hắn ta đã làm, mà đại Công chúa cũng có được những thứ mà nàng ấy mong muốn.
 
Bùi Cửu Chi cầm lấy thanh kiếm trên bàn đứng lên, dẫn Ô Tố ra khỏi Vân Ly cung.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ở phía sau bọn họ, đại Công chúa đang ngồi dưới đình nhỏ trong vườn, thưởng thức từng ngụm trà thơm ở trong miệng.
 
Ô Tố đi theo phía sau Bùi Cửu Chi. Nàng hé hé miệng, không biết nên nói gì cho phải.
 
Cuối cùng nàng hỏi ra vấn đề mà mình muốn biết câu trả lời nhất: "Tiểu điện hạ, chàng thật sự muốn nói hết những chuyện đã trải qua cho Bạch tướng quân biết sao?"
 
"Đúng vậy." Bùi Cửu Chi khẽ mím đôi môi mỏng, giọng điệu lạnh lùng trước đó đã trở nên mềm mại hơn nhiều khi ở trước mặt Ô Tố.
 
Ô Tố nói: "Bạch tướng quân không biết gì, có lẽ sẽ vui vẻ hơn việc cái gì cũng biết."
 
" Ừ." Bùi Cửu Chi gật đầu.

 
"Lúc nãy đại Công chúa đang cầu xin chàng sao?" Ô Tố nhớ tới dáng vẻ yếu đuối van nài vừa rồi của đại Công chúa.
 
Nàng nghĩ hóa ra đại Công chúa còn có một mặt như vậy, xem ra nàng ấy thật sự rất yêu Bạch tướng quân.
 
"Ô Tố ngốc." Bùi Cửu Chi đáp.
 
"Hả?" Ô Tố nghi hoặc.
 
Bùi Cửu Chi dẫn nàng ngồi lên xe ngựa, đặt trường kiếm của hắn nằm ngang trên đầu gối của mình, bình tĩnh nói.
 
"Đương nhiên tỷ ấy không hy vọng Bạch tướng quân biết được chân tướng."
 
"Nhưng nếu ta đã muốn nói, tỷ ấy cũng không cản được ta."
 
"Tỷ ấy lộ ra biểu cảm, dùng giọng điệu như vậy, chẳng qua là muốn trong lòng ta thoải mái hơn một chút, để ta cho rằng... ít nhất tỷ ấy đã mất đi một đoạn tình cảm mà mình vô cùng để tâm."
 
"Hóa ra là vậy." Ô Tố chợt bừng tỉnh.
 
"Được rồi, về nhà thôi." Bùi Cửu Chi nói.
 
Tối hôm qua Ô Tố thức trắng cả đêm, lúc này nàng mệt mỏi tựa vào khung xe ngựa.
 
Đường đi xóc nảy, Bùi Cửu Chi duỗi tay ôm nàng vào trong lòng, để nàng tựa lên bả vai của mình.
 
"Để nàng chê cười rồi." Hắn nói.
 
Bùi Cửu Chi hơi ấn ngón tay lên trên cánh tay của Ô Tố. Hắn thầm nghĩ lại để nàng nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ của nhân loại rồi.
 
Ô Tố mở miệng, nhẹ giọng nói: "Tiểu điện hạ, những chuyện này không hề mất mặt."
 
"Bọn họ chỉ đang làm những chuyện mà bản thân muốn làm, hoàn thành mục tiêu mà cả đời bọn họ khao khát." Nàng nói như vậy.
 

Ở trong mắt Ô Tố, tất cả mọi chuyện đều không có đúng sai rạch ròi, ngược lại nàng rất hâm mộ sự kiên định của đại Công chúa.
 
Bùi Cửu Chi cúi đầu, hỏi Ô Tố đang tựa vào trong lồng ngực hắn: "Nàng thì sao, nàng muốn làm gì?"
 
"Ta muốn biết ta nên làm gì, đây chính là chuyện ta muốn làm nhất bây giờ." Câu trả lời của Ô Tố hơi tự mâu thuẫn.
 
"Nếu như thực sự không biết phải làm gì..." Bùi Cửu Chi thấp giọng mở miệng, gò má ghé sát tới bên môi của Ô Tố.
 
"Vậy thì hôn ta một cái đi."
 
"Tiểu điện hạ, chàng..." Ô Tố cảm thấy tiểu điện hạ đang trêu nàng, chọc nàng vui vẻ. Nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, chạm nhẹ lên môi của hắn.
 
Ô Tố phát hiện môi của Bùi Cửu Chi khô khốc lạnh lẽo, có vẻ lúc này trạng thái của chàng ấy vẫn chưa ổn lắm.
 
Khi nụ hôn của nàng hạ xuống, Bùi Cửu Chi phát ra một tiếng thở nhẹ trầm thấp.
 
Ô Tố vươn hai tay ra ôm lấy cổ của hắn, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu điện hạ không vui hả?"
 
"Ừm." Bùi Cửu Chi không có cách nào đồng ý với cách làm của Bùi Hoa Thường. Hắn không muốn nhìn thấy máu mủ tương tàn, người vô tội vì vậy mà chết thảm.
 
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Trong giọng nói của Ô Tố pha chút phiền não: "Ta không biết cách dỗ cho chàng vui vẻ."
 
Hai tay Bùi Cửu Chi vòng qua eo của nàng, phát ra tiếng cười trầm thấp.
 
Ô Tố không cần làm gì cả, nàng chỉ cần tùy ý nói đôi câu, tâm trạng của hắn đã khoan khoái hơn nhiều.
 
Bùi Hoa Thường nói không sai. Sau khi hắn trở về Vân Đô, nếu như không gặp được Ô Tố, có lẽ bây giờ hắn sẽ không tức giận đến vậy.
 
Tình cảm của hắn nhạt nhẽo, ngay cả tình thân cũng không mấy mặn mà. Kỳ lạ là tuy Ô Tố là yêu nhưng lại có thể khơi gợi chút tình cảm chẳng được bao nhiêu trong người hắn.
 
Hắn nâng mặt Ô Tố lên, thấp giọng nói bên tai nàng: "Đều tại nàng."

 
Ô Tố: "?" Sao lại trách ta nữa rồi?
 
Nhưng nàng tốt tính nên vẫn nhận sai trước: "Đêm hôm đó, đúng là ta..."
 
Bùi Cửu Chi mắng yêu nàng một tiếng: "Cô nương ngốc này."
 
Hắn ôm lấy nàng, không nói gì nữa. 
 
——
 
Một thời gian sau, Bạch Hành Dục vẫn biết được chân tướng từ miệng của Bùi Cửu Chi.
 
Người duy nhất mà Bùi Hoa Thường không thể lừa được là Bùi Cửu Chi, mà Bạch Hành Dục vẫn luôn cho rằng là Thái tử vu oan hãm hại hắn ta.
 
Nếu như hắn ta bất mãn với Bùi Hoa Thường, nhiều nhất cũng chỉ cảm thấy nàng ấy hòa ly với mình quá nhanh, đối xử với mình quá mức lạnh lùng và tuyệt tình.
 
Nhưng sau khi hắn ta biết được chân tướng đã mím môi không nói gì, mà chỉ đứng lên gật đầu với Bùi Cửu Chi.
 
"Cửu điện hạ, đa tạ đã nói cho ta biết." Hắn ta nói.
 
Bên ngoài Nhật Nguyệt các, người hầu ở trong phủ Công chúa đi vào.
 
Bọn họ hành lễ với Bạch Hành Dục rồi nói: "Phò mã đại nhân, Công chúa điện hạ đã chuẩn bị xe ngựa cho ngài rồi, mời ngài trở về phủ Công chúa."
 
Bạch Hành Dục quay người rời đi, trầm giọng nói: "Không cần đâu."
 
Bước chân rời đi của hắn ta hơi nặng nề, chỉ để lại cho Bùi Cửu Chi một bóng lưng trầm mặc.
 
Ngày hôm đó ánh chiều tà đỏ rực như lửa, không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn ta khi đối mặt với ánh chiều tà sáng rực đó như thế nào.
 
Mấy tháng sau, Bùi Sở ban bố chiếu chỉ, lập Bùi Hoa Thường làm Hoàng Thái nữ, đợi sau khi ông ấy chết sẽ kế thừa Hoàng vị.
 
Còn về... đứa con nối dõi duy nhất của Thái tử điện hạ, tiểu Hoàng tôn sẽ giao cho đại Công chúa nuôi dưỡng.
 
Mà cũng trong ngày đại Công chúa được lập làm Hoàng Thái nữ hôm đó, Bạch Hành Dục đã hòa ly với nàng ấy cũng dâng tấu xin rời khỏi Vân Đô, đi trấn giữ biên cương.
 
Đại Công chúa đang đứng đầu trong triều, tay cầm chiếu chỉ màu vàng. Còn hắn ta đứng ở phía bên kia trong triều, tự dâng lên tấu chương xin rời khỏi Vân Đô.

 
Bùi Sở liếc nhìn Bùi Hoa Thường, cuối cùng vẫn phê chuẩn cho nguyện vọng của Bạch Hành Dục.
 
Đến bước đường này, một người đi tới nơi biên cương xa xôi, một người cô độc sống ở Vân Đô. Sau này không biết đến ngày nào mới có thể gặp lại.
 
Sau khi Thái tử xảy ra chuyện, Ô Tố vẫn còn nhớ lời dặn dò của Thái Tử phi, nên đã đón tiểu Hoàng tôn đến Nhật Nguyệt các.
 
Bùi Cửu Chi không có ý kiến gì đối với chuyện này, tiểu Hoàng tôn cũng rất ngoan ngoãn.
 
Cậu ở trong viện mà Bạch Hành Dục từng ở lúc trước, cảm thấy rất hài lòng với điều kiện ở Nhật Nguyệt.
 
Nếu Bùi Cửu Chi rảnh rỗi cũng sẽ tới thăm cậu, còn tiện tay dạy cho cậu một số kiếm pháp.
 
Cuộc sống của Bọn họ vẫn cứ trôi qua như thường lệ. Chỉ là sau mấy tháng nữa, bọn họ phải đưa tiểu Hoàng tôn đến phủ Công chúa.
 
Ô Tố nắm lấy tay của tiểu Hoàng tôn, nàng chuẩn bị tuân theo mệnh lệnh của Bùi Sở, đưa tiểu Hoàng tôn đến chỗ của đại Công chúa.
 
Tiểu Hoàng tôn chẳng biết gì cả, chỉ nắm lấy tay của Ô Tố, cùng nàng ngồi lên xe ngựa. Sau đó Bùi Cửu Chi cũng đi lên, lẳng lặng nhìn bọn họ.
 
Đối với Ô Tố mà nói, tiểu Hoàng tôn ở lại bên cạnh nàng hay đại Công chúa đều không có gì khác biệt.
 
Nàng nhìn Bùi Cửu Chi bế tiểu Hoàng tôn lên, dịu giọng nói: "Dật Nhi, sau ngày hôm nay cháu phải tới chỗ của Hoàng cô cô cháu rồi."
 
"Con có ba vị Hoàng cô cô lận!" Tiểu Hoàng tôn xòe đầu ngón tay ra đếm: "Hoàng thẩm đang nói là vị nào ạ?"
 
"Là vị lớn nhất đó." Ô Tố nói.
 
"Con thích Đại cô cô nhất đó. Cô cô đối xử rất tốt với con. Lúc cha con không có ở đây, cô cô sẽ dẫn con đến đường phố Vân Đô để chơi. Phủ của cô cô cũng rất lớn và lộng lẫy, trong phủ còn có một vị cô phụ rất hung dữ nữa." tiểu Hoàng tôn híp mắt nói với Ô Tố.
 
"Cháu thích tỷ ấy là được." Ô Tố vỗ vỗ bả vai của tiểu Hoàng tôn.
 
Nàng ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt của Bùi Cửu Chi, sau đó lại khẽ cụp mắt.
 
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã tới phủ Công chúa, tiểu Hoàng tôn nhìn thấy đại Công chúa thì chạy nhanh tới chỗ nàng ấy.
 
Cậu bỗng nhào vào trong lòng của đại Công chúa, ngoan ngoãn gọi: "Hoàng cô cô."
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận