Sau khi kiếm tôn vứt bỏ vô tình đạo

Tay của nàng đặt trên lồng ngực Bùi Cửu Chi, lẳng lặng cảm nhận tiếng tim đập của chàng ấy.
 
Qua một hồi lâu, nàng mới nhẹ nhàng nói: "Đại Công chúa nói Tiên Châu có tinh sư rất lợi hại, có thể nhìn thấy nơi xa xôi hơn trên bầu trời, nếu có cơ hội, ta cũng muốn đi xem."
 
"Vậy ta sẽ dẫn nàng đi." Bùi Cửu Chi nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ô Tố khẽ gật đầu với hắn, đến bây giờ, nàng vẫn chưa tìm được cơ hội tách khỏi chàng ấy.
 
Rõ ràng nàng đã lộ ra sơ hở nhiều lần như vậy, mà sao tiểu điện hạ vẫn không nhận ra nhỉ?
 
Ô Tố có chút bất đắc dĩ nhẹ nhàng thở dài, Bùi Cửu Chi ôm nàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
 
"Tiểu điện hạ là đồ ngốc." Ô Tố nói.
 
"Tại sao bỗng dưng lại nói ta như vậy?" Bùi Cửu Chi có chút bất lực, ngón tay của hắn vuốt ve mái tóc dài của Ô Tố, ánh mắt hắn càng thêm tĩnh mịch.
 
Hắn cúi đầu xuống, một cái hôn hơi lạnh hạ xuống trên cổ Ô Tố.
 
Ô Tố nhẹ nhàng đẩy hắn ra: "Tiểu điện hạ, có thể ta sẽ bị bệnh đấy."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tính toán thời gian, hắn là mấy ngày nay sẽ là thời điểm nàng mất đi ngũ giác.
 
Mấy lần trước, nàng không nhìn thấy, không nghe được, không nói được...
 
Ô Tố nhớ rõ, khi đó mình đã thay phiên mất đi những giác quan này.
 
Khoảng thời gian này, các giác quan đã thay phiên nhau biến mất một lần, nhưng khứu giác của nàng thì từ đầu đến cuối đều không hề biến mất.
 
Hiện tại đã là lượt thứ hai mất đi giác quan, dù sao lần này cũng nên đến phiên khứu giác chứ nhỉ?
 
"Nàng lại sắp không nghe được, không nhìn thấy gì nữa sao?" Bùi Cửu Chi gác cằm lên trên vai của nàng, thương tiếc hỏi.
 
"Có thể là không ngửi thấy chăng?" Ô Tố nói: “Trước đó các giác quan đã từng biến mất một lần, lần này hẳn là…"
 
"Rồi." Khi nàng đang nói ra những lời này, trước mắt bỗng nhiên biến thành một vùng tăm tối, nàng không nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa.
 
Lại đến lượt thị giác của nàng biến mất.
 
Còn về khứu giác của nàng, hẳn là... vẫn còn.
  
Ô Tố nghiêng đầu, ngửi thấy mình bên gáy truyền đến hương hoa nhài đầy chân thực.
 
Nàng nói với Bùi Cửu Chi: "Thơm quá." 
 

"Không phải nàng nói mình không ngửi thấy gì sao?" Bùi Cửu Chi hỏi.
 
Ô Tố sửng sốt một chút, nàng mò mẫm vuốt ve khuôn mặt của Bùi Cửu Chi: "Tiểu điện hạ, ta không nhìn thấy gì cả." 
 
"Hôm đó gặp ta, nàng cũng không nhìn thấy sao?" Những lời này của nàng khiến Bùi Cửu Chi có chút hưng phấn.
 
Ô Tố không nhận ra giọng nói của hắn đã trở nên khàn khàn, nàng khẽ gật đầu, trong bóng đêm nắm lấy tay hắn.
 
Để cảm ứng được hơi tức và hình dáng của người khác cần hao phí pháp lực, nên bây giờ nàng sẽ không lãng phí những năng lượng này đâu.
 
Bùi Cửu Chi ấn sau gáy nàng, ngước mắt hôn lên, Ô Tố không nhìn thấy bất cứ thứ gì, nên đặc biệt không có cảm giác an toàn.
 
Nàng hé miệng muốn hít thở  nhưng lại bị môi lưỡi của hắn xâm chiếm sâu hơn, thế là nàng chỉ có thể ôm chặt lấy cổ của hắn.
 
Ánh mắt của nàng có chút vô hồn, Bùi Cửu Chi dịu dàng hôn lên trán nàng.
 
Khi Ô Tố còn chưa kịp phản ứng, ngón tay của hắn đã cởi vạt áo của nàng ra.
 
Lúc này đã là cuối thu, thời tiết có chút se lạnh, Ô Tố bị hơi lạnh đột ngột ùa vào làm co người lại.
 
Nhắc tới chuyện này cũng rất kỳ lạ, vào mùa hè, thân thể của tiểu điện hạ lạnh lẽo, nhưng khi thời tiết chuyển lạnh, vòng tay của hắn lại ấm áp hơn rất nhiều.
 
Ô Tố ôm thật chặt Bùi Cửu Chi để sưởi ấm cho mình, nàng không nhìn thấy gì, cho nên các giác quan khác càng thêm nhạy cảm.
 
Ngón tay của hắn mơn trớn trên tấm lưng run rẩy của nàng, khiến nàng khẽ run.
 
"Tiểu điện hạ..." Ô Tố mềm giọng gọi hắn: "Chàng... nhẹ chút." 
 
"Ta đã rất nhẹ rồi." Bùi Cửu Chi nói bên tai nàng.
 
"Ta không nhìn thấy, cho nên giác quan khác rất nhạy cảm... A..." Ô Tố lại thấp giọng kêu lên.
 
"Đừng sợ." Hắn dựa vào ghế rồi ôm nàng thật chặt.
 
Cả người Ô Tố cuộn tròn trên người hắn, trên chiếc ghế sẫm màu bên cạnh, bộ đồ ngủ nhẹ nhàng rơi xuống.
 
Nàng nghe thấy rất rõ ràng âm thanh của vải mềm kia rơi xuống đất.
 
Trước đó, nàng và tiểu điện hạ cũng đã từng như vậy, nhưng từ trước tới giờ, nàng chưa từng cảm thấy cái động tác nho nhỏ này khiến cho người ta nóng mặt đến cỡ nào.
 
Ô Tố xấu hổ vùi đầu vào trước ngực Bùi Cửu Chi, chờ đợi hắn tiếp tục.
 
Bàn tay của hắn siết chặt eo của nàng, Ô Tố còn tưởng rằng hắn sẽ đè nàng xuống, nhưng hắn lại tinh tế mơn trớn chỗ kia trên thân thể mình.
 
Ngón tay Bùi Cửu Chi ấm áp, nhưng động tác rất nhỏ này lại làm cho Ô Tố không chịu nổi, bởi vì không nhìn thấy gì, cho nên cảm xúc này bị phóng đại gấp đôi.
 

Nàng muốn tránh đi, nhưng sau đó lại bị hắn giam cầm trong ngực.
 
"Tiểu Ô Tố, nàng chạy cái gì?" Bùi Cửu Chi cắn tai của nàng nói.
 
Ô Tố ghé vào tai hắn phát ra âm thanh đứt quãng, nàng chỉ mong tiểu điện hạ mau mau tiến vào chuyện chính đi.
 
Nhưng tiểu điện hạ thì không, hắn còn cầm cổ tay của nàng, kéo tay nàng xuống dưới.
 
Hắn thấp giọng hỏi Ô Tố: "Chạm phải rồi sao?" 
 
Ô Tố: "!!!" Đương nhiên chạm phải rồi!
 
Nàng muốn rút tay về nhưng lại bị hắn giữ lại, không thể nhúc nhích.
 
Hai gò má Ô Tố đỏ lên, mấy ngày gần đây, Bùi Cửu Chi càng ngày càng không cần mặt mũi ở trước mặt nàng.
 
Mặt hắn cũng ửng đỏ, nhưng vẫn tới gần Ô Tố, thấp giọng nói: "Cái gì cũng không nhìn thấy mà sao nàng vẫn còn đỏ mặt như thế?" 
 
Chính... chính là bởi vì không nhìn thấy, cho nên nàng mới càng khắc sâu cảm thụ tỉ mỉ về thứ đồ chơi đang dán trong lòng bàn tay mình.
 
Bùi Cửu Chi! Chàng lại làm loạn!
 
Ô Tố nghĩ, chắc chắn tiểu điện hạ đang thừa dịp nàng không nhìn thấy gì, cứ như vậy bắt nạt nàng.
 
Thế là nàng lại chui vào trong ngực của hắn nói: "Tiểu điện hạ, ta đã không nhìn thấy gì rồi, chàng tha cho ta đi..." 
 
Nàng cực kỳ tủi thân nói mấy lời này, nhưng trong chuyện này, ngược lại làm cho Bùi Cửu Chi càng thêm hứng thú.
 
Hắn nói: "Vậy... Ô Tố tự mình làm?" 
 
Ô Tố nghi ngờ: "Ta không nhìn thấy gì mà, nên tìm... Tìm không thấy." 
 
"Sờ mó nhiều hơn là sẽ tìm được." Giọng nói của Bùi Cửu Chi rất nhẹ, hắn nói ra mấy lời kiểu này cũng cảm thấy nóng mặt, tim đập nhanh.
 
Đầu ngón tay Ô Tố run rẩy, bên tai của nàng truyền đến tiếng rên của hắn.
 
Trong tầm nhìn tối tăm, cái giọng trầm thấp êm tai, còn mang theo cảm xúc không biết tên này càng thêm rõ ràng.
 
Quả nhiên là nàng không nghe nổi giọng của Bùi Cửu Chi như vậy, nàng vừa căng thẳng, nước mắt lại rơi xuống, thân thể cũng run nhè nhẹ.
 
Đầu ngón tay Bùi Cửu Chi đè lên, thấp giọng nở nụ cười, hôm nay hắn phá lệ nói nhiều: "Làm sao nhanh như vậy đã..." 
 
Ô Tố buồn bực nắm chặt thêm một chút, bên tai tiếp tục truyền đến giọng của hắn.

 
Nàng cảm thấy mình sắp nổ tung rồi, chỉ biết bĩu môi, đỏ mặt, thầm nghĩ mau nhanh lên đi.
 
Cơ thể Ô Tố trầm xuống, nhưng nàng thật sự có hơi ngốc, lại thêm đang không nhìn thấy gì, cho nên lần này đúng là sai lệch...
 
Bùi Cửu Chi ôm nàng, không chỗ ở thấp giọng cười, cắn tai của nàng nói: "Đồ ngốc." 
 
"Bùi Cửu Chi…" Tốt tính như Ô Tố cũng biết giận, nước mắt nàng rì rào rơi xuống, dùng sức đẩy mạnh hắn một cái.
 
Nàng đã lôi cả tên cả họ ra gọi hắn, Bùi Cửu Chi có chút chột dạ, không dám đùa nàng nữa.
 
Ô Tố cắn bờ vai của hắn, có chút bất đắc dĩ, nàng cảm giác mình có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
 
Bỗng dưng hắn ôm nàng đứng dậy, Ô Tố giật mình nên càng ôm chặt hắn hơn.
 
Bùi Cửu Chi ôm nàng đi qua phía bàn để giá kiếm, trường kiếm của hắn đang được đặt trên giá, nó đang không ngừng run rẩy, phát ra âm thanh réo rắt.
 
Chỉ là nó không lấn át được giọng của Ô Tố.
 
Đôi mắt của hắn hơi nheo lại, chỉ khẽ nói với Ô Tố: "Nàng biết kiếm của ta đã biến thành dạng gì không?" 
 
Ô Tố không nhìn thấy bất cứ thứ gì, tinh thần của nàng lại bị chuyện khác dẫn dắt, nên mơ mơ màng màng hỏi: "Biến... biến thành dạng gì?" 
 
"Màu trắng đen, rất giống nàng." Hắn nói.
 
Ô Tố mở to đôi mắt vô hồn, tầm mắt của nàng chuyển hướng sang chỗ thanh kiếm kia.
 
Bùi Cửu Chi vỗ một cái nàng: "Tập trung nào." 
 
Ô Tố cảm thấy đúng là hôm nay chàng ấy thừa dịp nàng đang không nhìn thấy gì để bắt nạt mình thật, không thể sai được.
 
Nàng không nhìn thấy gì, ngày kế tiếp cũng rất trễ mới tỉnh giấc, còn Bùi Cửu Chi thì luôn một mực trông coi nàng.
 
"Sau này nàng sẽ không bị mất khứu giác chứ?" Bùi Cửu Chi đụng đụng chóp mũi của nàng, hỏi.
 
Ô Tố hít mũi một cái, hôm nay nàng không có chút sức lực nào, miễn cưỡng đáp: "Có thể." 
 
"Ta cũng không biết." Ô Tố cũng không biết mình vì lý do gì mà mình không hề mất khứu giác.
 
Nàng trời sinh đã không có ngũ giác, chuyện này đối với nàng mà nói là chuyện tốt sao?
 
Ở nơi nàng không nhìn thấy, khóe môi Bùi Cửu Chi hơi nhếch lên, bàn tay của hắn luồn vào mái tóc dài của Ô Tố, hỏi nàng: "Ô Tố, nàng vẫn nhớ thứ gì đã dẫn nàng đến với ta đúng không?" 
 
"Ừm... Ta nhớ." Ô Tố nghĩ đến mùi hương quỷ dị kia.
 
Có lẽ nàng... Thật sự không bị mất khứu giác là bởi vì nàng quá mức để ý mùi hương kia phải không?
 
Tóm lại, hỗn loạn ở Vân Đô trước đó cũng thế, đều có liên quan đến mùi hương.
 
Bây giờ hết thảy đã kết thúc, Ô Tố trời sinh không có ngũ giác cũng phát hiện mình đột nhiên được sở hữu khứu giác vĩnh viễn.
 
Chuyện này rất thần kỳ, cũng rất bí ẩn, Bùi Cửu Chi lại cảm thấy vui vẻ vì nó.
 

Bàn tay của hắn dán trước ngực Ô Tố, cảm thụ được nhịp tim bình ổn của nàng.
 
Hắn nghĩ rằng tiểu yêu quái đang trong ngực mình lúc này, có lẽ sẽ có một ngày, cũng có thể sinh ra một chút tình cảm của nhân loại.
 
Bùi Cửu Chi đang mong đợi chuyện này xảy ra, nhưng Ô Tố lại không biết hắn đang làm gì.
 
Nàng dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Tiểu điện hạ, giữa ban ngày ban mặt, chàng đừng có đụng chạm ta nữa." 
 
"Đêm qua còn chưa đủ sao?" Nàng hỏi.
 
Bùi Cửu Chi ho nhẹ một tiếng, thu hồi tay mình lại, dường như hắn càng ngày càng trở nên không biết xấu hổ.
 
Hắn nói với Ô Tố: "Không đủ." 
 
"Tiểu điện hạ, những nhân loại khác thành phu thê cũng giống như chàng sao?" 
 
Sau một thời gian dài gần gũi, khi Ô Tố nói chuyện luôn lơ đãng để lộ ra sơ hở về thân phận của nàng.
 
Chính bản thân nàng cũng không nhận ra câu nói này của mình có gì quái dị, bởi vì nàng không có bất kỳ lòng cảnh giác nào với Bùi Cửu Chi cả.
 
Không cảnh giác, sẽ không cẩn thận từng li từng tí che giấu bản thân mình.
 
"Ta không biết." Bùi Cửu Chi đáp: "Ta chỉ thành thân với nàng.” 
 
"Người khác là người khác, chúng ta là chúng ta." Bùi Cửu Chi đỡ nàng đứng lên: "Như vậy không tốt sao?" 
 
"Ta không nhìn thấy gì, có phải chàng đang bắt nạt ta hay không?" Ô Tố nghiêm túc hỏi.
 
"Đúng vậy." Bùi Cửu Chi thành thật trả lời.
 
Đôi mắt không có tiêu cự của Ô Tố mở to, Bùi Cửu Chi dắt tay của nàng, để ngón tay của nàng đặt ở trên mắt của hắn.
 
"Lần sau, nàng cứ khiến ta không nhìn thấy đi." Hắn nói: "Bồi thường cho nàng." 
 
Sao Ô Tố lại cảm thấy hình như hắn rất bằng lòng "bồi thường" kiểu này nhỉ, nhưng nàng vẫn ngốc nghếch gật đầu, nói một tiếng “Được”.
 
Câu này của nàng chọc cho Bùi Cửu Chi tiếp tục cười, cuối cùng Ô Tố đỏ mặt không chịu được, chỉ có thể che miệng của hắn lại.
 
Bùi Cửu Chi nắm cổ tay của nàng, cúi đầu in xuống một nụ hôn lên trán nàng.
 
Hắn thấp giọng nói với nàng: "Ô Tố, nhìn không thấy cũng không cần sợ." 
 
"Ta sẽ dẫn nàng đi, sẽ thay nàng ngắm nhìn tất cả mọi thứ xung quanh." Hắn vỗ nhẹ lên đầu nàng.
 
"Khi những cảm giác khác biến mất, ta cũng sẽ giúp nàng." 
 
"Ta sẽ là tai mắt của nàng, là miệng, cái mũi..." 
 
"Được..." Ô Tố hơi thất thần, chỉ nhẹ giọng đáp.
 
Nàng nghĩ, nàng chỉ là một đám khí hỗn độn, chẳng lẽ cũng có thể có được những cảm giác này sao?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận