Sau khi kiếm tôn vứt bỏ vô tình đạo

Bùi Cửu Chi gõ ngón tay lên trên bàn một cái hỏi: "Khi nào thì đến?”
 
"Đường xá từ Tiên Châu đến đây tương đối xa, bên trên truyền đến tin tức nói là đã rời đi rồi.” Bùi Sở nói.
 
"Ừm.” Bùi Cửu Chi rũ mắt đáp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bùi Sở không tiếp tục nói chuyện này nữa, ông ấy lấy gói đồ cất trong ngực ra ngoài, đưa tới trước mặt Bùi Dật.
 
"Đây là đồ Hoàng gia gia mua trên đường, nào nếm thử đi.” Bùi Sở nói.
 
Cái này đường là kẹo gừng, hương vị hơi cay, thích hợp ăn trong mùa đông để làm ấm người.
 
Bùi Dật liếm một ngụm nhỏ, cậu không quá thích cái mùi này.
 
"Trời đổ tuyết lớn, thời điểm ta xuất cung thì nhìn thấy có lão già mặc áo vải bông đã cũ rách bán cái này bên đường nên ta đã mua hết.” Trong giọng nói của Bùi Sở tiếng nói mang theo chút tang thương bất đắc dĩ: “Chuyện cần ta làm còn rất nhiều.”
 
Lấy năng lực của ông ấy, có thể bảo đảm cho phần lớn người dân Vân Đô có sinh hoạt ấm no, nhưng lại không thể cam đoan cuộc sống của mọi người đều giàu có.
 
Năng lực của một người có giới hạn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Dật tiếp tục chép cái miệng nhỏ liếm đường, Bùi Sở uống cháo, ngẫu nhiên cùng Bùi Cửu Chi nói chút chuyện phiếm.
 
Bọn họ tựa như một gia đình bình thường.
 
“Lúc ta tiến vào, nhìn thấy gian phòng bên trong có rất nhiều pháo hoa, là Dật Nhi muốn chơi sao?” Bùi Sở hỏi.
 
Ô Tố húp cháo, môi mấp máy, những pháo hoa này là nàng muốn mua. Có phải có chút trẻ con hay không?
 
Bùi Dật lập tức ngẩng đầu lên, mở to hai mắt tựa hồ có chút nghi hoặc.
 
Mặc dù cậu rất thích những pháo hoa này, nhưng cậu không hề chủ động yêu cầu muốn mua bao giờ.
 

"Là con.” Bùi Cửu Chi nói.
 
Bùi Sở nhìn Ô Tố một chút rồi nở nụ cười, ông ấy biết là ai muốn đốt pháo hoa rồi.
 
"Trừ đêm giao thừa và mồng một, ta phải chủ trì sự vụ trong cung, tế tự, chúc phúc, chúc tết, có rất nhiều việc khác nữa.”
 
Bùi Sở nói: "Cửu Chi, sinh nhật của con, ta cũng chỉ có thể tặng quà trước.”
 
Ông ấy sai người đặt một đôi hộp gấm để lên bàn, mỉm cười nói: "Chờ đến sinh nhật mới có thể mở ra.”
 
"Vâng.” Bùi Cửu Chi khẽ gật đầu.
 
Bùi Dật uống cháo, nói: "Cửu Hoàng thúc, cháu cũng chuẩn bị!”
 
Bùi Cửu Chi vỗ vỗ đầu cậu một cái.
 
Ô Tố buông chén cháo rỗng xuống, lắp bắp nói: "Ta... Ta cũng...”
 
Bùi Cửu Chi nắm tay nàng không buông ra.
 
"Hoa Quân vừa trở về Vân Đô không bao lâu đã rời đi, tiếp tục ra bên ngoài tu hành, nó rất muốn đi Tiên Châu tu hành. Nhưng trên thế gian này, trong vạn người, chưa có lấy một người có tiên duyên.”
 
"Lão tứ vẫn không muốn thành thân, những năm này ta cũng lười nói, tóm lại, Bùi gia chúng ta chính là như vậy.”
 
"Cửu Chi, ta biết trong lòng con còn có khúc mắc với Hoa Quân, nhưng... Sau này, con vẫn phải trò chuyện với nó nhiều hơn.”
 
Bùi Sở nói luyên thuyên rất nhiều, Bùi Cửu Chi vẫn luôn  kiên nhẫn nghe, rũ mắt đáp lời từng cái.
 
"Được, ta cũng phải hồi cung rồi.” Bùi Sở đứng lên và nở một nụ cười hiền từ với Bùi Cửu Chi.
 
Ông ấy chắp tay sau lưng đi ra ngoài, lưng hơi còng.
 
Ô Tố híp mắt lại nhìn bóng lưng Bùi Sở, nàng cực kỳ nhạy cảm đối với linh hồn.
 

Linh hồn của Bùi Sở mơ hồ có dấu hiệu sắp chết đi.
 
Thần trí của ông ấy cũng không yếu ớt, tuổi thọ cũng chưa đến điểm cuối cùng, nhưng chẳng biết tại sao Ô Tố luôn cảm thấy, chẳng mấy chốc ông ấy sẽ mất đi sinh mệnh.
 
Giống như là... Chính linh hồn ông ấy có nguyện vọng muốn chết đi rất mãnh liệt.
 
Chuyện này rất kỳ lạ.
 
Ô Tố nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Bùi Cửu Chi một chút.
 
Nàng dùng âm lượng mà Bùi Dật không nghe được, nhỏ giọng nói bên tai Bùi Cửu Chi: "Dường như trạng thái của Hoàng thượng có chút không ổn.”
 
Bùi Cửu Chi nắm chặt tay của nàng, hắn dùng giọng điệu lạnh lùng, bình tĩnh đáp: "Ô Tố, ta biết.”
 
Bùi Dật ở bên cạnh, cầm túi kẹo gừng trong tay đi tới, cậu đưa hai cái kẹo gừng tới trước mặt bọn họ.
 
"Cửu Hoàng thúc, Hoàng thẩm, hai người nếm thử đi.” Cậu nói.
 
Ô Tố nhận kẹo gừng, bị mùi cay nồng ấm áp này kích thích đến mức chảy cả nước mắt.
 
Bùi Dật luống cuống tay chân đưa khăn cho Ô Tố, cậu vô cùng chột dạ liếc nhìn Bùi Cửu Chi.
 
Nhưng cậu nhìn thấy Bùi Cửu Chi nghiêng đầu đi, khóe mắt tựa hồ cũng bị cay đến chảy nước mắt.
 
"Được rồi, đi về nghỉ ngơi đi.” Tiếng nói Bùi Cửu Chi trở nên khàn khàn, hắn cho người dẫn Bùi Dật đi xuống nghỉ ngơi trước.
 
Ô Tố dùng khăn tay dụi dụi mắt thật mạnh, lẩm bẩm: "Kẹo gừng này cay thật đấy.”
 
"Phụ hoàng thích đồ có hương vị cay nồng như vậy, nên bản thân người không cảm thấy gì.” Bùi Cửu Chi hiểu rất rõ Bùi Sở.
 
Hắn nắm tay Ô Tố đi lên lầu, tâm trạng sa sút, tuy hắn không thể hiện ra ngoài, nhưng Ô Tố cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trạng của hắn rất rõ ràng.
 

"Tiểu điện hạ, chàng không vui sao?” Ô Tố nhẹ giọng hỏi.
 
"Không phải là hiện tại.” Hắn nói.
 
Đến khi xoay người lại, đôi mắt của hắn đã khôi phục lại vẻ lạnh thấu xương hờ hững ngày thường.
 
"Sắp đến Tết rồi.” Hắn nói với Ô Tố: “Là một năm mới.”
 
——
 
Đêm trừ tịch, Bùi Cửu Chi tự mình viết câu đối, hắn cùng Ô Tố treo câu đối ở bên trên cửa lớn của Nhật Nguyệt các.
 
Hắn cắt cho Ô Tố các loại hoa giấy, dán ở khắp nơi trong Nhật Nguyệt các.
 
Không khí vui mừng quanh quẩn bên trong lầu các vốn nên thanh lãnh cô độc này.
 
Vải lông thú gửi đến Tư Y thự bên kia đều được làm thành y phục mới, Bùi Cửu Chi cố ý dặn dò trước, muốn dùng mấy màu sắc tươi sáng một chút.
 
Cho nên mấy bộ y phục mới mà Tư Y thự bên kia đưa tới đều vô cùng rực rỡ.
 
Bùi Cửu Chi cố ý chọn cho Ô Tố một bộ váy màu hồng nhạt, cổ áo, tay áo và mép làn váy đều được may lông thỏ mềm mại ấm áp.
 
Ô Tố mặc vào, làm nổi bật lên khuôn mặt non mềm ửng đỏ của nàng.
 
Mặc dù trước đó nàng thường mặc y phục trắng đen, nhưng ngẫu nhiên mặc đồ có màu sắc tươi sáng như thế, cũng có một vẻ đáng yêu rất khác.
 
Bùi Cửu Chi bưng lấy hai má của nàng, ngắm nghía khuôn mặt của nàng, Ô Tố khẽ nhếch môi, có chút không biết làm sao.
 
"Như vậy rất đáng yêu.” Hắn nghiêm túc nói với Ô Tố.
 
Nói xong, hắn xoay người khoác chiếc áo choàng màu đỏ tía trên giá lên, màu sắc của chiếc áo choàng này rất hợp với y phục trên người Ô Tố.
 
Ô Tố tiến lên hai bước, đứng bên cạnh hắn, trước mặt hai người có một tấm gương đồng thẳng đứng, phản chiếu bóng dáng của cả hai.
 
Nàng hơi nghiêng đầu về phía hắn, Bùi Cửu Chi thuận tay kéo nàng vào trong ngực mình.
 
"Như vậy rất tốt.” Bùi Cửu Chi nói: “Chúng ta ra ngoài, tùy ý đi hai bước, tất cả mọi người đều biết chúng ta là phu thê.”
 
Khuôn mặt Ô Tố hơi đỏ lên, chẳng biết tại sao mỗi lần Bùi Cửu Chi nói đến hai chữ “phu thê", nàng đều cảm thấy có chút xấu hổ.

 
Nàng và hắn có quan hệ thân mật như vậy, chuyện này vô cùng thần kỳ.
 
Ngày giao thừa tương đối bận bịu, Ô Tố và Bùi Cửu Chi tự tay quét dọn gian phòng của mình.
 
Ô Tố lấy nhành hàn mai trong bình hoa bên cạnh bệ cửa sổ ra ngoài, bên trên nhành mai này có nụ hoa mới nở, mùi thơm thoang thoảng.
 
Nàng cảm nhận được thần thức của cành hoa mai đang hấp hối này, mặc dù nàng đã hấp thu năng lượng âm dương của vài nhân loại, cũng không phải là rất thiếu năng lượng, nhưng nàng vẫn sẽ quan tâm đến nguyện vọng của những linh hồn nhỏ bé này.
 
Ô Tố giao lưu với hàn mai: "Ngươi có nguyện vọng gì sao?”
 
"Không có.” Hàn mai trả lời.
 
Ô Tố: "?”
 
Nàng hỏi: "Tại sao ngươi lại không có?”
 
"Sứ mệnh cả đời ta chính là nở hoa, ngoại trừ sứ mệnh, ta còn chê cây mai đã nuôi dưỡng ta quá thấp, ta muốn đi đến nơi cao hơn.”
 
Ô Tố nâng nhành hoa mai, từ cửa sổ Nhật Nguyệt Các nhìn ra ngoài, bên cửa sổ, bằng thị giác của hàn mai nhìn lại, tầm nhìn của Nhật Nguyệt các vô cùng khoáng đạt.
 
"Không ngờ rằng có một người hái ta xuống, tay của hắn rất kiên định, cũng rất dịu dàng. Loại dịu dàng này không phải với ta, mà là với người mà hắn muốn tặng hoa mai kia.”
 
"Tóm lại, ta bị hắn bỏ vào trong bình hoa, nơi này cao thật đó, ta đã thấy được phong cảnh mà cả đời không thể nhìn.”
 
"Cho nên ta không có nguyện vọng gì cả.” Hoa mai nói.
 
Ô Tố vẫn muốn năng lượng âm dương trên người nó, thế là nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Nơi này là nhà ta.”
 
"Gia đình ta cũng coi như đã hoàn thành nguyện vọng của ngươi, cho nên ngươi có thể tặng năng lượng âm dương sinh ra sau khi chết của ngươi cho ta không?” Ô tố hỏi.
 
"Có thể.” Hoa mai trả lời.
 
Ô Tố vừa dỗ vừa lừa, lại hấp thụ một chút năng lượng âm dương, linh hồn hoa mai mất đi, nhưng nhành mai này vẫn còn sức sống.
 
Nàng hi vọng, nhưng bông hoa mai sinh trưởng vào năm sau, cũng có thể nở trên những chạc cây cao.
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận