Sau khi kiếm tôn vứt bỏ vô tình đạo

Đại Công chúa cúi xuống bế tiểu Hoàng tôn lên.
 
Bùi Cửu Chi quan sát từ xa, không tiến lên, đại Công chúa nhìn hắn, gật đầu.
 
Tiểu Hoàng tôn cọ cọ cổ đại Công chúa, thấp giọng hỏi: "Hoàng cô cô, cha cháu đâu?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quả thực phần trán của đại Công chúa rất giống Thái tử.
 
Sau khi Thái tử xảy ra chuyện, Ô Tố cũng không nói cho tiểu Hoàng tôn biết mà chỉ nói với cậu rằng nàng đón cậu đến Nhật Nguyệt các chơi vài ngày.
 
Có lẽ tiểu Hoàng tôn đã cảm nhận được, nhưng cậu vẫn giữ im lặng.
 
Đại Công chúa xoa đầu cậu: "Cha cháu đi tìm mẫu thân cháu rồi."
 
Đôi mắt tiểu Hoàng tôn mở to nhìn đại Công chúa, dường như sắp khóc.
 
"Được rồi, sau này hoàng cô cô sẽ nuôi cháu, được không?" Đại Công chúa nhỏ giọng dỗ dành đứa bé nhỏ.
 
Tiểu Hoàng tôn mếu miệng, cậu không muốn cứ ở mãi với đại Công chúa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu Ô Tố và Bùi Cửu Chi không dẫn cậu đi, có lẽ bây giờ cậu cũng rất sẵn lòng đi theo đại Công chúa.
 
Nhưng... một đứa trẻ nhỏ như vậy sẽ rất nhạy cảm và đơn thuần, cậu vẫn muốn ở bên Ô Tố và Bùi Cửu Chi hơn.
 
Tiểu Hoàng tôn rất hiểu chuyện, chỉ bĩu môi, nước mắt rưng rưng nhưng cũng không từ chối lời của đại Công chúa.
 
"Hoàng tỷ..." Ô Tố khẽ gọi, nàng nhìn đại Công chúa như muốn nói gì đó.
 
Nàng làm việc cho những linh hồn đã chết, chuyện gì đã hứa nhất định sẽ làm hết sức mình.
 
Bây giờ tiểu Hoàng tôn không bằng lòng lắm, nàng không thể yên tâm hấp thụ năng lượng âm dương mà Thái tử phi cho.
 
"Nếu có Hành Dục ở đây thì tốt rồi, mấy tên nhóc trẻ tuổi trong quân đội của chàng ấy đều do một tay chàng ấy quản giáo, chàng ấy sẽ biết cách sống chung với thằng bé hơn.” Đại Công chúa xoa đầu tiểu Hoàng tôn, nói.
 
“Ừm...” Ô Tố đáp lời.
 
Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng véo khuôn mặt tiểu Hoàng tôn, nói với cậu: "Dật Nhi, cười một cái xem nào.”
 
Tiểu Hoàng tôn cố gắng kéo miệng căng ra hết sức, nở một nụ cười hơi tủi thân với Ô Tố.
 

Tay đại Công chúa đang ôm cậu hơi run run, đôi mắt cụp xuống không biết đang nghĩ gì.
 
Lúc này, sau lưng vang lên tiếng bước chân, Bùi Cửu Chi chậm rãi đi đến.
 
Hắn ôm lấy tiểu Hoàng tôn từ tay đại Công chúa, tiểu Hoàng tôn lập tức dùng hai tay quấn chặt lấy cổ hắn.
 
“Cửu Hoàng thúc!” Cậu nhỏ giọng gọi.
 
“Gần đây thằng bé đang luyện kiếm ở chỗ ta, có chút thiên phú. Nếu Hoàng tỷ không ngại thì cứ để thằng bé tiếp tục ở Nhật Nguyệt các đi.”
 
Giọng điệu của Bùi Cửu Chi lạnh lẽo.
 
Đại Công chúa nhìn bọn họ, gật đầu nói: “Việc này cứ theo ý Cửu Chi là được, ngươi không có thời gian chăm sóc thì cứ đưa thằng bé đến đây.”
 
Bùi Cửu Chi và nàng liếc mắt nhìn nhau rồi gật đầu.
 
Cứ như vậy, tiểu Hoàng tôn lại được Bùi Cửu Chi ôm về, Ô Tố cũng đi theo phía sau hắn.
 
Tiểu Hoàng tôn nằm trên vai Bùi Cửu Chi, ngoan ngoãn mỉm cười với Ô Tố.
 
Cậu thực sự rất khiến người khác ưa thích, chưa bao giờ khóc lóc ầm ĩ.
 
Trong cái miệng cười toe toét của tiểu Hoàng tôn, vị trí ban đầu của răng cửa vốn bị rụng kia đã mọc ra chiếc răng mới cứng cáp.
 
Tuy nhiên tiểu Hoàng tôn chưa được đưa ra ngoài thì nàng không được coi là hoàn thành nguyện vọng của Thái tử phi.
 
Ô Tố chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chăm sóc cậu bé này lâu dài, nàng là yêu, làm sao có thể dẫn theo con cái của nhân loại.
 
Đối với Ô Tố, nhiệm vụ của nàng là gửi gắm tiểu Hoàng tôn cho một người đáng tin cậy chăm sóc, nhưng người này không thể là chính mình.
 
Nàng gọi Bùi Cửu Chi: "Tiểu điện hạ."
 
"Sao vậy?" Bùi Cửu Chi ôm tiểu Hoàng tôn, quay đầu lại nhìn Ô Tố hỏi.
 
"Ta..." Ô Tố muốn nói lại thôi, nàng nghĩ nếu mang tiểu Hoàng tôn trở về thì nhiệm vụ của nàng sẽ không thể hoàn thành.
 
"Ô Tố, là ta muốn đưa thằng bé đi, nàng cứ xem như gửi gắm thằng bé cho ta đi." Bùi Cửu Chi cụp mắt nói.
 
Ô Tố sững sờ.
 
Giọng nói tủi thân của tiểu Hoàng tôn truyền đến: "Hoàng thẩm, thẩm không thích cháu sao?"
 

"Thích." Ô Tố lừa cậu cũng rất dễ dàng.
 
Bước chân của Bùi Cửu Chi dừng lại, hắn nghĩ hay là cứ đưa đến phủ Công chúa nhỉ.
 
Cha của tiểu Hoàng tôn cũng tức là Thái tử ban đầu đã bị tà ma vấy bẩn.
 
Sau đó, tà khí đó tồn tại trong cơ thể hắn ta, không thể áp chế nổi, muốn sinh ra những thứ tà ác mới, những người khác không có năng lực giải quyết chuyện này.
 
Cuối cùng, chính Bùi Cửu Chi đã đích thân cầm kiếm giết chết phần thân xác đã mất đi linh hồn của Thái tử.
 
Hắn cảm thấy, việc này bản thân hắn cũng có trách nhiệm trong đó, là chinh tay hắn giết chết cha của tiểu Hoàng tôn.
 
Ô Tố ngẫm nghĩ, cảm thấy hình như lời nói của Bùi Cửu Chi không có vấn đề gì.
 
Thế là nàng đuổi theo hắn, nghiêm túc nói với hắn: “Vậy tiểu điện hạ phải chăm sóc thằng bé thật tốt đấy.”
 
“Ta biết rồi.” Bùi Cửu Chi đáp: “Nhưng nàng phải giúp ta.”
 
“Đương nhiên rồi.” Ô Tố giang hai tay với hắn: “Chàng để cho ta ôm thằng bé đi.”
 
Bùi Cửu Chi lập tức thả tiểu Hoàng tôn xuống đất, chỉ nói: “Lớn vậy rồi, cũng nên học cách tự đi bộ đi.”
 
Tiểu Hoàng tôn: “???”
 
Cuối cùng, tiểu Hoàng tôn chỉ đến phủ Công chúa một lần đã lập tức trở về.
 
Trong phủ Công chúa, đại Công chúa chậm rãi trở về phủ đệ của mình.
 
Ánh mắt của nàng ấy xa xăm, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
 
Nàng ấy tiến lên hai bước, đưa một lá thư trong tay áo cho người hầu: "Gửi đến biên giới cho Bạch tướng quân."
 
"Điện hạ, thư ngài gửi đều bị trả lại, ngài vẫn muốn tiếp tục gửi sao?" Thị nữ bên cạnh dường như có chút bất đắc dĩ.
 
"Ngài đã hòa ly với Bạch tướng quân rồi, vậy thì... giờ tìm mấy người nam tử xuất sắc hơn cũng không sao. Nếu cứ suốt ngày nhớ đến ngài ấy, ta sợ ngài sẽ nhớ nhung đến đổ bệnh."
 
"Ngươi đang nói gì vậy?" Đại Công chúa nhăn mày, trên mặt hiện lên chút sắc bén: "Đây là tình báo bố trí canh phòng của quân đội biên cảnh."
 
"Ngươi không cần hầu hạ bên cạnh ta nữa, đến chỗ quản gia lĩnh lương tháng này rồi rời đi đi." Nàng ấy đi về phía trước, trên mặt đã hiện lên vẻ mất kiên nhẫn.
 

Nàng ấy đi vào mật thất mới trồng đầy hoa Nguyệt Oánh.
 
Lúc này, đã sắp qua thời kỳ nở hoa của hoa Nguyệt Oánh, những đóa hoa xinh đẹp đó bắt đầu héo úa.
 
Khương Nhiên đứng ở giữa bụi hoa, tay cầm một đóa hoa khô héo, cẩn thận quan sát, dường như có chút bi thương.
 
"Sao vậy?" Đại Công chúa hỏi.
 
"Điện hạ, hoa sắp chết rồi, ta... ta không biết làm thế nào để cứu nó.” Vẻ mặt Khương Nhiên lộ vẻ tiếc nuối.
 
Nhìn bông hoa đẹp như vậy chết đi, nước mắt cô bé đã sắp tuôn rơi.
 
"Ta không biết tập tính của loài hoa này, đại Công chúa, trước đó là ngài vẫn luôn chăm sóc nó, ngài có thể nói cho ta biết nên làm như thế nào để cứu những đoá hoa này không?"

Đương nhiên đại Công chúa không biết chăm sóc những bông hoa Nguyệt Oánh này như thế nào, cho dù nàng ấy là người đã chăm sóc những đoá hoa này, thì cũng chỉ trồng giống như hoa bình thường.
 
Nhưng hoa Nguyệt Oánh sinh trưởng ở Thanh Hà xa xôi rét lạnh, chỉ có Bạch Hành Dục mới quen thuộc tập tính của nó.
 
Những năm gần đây, cũng chính là hắn ta đã âm thầm chăm sóc, mới khiến cho những bông hoa Nguyệt Oánh này nở tươi tốt như thế.
 
"Bản cung không biết." Đại Công chúa lạnh lùng nói.
 
"Được rồi, ngươi không cần quan tâm nó nữa, đón Khương Dã qua đây luôn, về sau các ngươi đi theo bên cạnh ta." Đại công chúa nói.
 
"Vậy... vậy hoa này?" Khương Nhiên đuổi kịp đại Công chúa, đi theo bên người nàng ấy rồi hỏi.
 
"Để bọn chúng chết đi." Đại Công chúa nói.
 
Một giọt nước mắt rơi xuống từ trong mắt Khương Nhiên.
 
"Khóc cái gì mà khóc, đây là hoa của bản cung." Đại Công chúa đưa khăn trắng cho Khương Nhiên: “Bản cung cho ngươi thời gian một khắc để điều chỉnh tốt tâm trạng của mình."
 
Nói rồi nàng ấy bước nhanh đi ra khỏi phòng hoa, rời xa bụi hoa Nguyệt Oánh đã tàn lụi kia.
 
——
 
Lúc này đã là ban đêm, trăng sáng treo trên cao, đương nhiên bên trong Nhật Nguyệt các có người chăm sóc tiểu Hoàng tôn, thậm chí còn đáng tin cậy hơn Ô Tố tay chân vụng về.
 
Mà Ô Tố thì rảnh rỗi ngồi bên bàn, cúi đầu nhìn chồng thư trên bàn càng ngày càng mỏng kia của mình.
 
Trong vô thức, nguyện vọng của Trần Vu đã sắp được nàng hoàn thành.
 
Mà chính bản thân nàng, sau khi hấp thu rất nhiều năng lượng âm dương, cũng coi như là có chút năng lực.
 
Chí ít… Nếu như sử dụng pháp thuật, hiện tại nàng đã lợi hại hơn so với phần lớn nhân loại.
 
Ô Tố không bởi vì thực lực của mình gia tăng mà cảm thấy mừng rỡ, đối với nàng mà nói, mạnh và yếu không có gì khác nhau.
 
Bùi Cửu Chi ngồi trên ghế bên cạnh, lẳng lặng chăm chú nhìn Ô Tố.

 
Trong ánh sáng mờ ảo của ấm áp của ngọn đèn ban đêm, sườn mặt Ô Tố rất dịu dàng, mái tóc dài của nàng từ sau tai rủ xuống, rơi trên đầu vai của nàng.
 
Cổ họng của hắn khẽ giật, lên tiếng gọi nàng: "Ô Tố."
 
"Sao vậy tiểu điện hạ?" Ô Tố lập tức ngẩng đầu lên, đáp lại hắn một tiếng.
 
Bùi Cửu Chi nhớ tới những bức thư giống như bảo bối kia của Ô Tố, hắn cũng biết nội dung của những bức thư này.
 
"Ta nhìn thấy phía dưới cùng trong lá thư này viết, khi vị bằng hữu kia của nàng chết đi thì muốn về quê hương của nàng ta, xây cho nãi nãi nàng một căn nhà thật lớn.”
 
Bùi Cửu Chi ho nhẹ một tiếng nói: “Bên này của ta còn có chút tiền tài."
 
"Là chuyện này sao..." Ô Tố ngước mắt, lẳng lặng nhìn tiểu điện hạ, nàng nói: “Chuyện này không cần phải gấp gáp."
 
"Vì sao, thân thể lão nhân gia không tốt, có khả năng sẽ không chờ được." Bùi Cửu Chi nói.
 
"Ta biết." Ô Tố mắt nhìn tiểu điện hạ của nàng.
 
"Cho nên..." Bùi Cửu Chi dừng lại, hắn đã đoán được thứ gì đó.
 
"Không vội là bởi vì nãi nãi của nàng đã chết rồi, thư của nàng đều không gửi được ra ngoài, không đưa được đến trên tay nãi nãi."
 
Ô Tố khép bức thư lại, dịu dàng nói.
 
Bùi Cửu Chi cụp mắt, hắn nói: "Bách tính luôn luôn khốn khổ như thế."
 
"Mấy ngày gần đây, phong ấn yêu vực bên trong Vân Đô càng ngày càng lỏng lẻo." Bùi Cửu Chi nói.
 
"Đã qua mấy ngàn năm từ khi phong ấn xuất hiện, phong ấn Yêu vực bị phá là kết quả tất nhiên."
 
Ô Tố trừng mắt nhìn, nàng không rõ tình huống Vân Đô cho lắm, nàng chỉ biết an tĩnh nhìn Bùi Cửu Chi.
 
Nàng hỏi: "Tiểu điện hạ muốn bảo vệ tất cả mọi người sao?"
 
"Đúng vậy." Bùi Cửu Chi nói.
 
"Vậy chàng phải đi Tiên Châu tu luyện đi, đến khi lợi hại giống những thần tiên kia, là có thể bảo vệ Vân Đô rồi." Ô Tố đã từng nghe Vấn Duyên nói qua về chuyện Tiên Châu.
 
"Không phải ai cũng có thể đến Tiên Châu." Bùi Cửu Chi thấp giọng cười, hắn ôm Ô Tố vào lòng: “Ta có bao nhiêu năng lực, thì sẽ bảo vệ bấy nhiêu thổ địa."
 
"Vậy tiểu điện hạ có muốn đi không?" Ô Tố hỏi.
 
"Có lẽ... Ta sẽ suy nghĩ lại một chút." Bùi Cửu Chi nói: “Ta sẽ dẫn nàng đi cùng."

Ô Tố: "?" Chàng có biết ta là cái gì không, mà lại muốn dẫn ta đi cùng hả?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận