Sau khi kiếm tôn vứt bỏ vô tình đạo

Mấy ngày sau, Ô Tố và Bùi Cửu Chi vô cùng bận rộn, nào là chủ trì tế điển, thăm hỏi mọi người, tiến cung...
 
Bận rộn xoay vòng với những việc to nhỏ trên khắp thế gian làm cho Ô Tố suýt nữa đã quên bản thân mình là một yêu quái.
 
Sau khi bước qua năm mới được vài ngày, nàng vẫn đến giúp Thu Tự làm việc theo thường lệ, cũng chuẩn bị hoàn thành một nguyện vọng trong bức thư cuối cùng của Trần Vu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lúc trước Trần Vu chỉ để lại có hai lá thư. Trong đó có một lá thư ghi nguyện vọng là muốn Ô Tố tích góp tiền để quay về Hạc Xuyên xây nhà. Mà một lá thư khác... Là Trần Vu muốn thả hoa đăng mang theo điều ước trong hội đèn lồng ở Tết Nguyên Tiêu tại Vân Đô.
 
Mấy năm trước khi nàng ấy còn ở Vân Đô cũng chưa thể chen vào trước đài ước nguyện để nói lên điều ước của bản thân.
 
Bởi vì Trần Vu không đợi được đến Tết Nguyên Tiêu, cho nên ước nguyện của nàng ấy cũng đành gác lại. Hiện tại Tết Nguyên Tiêu cũng sắp đến nên Ô Tố đã lên kế hoạch bàn bạc với Bùi Cửu Chi.
 
"Ta không biết phải ước cái gì bây giờ." Ô Tố nói với Bùi Cửu Chi: "Tiểu điện hạ, đến lúc đó chàng có thể suy nghĩ giúp ta không?"
 
Tất nhiên Bùi Cửu Chi sẽ đồng ý đi cùng với nàng nhưng hắn không đồng ý suy nghĩ về điều ước giúp Ô Tố .
 
"Ô Tố, điều ước viết trên hoa đăng phải là nguyện vọng của bản thân, ta không thể suy nghĩ giúp nàng được."
 
"Được rồi..." Ô Tố lên tiếng đáp lời, nhưng bản thân nàng cũng không có điều ước gì mà nàng cực kỳ mong muốn có được nó cả.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng nghiêng đầu nhìn tiểu điện hạ, hỏi: "Tiểu điện hạ, vậy chàng có ước nguyện gì không?"
 
"Không nói cho nàng biết." Bùi Cửu Chi cúi xuống, vỗ một cái vào đầu Ô Tố.
 
"Hoa đăng được thả trong ngày Tết Nguyên Tiêu sẽ bay đến Tiên Châu, ước nguyện của người phàm có thể được tiên giả nhìn thấy, cho nên những ước nguyện này cũng có thể sẽ thành hiện thực."
 
"Hơn nữa, ước nguyện ghi trên hoa đăng không thể cầu nguyện cho những điều lớn lao, không vụ lợi mà chỉ có thể viết chuyện mà trong lòng mình muốn hoàn thành mà thôi." Hắn chêm thêm một câu.

 
"Là như vậy sao..." Ô Tố cảm thấy thật thần kỳ, nàng cũng vô cùng hâm mộ con người có thể hiểu rõ bản thân mình muốn cái gì.
 
"Cho nên nàng phải suy nghĩ cho kỹ." Bùi Cửu Chi nắm lấy tay nàng rồi nói.
 
Đến ngày Tết Nguyên Tiêu, Ô Tố mặc một bộ y phục màu đỏ, trong trời đêm, trang phục của nàng lại mang đến một cảm giác ấm áp.
 
Bùi Cửu Chi mặc một chiếc áo choàng màu đỏ sậm, cùng hệ màu với bộ y phục của nàng.
 
Tuy rằng bình thường hắn hay mặc những xiêm y có màu nhạt nhưng hôm nay hắn mặc một bộ y phục có màu sắc trầm như vậy lại có vẻ tao nhã, quý phái.
 
Hắn đứng trước mặt ở Ô Tố, cúi đầu, nhìn túi thơm màu trắng đen Ô Tố tặng cho hắn đang treo ở bên hông.
 
Ô Tố xấu hổ quay đầu sang một bên: "Tiểu điện hạ, hình như cái này không xứng lắm phải không?"
 
"Túi thơm này là nàng tặng cho ta, tất nhiên ta phải mang theo rồi." Bùi Cửu Chi trả lời nàng, trong giọng nói hàm chứa ý cười.
 
Tâm trạng vui sướng của hắn khi nhận được quà sinh nhật vào mùng một, tới mười lăm vẫn còn chưa tan.
 
"Được rồi." Ô Tố nắm lấy tay hắn.
 
Bùi Cửu Chi cầm một chiếc đèn hình hoa mai, bước ra khỏi Nhật Nguyệt các cùng Ô Tố.
 
Hắn không dẫn theo tùy tùng mà chỉ cưỡi lên một con ngựa trắng, để cho Ô Tố ngồi ở phía trước mình, nhìn phố xá náo nhiệt ở đằng xa.
 
"Náo nhiệt quá!" Ô Tố khẽ nói: "Bây giờ chúng ta đi thì còn đến đài ước nguyện thả hoa đăng kịp không?"
 
"Kịp, ta dẫn nàng chen vào." Bùi Cửu Chi cầm tay Ô Tố.

 
Khi họ đến đài ước nguyện, dòng người đã trở nên tấp nập, Ô Tố nắm tay Bùi Cửu Chi, chen chúc trong đám người cùng hắn.
 
Đường đường là Cửu điện hạ mà trong hoàn cảnh chen chúc giữa đám đông như thế này cũng có phần chật vật.
 
Ô Tố được hắn che chở ở phía sau để không bị nhóm người ở bên cạnh đụng vào, nàng được hắn bảo vệ chặt chẽ và an toàn trong lòng.
 
Nếu Bùi Cửu Chi để lộ ra thân phận thì hắn sẽ có thể đi thẳng một mạch vào trước đài ước nguyện, thế nhưng hắn lại bằng lòng cùng chen chúc trong đám đông với Ô Tố.
 
Hắn hy vọng bọn họ chỉ là đôi phu thê của một gia đình bình thường mà không phải là Cửu điện hạ và Vương phi gì cả.
 
Đợi đến khi hai người chen được đến đài ước nguyện thì Ô Tố đã mệt đến mức thở hổn hển.
 
Ở trước mắt họ là các nan tre và trang giấy dùng để làm hoa đăng, kế bên còn đặt một cây bút.
 
Cây bút này là để sau khi bọn họ làm hoa đăng xong thì có thể viết ước nguyện của mình lên đèn.
 
Bùi Cửu Chi đứng ở bên cạnh Ô Tố, hắn cầm lấy nan tre cứng rắn làm thành một khung sườn đơn giản.
 
Dưới đài ước nguyện, khắp nơi đều là ánh sáng lập lòe từ những ngọn đèn hoa đăng, cũng có thật nhiều người dân đang cúi đầu nghiêm túc làm hoa đăng cho riêng mình.
 
Bọn họ làm thành hình hoa mai, cọp, mèo con, chó con đủ cả, hình dáng nào cũng có.
 
Ở vị trí trung tâm của đài ước nguyện, Bùi Hoa Thường mặc một bộ y phục lộng lẫy xa hoa đang đùa nghịch nan tre trong tay mình.
 
Dường như nàng ấy đang muốn cố gắng xếp những nan tre thành hình mặt trăng nhưng không thành công. Cuối cùng, lại vẫn là Khương Nhiên luôn đi theo sau giúp nàng ấy hoàn thành.
 
"Điện hạ, ngài viết đi, ta sẽ giúp ngài dán giấy lên hoa đăng."

 
Ngón tay của Khương Nhiên chuyển động linh hoạt, uốn cong nan tre thành hình mặt trăng đơn giản.
 
Bùi Hoa Thường rũ mắt, dùng ngòi bút chấm vào nghiên mực, viết lên trên giấy một câu.
 
Sau đó nàng ấy nâng tầm mắt lên thì nhìn thấy Bùi Cửu Chi và Ô Tố đang đứng ở một góc dưới đài ước nguyện.
 
"Là Cửu điện hạ và Vương phi nương nương, bọn họ không đi theo người trong Hoàng thất đến đây hay sao?" Khương Nhiên che miệng, kinh ngạc thốt lên.
 
"Cửu Chi thích như vậy, nơi này lại quá cao, Ô cô nương cũng sợ người lạ, mặc kệ bọn họ thôi." Bùi Hoa Thường thu tầm mắt trở về, bình tĩnh nói.
 
Lúc này, Ô Tố đang được Bùi Cửu Chi ôm vào trong ngực, hắn đang hướng dẫn cho những ngón tay vụng về của nàng bện nan tre lại.
 
Trên cái bàn trước mặt bọn họ đang đặt một chiếc đèn hình Thanh Điểu do Bùi Cửu Chi hoàn thành. Mà Bùi Cửu Chi định hướng dẫn Ô Tố làm một chiếc đèn hình con bướm đang xòe cánh bay nhưng Ô Tố thật sự không tạo hình được.
 
Cho nên, chỉ có thể để cho hắn dạy nàng làm.
 
"Khó quá đi!" Ô Tố thở dài: "Chàng nhìn xem, đôi cánh nó cánh vẫn rũ xuống."
 
"Đợi một lát nữa đi." Bùi Cửu Chi cầm lấy ngón tay của nàng, lấy một nan tre cố định ở phía dưới hoa đăng hình con bướm.
 
Ngay lập tức, nan tre được căng lên, con bướm vốn đang rũ cánh hiện giờ cũng đang giương cánh.
 
"Thật lợi hại..." Ô Tố nhìn thấy hoa đăng hình con bướm này, không nhịn được mà khen một câu.
 
"Đây là hoa đăng do nàng làm đó." Bùi Cửu Chi nói.
 
Hắn cầm cây bút lên, xoay người nói với Ô Tố: "Chúng ta viết ước nguyện đi."
 
"Tiểu điện hạ muốn viết cái gì, có thể nói ra cho ta tham khảo một chút không?"
 
Ô Tố kiễng chân, thò đầu qua muốn nhìn xem hắn đang viết cái gì.

 
"Ô Tố phải tự suy nghĩ, nếu ước nguyện viết trên hoa đăng bị những người khác thấy được thì sẽ mất linh nghiệm." Bùi Cửu Chi che lại trang giấy, đỏ mặt, không cho Ô Tố nhìn.
 
"Thôi được rồi..." Ô Tố cũng xoay người sang chỗ khác, nàng muốn tuân theo quy củ của Nhân loại.
 
Ước nguyện viết trên hoa đăng chỉ có thể để cho người của Tiên Châu nhìn thấy, cho nên nàng nên viết gì đây?
 
Ô Tố cầm bút, viết một câu lên trên giấy
 
"Ta hy vọng..."
 
Hy vọng gì nhỉ?
 
Ô Tố không có mong muốn nào cả, chuyện gì nàng cũng không muốn.
 
Nàng ngẩng đầu, giữa một biển hoa đăng trên bầu trời đêm nàng lại thấy được một người cách nàng thật gần - Đó chính là tiểu điện hạ.
 
Chiếc nhẫn trên ngón áp út của Ô Tố lóe ra ánh sáng rực rỡ, thấy vậy, nàng lại tiếp tục viết.
 
"Ta hy vọng tiểu điện hạ - tức là Bùi Cửu Chi - có thể bình an thuận lợi cả một đời, không lo không nghĩ, không tai không họa... Ta cũng hy vọng ước nguyện của chàng ấy sẽ có thể trở thành sự thật."
 
Trong ước nguyện của Ô Tố không có điều ước nào dành cho chính bản thân nàng nhưng nàng hy vọng ước nguyện của tiểu điện hạ có thể trở thành sự thật.
 
Như vậy, điều ước của nàng mang hai tầng ý nghĩa, một là tiểu điện hạ sẽ được bình an, hai là những hy vọng của tiểu điện hạ cũng thành sự thật...
 
Ô Tố thầm nghĩ như thế.
 
Lúc này, cặp phu thê trong thời kỳ tân hôn đang dựa lưng vào nhau, mỗi người đều đang cầm viết mà viết lên nguyện vọng của chính mình.
 
Nhưng mà, Ô Tố lại không biết, Bùi Cửu Chi - người đang tựa lưng vào nàng lại viết lên trên giấy một câu: "Ước nguyện duy nhất trong cuộc đời của Bùi Cửu Chi đó là cùng Ô Tố nắm tay ở bên nhau, đến bạc đầu cũng không xa rời."


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận