Sau khi kiếm tôn vứt bỏ vô tình đạo

Bùi Cửu Chi đi lên phía trước, lễ phép chào Vấn Duyên: "Thầy.”
 
Hắn ngồi ở bên người Ô Tố, giơ ngón tay lên, nhét góc vải thêu lộ ra vào bên trong ống tay áo của Ô Tố.
 
Ô Tố không phát hiện ra động tác nhỏ của hắn, nàng rũ mắt, còn đang suy nghĩ về "dây diều” của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Sao vậy?” Bùi Cửu Chi nhận ra cảm xúc của nàng đang thay đổi, nghiêng đầu thấp giọng hỏi.
 
"Nàng ấy nói với ta chuyện trước đó, khi mới vừa vào thu, trẻ con ở Vân Đô đều đi thả diều, hiện tại nàng ấy cũng muốn thử thả diều một chút, nhưng bên ngoài lại có tuyết rơi.” Vấn Duyên vừa cười vừa nói.
 
"Chờ đến mùa xuân, ta sẽ dẫn nàng ra bên ngoài Vân Đô thả diều được không?” Bùi Cửu Chi nói với Ô Tố như thế.
 
Ô Tố ngẩn người, sau đó cắn môi, nói một tiếng “được”.
 
Hắn đưa nàng về Nhật Nguyệt Các, Ô Tố chăm chú nắm chặt tấm vải thêu đang giấu ở trong tay áo mình.
 
Nàng đang suy nghĩ bước kế tiếp mình phải thêu thế nào đây.
 
Bùi Cửu Chi chú ý tới bàn tay giấu dưới ống tay áo của nàng, hắn cười nhẹ rồi nói với Ô Tố: "Lát nữa ta sẽ đến thư phòng xem sổ sách, nàng ở trong phòng chờ ta trở về, được không?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ô Tố nghĩ, nếu như thế thì mình có thể yên lặng tiếp tục thêu hoa trong phòng rồi, nên vội vàng gật đầu.
 
Khi đi qua đường phố Vân Đô sầm uất, hắn nắm tay nàng ra khỏi xe ngựa.
 
Thời điểm đi xuống xe ngựa, Ô Tố nhét vải thêu vào dưới đệm xe ngựa, lúc này mới đi theo Bùi Cửu Chi đi xuống.
 
Bọn họ giống một đôi phu thê trong gia đình bình thường, đang bận rội mua sắm đồ cần chuẩn bị lúc ăn tết.
 
Ô Tố nhìn thấy trên đường bán câu đối rất đẹp mắt, cũng muốn mua một đôi, Bùi Cửu Chi bảo nàng mang hai cuộn giấy đỏ trở về.
 
"Ta có thể viết, Ô Tố muốn cái gì, ta đều có thể viết ra cho nàng.” Bùi Cửu Chi nói.

 
"Tiểu điện hạ thật lợi hại, cái gì cũng biết.” Ô Tố nhỏ giọng đáp lời.
 
Nàng chọn giấy đỏ trong tiệm, nghĩ những thứ này có thể dùng để cắt hoa giấy.
 
Ngoài tiệm truyền đến âm thanh náo nhiệt và mùi khói lửa, hoá ra là có trẻ con đã đốt pháo hoa bên đường.
 
Những chùm pháo hoa rực rỡ đó đang cháy và tỏa sáng rực rỡ dưới ánh tà dương.
 
Ô Tố cảm thấy rất thích, thế là trong tay Bùi Cửu Chi lại có thêm rất nhiều loại pháo hoa.
 
Ô Tố cảm thấy mình như vậy thực sự có chút ngây thơ, nên mạnh miệng nói: "Là mua cho Dật Nhi.”
 
Bùi Cửu Chi cười: "Có lẽ Dật Nhi sẽ không có hứng thú với mấy cái này.”
 
Ô Tố mấp máy môi, Bùi Cửu Chi lại nói: "Là ta thích, đúng không?”
 
"Đúng.” Ô Tố nói theo hắn.
 
Bọn họ bước đi trong đầy trời tuyết rơi, nàng cẩn thận từng li từng tí đặt tay lên khuỷu tay Bùi Cửu Chi.
 
Đây là lần đầu tiên nàng chủ động đến gần hắn.
 
Bên môi Bùi Cửu Chi thoáng lộ nụ cười nhàn nhạt, làn sương trắng nhẹ nhàng bao quanh khuôn mặt hắn.
 
Hắn có một khuôn mặt tuấn tú xuất trần, nhưng lại luôn có biểu cảm dịu dàng như vậy như vậy ở trước mặt Ô Tố.
 
Tựa như là núi tuyết bị xuân sắc rực rỡ hoà tan, nước tuyết mềm mại uốn lượn theo đường núi, uyển chuyển róc rách chảy xuôi.
 
Ô Tố ngước mắt nhìn chăm chú lên khuôn mặt Bùi Cửu Chi, nàng vô thức nheo mắt lại.
 
Nàng nói khẽ: "Tiểu điện hạ, thật kỳ lạ, chàng có chút không giống lúc ban đầu, nhưng... Nhưng lại cùng một người.”

 
"Ban đầu ta như thế nào?” Bùi Cửu Chi ngưng mắt nhìn Ô Tố, bình tĩnh hỏi.
 
"Ban đầu chàng giống đỉnh núi tuyết.” Ô Tố chậm rãi hồi tưởng lại dáng vẻ lần đầu tiên của tiểu điện hạ khi mình nhìn thấy hắn.
 
"Nhưng bây giờ, tuyết này lại giống như hòa tan, nhưng vẫn còn trên đỉnh núi, sạch sẽ không tì vết.” Ô Tố nói.
 
"Vì sao vậy?” Nàng hỏi.
 
"Bởi vì ta yêu nàng, rất yêu rất yêu nàng.” Hắn nói.
 
Ô Tố mở to mắt, nàng nghi hoặc hỏi: "Yêu sao?”
 
Hắn cầm tay của nàng đặt lên trên ngực của mình, Ô Tố cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn.
 
"Nhịp đập của nó thay đổi vì nàng.” Bùi Cửu Chi nói.
 
Đầu ngón tay Ô Tố cảm giác được nhiệt độ trên người hắn, chân thật ấm áp như thế, nàng cảm giác như mình vừa chạm vào một trái tim sống sờ sờ.
 
Nàng hơi hé môi, vẫn không thể nào hiểu được loại tình cảm này.
 
Yêu là loại tình cảm xa xỉ thuộc về nhân loại.
 
Nàng không có.
 
Ngay cả mệnh tinh của mình, nàng cũng không có.
 
Ô Tố nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười dịu dàng với hắn, rồi nói với Bùi Cửu Chi: "Ta cũng yêu chàng.”
 
Khi ở chỗ Vấn Duyên, nàng đã học xong cách trả lời với nhân loại, cho nên tiểu điện hạ đối xử với nàng như thế nào, nàng cũng sẽ đối xử với hắn như thế đó.
 

Nàng không muốn tiểu điện hạ thất vọng.
 
Bùi Cửu Chi nhìn đôi mắt bình tĩnh không có chút gợn sóng nào của nàng, hắn cúi đầu dán đôi môi ấm áp lên thái dương lạnh buốt của nàng.
 
Nàng đang nói dối, nhưng hắn vẫn tin tưởng.
 
Bùi Cửu Chi nói: "Được.”
 
Ô Tố mở to mắt nhìn hắn, nói: "Thật sao?”
 
“Ừm, rất rất thật, được chưa?” Bùi Cửu Chi dắt tay của nàng, kiên nhẫn dỗ dành nàng.
 
"Ừm.” Dấu chân của Ô Tố và hắn in trên mặt tuyết, kéo dài đến phương xa.
 
Trong đêm, Ô Tố mượn ánh sáng bên trong gian phòng, nghiêm túc thêu hoa.
 
Nàng không biết thêu thùa thế nào, lại thêm tiểu điện hạ chọn hình phức tạp như vậy, càng làm cho nàng cảm thấy khó giải quyết.
 
Vết thương bị kim thêu đâm rách lúc ban ngày đã đỡ hơn, Ô Tố cúi đầu nghiêm túc thêu con mắt của đôi uyên ương.
 
Nàng buông vải thêu xuống, chỉ một cái vào con uyên ương có đôi mắt hẹp dài: "Tiểu điện hạ.”
 
Một con uyên ương khác có đôi mắt to tròn, có chút vô thần, Ô Tố lại nghiêng đầu xem xét tường tận con uyên ương này: "Ô Tố.”
 
Ô Tố rất hài lòng đối với tác phẩm của mình, nàng cần mẫn thêu đến tận đêm khuya.
 
Khi tiểu điện hạ trở về, nàng bèn giấu khăn thêu đi.
 
Hắn đi vào, không biết làm sao lại ngồi bên người nàng, kéo cái tay nàng giấu sau lưng ra.
 
"Nàng bị thương rồi sao?” Hắn vẫn chú ý tới vết thương nho nhỏ trên ngón tay của nàng.
 
"Không cẩn thận... Quẹt phải.” Ô Tố viện lý do.
 
"Thật ra, cũng không nhất định phải là uyên ương đâu.” Hắn nói.
 
"Phải là nó.” Ô Tố không kịp phản ứng, trả lời ngay: “Dù sao... Chỉ cần tiểu điện hạ thích là được rồi.”

 
"Vậy nàng cẩn thận chút.” Hắn nắm tay nàng, nghiêng người hôn lên.
 
Ngoài cửa sổ tuyết rơi lả tả, trong phòng ánh nến lay động, bóng dáng hai người ôm nhau vừa thân mật lại hài hòa.
 
Ô Tố bỏ ra vài ngày mới thêu xong đôi uyên ương này.
 
Nàng dùng tấm vải thêu này làm thành túi thơm, cẩn thận từng li từng tí đặt nó vào trong hộp gấm.
 
Đêm ngày mồng tám tháng chạp, bên trong Nhật Nguyệt các dựa theo tập tục làm cháo mồng tám tháng Chạp.
 
Vốn là Ô Tố sẽ cùng Bùi Cửu Chi, Bùi Dật cùng ăn, nhưng khi lúc trời tối lại có một vị khách ngoài ý muốn.
 
Chiếc kiệu hoa lệ kim sắc dừng lại bên ngoài Nhật Nguyệt các, cung nhân mở dù cho Bùi Sở, sau đó bọn họ chậm rãi đi vào.
 
Lúc này nhóm Ô Tố đang ăn cháo, vừa ngẩng đầu một cái, đã thấy Bùi Sở già nua đứng ở trong viện.
 
Tuyết rơi tung bay ở trên vai của ông ấy, Bùi Sở mỉm cười nhìn bọn họ.
 
"Phụ hoàng!” Bùi Cửu Chi lập tức đứng dậy, Bùi Dật cũng chạy qua, ngoan ngoãn gọi: “Hoàng gia gia.”
 
Bùi Sở khẽ gật đầu với bọn họ, chờ khi ông ấy đến trước mặt, Ô Tố mới gật đầu với vị Hoàng đế Vân Đô này rồi nói: "Hoàng thượng.”
 
Nàng xưng hô có chút lạnh nhạt, giống như tính cách của nàng, không thèm để ý tới Bùi Sở này.
 
Mặc dù Ô Tố đối xử xa lánh với mọi người, nhưng sẽ không nói cái gì đáng ghét quá cấp bậc lễ nghĩa ở trước mặt ông ấy.
 
"Phụ hoàng, mọi chuyện thế nào rồi?” Bùi Cửu Chi múc cho ông ấy một bát cháo mồng 8 tháng Chạp trên bàn, trầm giọng hỏi.
 
Bùi Sở mặc thường phục, trên người đã không còn khí thế uy nghiêm, cao cao tại thượng như bình thường.
 
Khi ông ấy khom người nhận chén cháo, cánh lưng hơi cong tựa như một vị trưởng bối bình thường.
 
Ông ấy nói: "Phong ấn Vân Đô ngày càng buông lỏng, tai họa trước đó chỉ là mở đầu.”
 
"Tiên Châu phái người tới, có lẽ là đến giúp đỡ chúng ta giải quyết chuyện phong ấn.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận