Sau khi Ô Tố viết nguyện vọng của mình xong, nàng nghiêm túc gấp tờ giấy này lại.
Nàng lấy chiếc đèn lồng hình bươm bướm của mình ra và dán tờ giấy lên.
Bùi Cửu Chi xoay người, nhìn đèn lồng bươm bướm đang cầm trong tay của nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cổ họng của hắn rung rung, dường như muốn hỏi gì đó nhưng cuối cùng cũng không mở miệng.
Ô Tố nhìn đôi mắt sâu thẳm trong bóng đêm, nàng đoán được hắn muốn nói gì.
“Tiểu điện hạ, ta không để trống mà có viết chữ.” Ô Tố ôm đèn lồng bươm bướm trong lồng ngực, chớp mắt với hắn.
“Ta cũng… Có ước nguyện.” Nàng nói.
“Được.” Bùi Cửu Chi đáp.
Hắn sánh bước với Ô Tố về phía trước và đặt chiếc đèn lồng lên trên cột sáng của đài ước nguyện.
Chiếc đèn lồng vừa rời khỏi tay, nó đã lắc lư bay lên cao, hoàn toàn đi vào trong cột sáng, biến mất trong ánh sáng chói loá này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đèn lồng biến mất rồi.” Ô Tố ngơ ngác nhìn điều ước mà mình viết đã biến mất tăm không thấy đâu nữa.
“Cột sáng này có thể kết nối với Tiên Châu.” Bùi Cửu Chi nói với Ô Tố.
“Sau nhiều năm nữa, đèn lồng tới Tiên Châu, tiên giả nơi đó sẽ thấy ước nguyện trên đèn lồng.”
“Phải cần rất nhiều năm sao?” Ô Tố hỏi.
“Đúng vậy.” Bùi Cửu Chi chạm vào tay nàng: “Khoảng cách giữa thế gian và Tiên Châu quá xa, cho dù là ánh sáng cũng phải vọt lên rất lâu.”
Ô Tố gật đầu với Bùi Cửu Chi, nàng không có nhiều mong đợi với thứ gọi là “ước nguyện” cho lắm.
Nếu để mà nói thì có lẽ tiên giả trên bầu trời còn không bằng nàng. Ít ra nàng sẽ giao dịch với những linh hồn đã mất, thật sự nghiêm túc hoàn thành ước nguyện của những linh hồn kia.
Trên đài ước nguyện, Bùi Hoa Thường thả đèn lồng ánh trăng của mình lên, sau đó nàng ấy xoay người rồi đi xuống dưới.
Ô Tố nắm tay Bùi Cửu Chi trở về Nhật Nguyệt các. Chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của họ va chạm với nhau, vang lên tiếng lanh lảnh.
Ở nơi xa, màn đêm sâu thẳm, tuyết rơi lất phất, ánh đèn dầu chiếu dài ngàn dặm.
Đó là đêm rằm ngày xuân trong thế gian cõi trần này.
Ngày tháng bình yên của Ô Tố và Bùi Cửu Chi không kéo dài bao lâu.
Vào một ngày bình thường nào đó của năm sau, tuyết còn chưa tan, lúc Bùi Cửu Chi trở về Nhật Nguyệt các thì hắn đã bị thương.
Hắn có thể đối phó với một, hai tà ma một mình nhưng khe nứt Yêu Vực lại xuất hiện lần nữa.
Lần này yêu ma kéo tới thành đàn, tuy hắn đã tiêu diệt hết tất cả những yêu ma đó nhưng vẫn khiến bản thân bị thương.
Ô Tố đứng ở đằng sau Bùi Cửu Chi, nhìn Thu Tự lấy thuốc bột và băng vải từ trong hòm thuốc.
“Dùng những thuốc này trước, ta kê một ít thuốc chữa thương, Vương phi nhớ nấu thuốc cho Cửu điện hạ.” Thu Tự nói rõ với Ô Tố.
“Tà ma trào ra kẽ nứt ra ngoài Vân Đô quá nhiều, kể cả đường buôn bán cũng bị ngừng, không thể đưa nguyên liệu thuốc từ bên ngoài vào được.” Thu Tự bất đắc dĩ nói.
“Ta đã dọn sạch tà ma trên đường buôn bán.” Bùi Cửu Chi mở miệng.
“Cửu điện hạ cần phải chú ý hơn, cứ để một số việc cho Hoàng Thành ti và Vân Vệ đi làm là được.” Thu Tự nói.
“Để cho họ đi, dù có trận pháp Tiên Châu yểm trợ thì vẫn sẽ chết rất nhiều người.” Bùi Cửu Chi nói.
“Ừm.” Thu Tự lo lắng cất hòm thuốc, thi lễ rồi rời đi.
Sau khi Thu Tự rời khỏi, Ô Tố ngồi xổm trước mặt Bùi Cửu Chi, nàng nắm lấy bàn tay đặt trên bàn của hắn.
“Ta bôi thuốc cho chàng.” Ô Tố dịu dàng nói.
Lời nói của nàng êm ái, lông mày lại hơi nhíu lại, dường như hơi đau lòng.
Ngón tay của Bùi Cửu Chi khẽ nhúc nhích, hắn cụp mắt, nhìn bàn tay cẩn thận của Ô Tố.
Hắn nói: “Ban đầu ta định tới Hoàng Thành ti để chữa thương rồi mới quay về, ai ngờ đại phu mà họ mời lại là Thu cô nương, vừa lúc nàng lại đi cùng với nàng ấy.”
“Ban đầu tiểu điện hạ không định nói cho ta sao?” Ô Tố ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với Bùi Cửu Chi, nàng khẽ hỏi.
“Để nàng phải lo lắng rồi.” Bùi Cửu Chi thấp giọng nói.
Ô Tố cúi đầu, nghiêm túc băng bó vết thương cho hắn, cổ tay của nàng run run, rắc thuốc bột lên vết thương của hắn.
Nàng luôn làm việc ổn thỏa, rất nhanh đã băng bó xong tay bị tà ma cào thương của Bùi Cửu Chi.
“Tiểu điện hạ phải chú ý hơn.” Ô Tố chạm mu bàn tay của hắn, khẽ nói.
“Có một số việc, nếu để ta đi thì có thể giữ được mạng sống của rất nhiều thủ vệ của Hoàng Thành ti.”
Bùi Cửu Chi thả tay áo rộng xuống, che đi cánh tay quấn băng vải của mình.
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi, vài ngày là khỏi.”
“Tà ma đi ra từ dưới phong ấn càng ngày càng nhiều.” Ô Tố nói: “Tiểu điện hạ, sau này chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Phụ hoàng nói người của Tiên Châu tới rồi.” Bùi Cửu Chi bế nàng lên bằng một tay, Ô Tố ngồi trên đùi của hắn.
Nàng vô thức ôm cổ của hắn để giữ thăng bằng rồi hỏi: “Người tới từ Tiên Châu lợi hại lắm sao?”
“Không biết.” Giọng nói của Bùi Cửu Chi nặng nề: “Nhưng ta mong là họ có thể nhanh hơn một chút.”
Rốt cuộc câu Bùi Cửu Chi nói “nhanh hơn một chút” là có ý gì? Ô Tố không hiểu.
Nàng ngẩng đầu, chăm chú quan sát Bùi Cửu Chi, phu quân của nàng… Sau khi qua sinh nhật, hắn chỉ mới hai mươi tuổi.
Bùi Cửu Chi còn rất trẻ nhưng đã phải gánh vác trách nhiệm nặng nề trên người.
Ô Tố chớp mắt nói: “Tiểu điện hạ, có lẽ ta có thể giúp chàng.”
Trước đó nàng đã hấp thu một ít năng lượng âm dương, có lẽ sẽ giúp được cho tiểu điện hạ.
“Ngốc.” Bùi Cửu Chi chọc vào trán của nàng, khẽ nói: “Nàng tự bảo vệ mình cho tốt là được rồi.”
Hắn biết Ô Tố có bao nhiêu cân lượng, hắn có thể cảm nhận được nàng đang tăng lên sức mạnh trong lúc vô hình.
Chỉ là tà ma mà hắn phải đối mặt đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần so với yêu quái tàn ác “Chiểu” đã tàn phá bừa bãi ở Vân Đô.
Ô Tố nâng mặt của hắn, yên lặng nhìn hắn. Nàng ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi của hắn.
Đôi khi, để dỗ tiểu điện hạ vui vẻ thì nàng sẽ hơi chủ động.
Nàng biết hắn thích như vậy.
Bùi Cửu Chi ôm eo của nàng, hắn ngạc nhiên trong nháy mắt, lúc phản ứng lại thì càng nhiệt tình đáp lại nàng hơn.
Ba ngày sau, nàng đi tới y quán của Thu Tự để giúp đỡ.
Có binh lính của Hoàng Thành ti tới đây chữa thương, Thu Tự không rảnh, vốn định để binh lính bị thương ở vai kia đợi một lát.
Nhưng Ô Tố nhìn vết thương đầy máu của hắn ta thì bèn xung phong nhận việc nói: “Thu cô nương, để ta làm cho.”
“Vương phi…” Thu Tự khẽ nói: “Cửu điện hạ không để bụng chuyện như vậy sao?”
“Chàng ấy để bụng cái gì?” Ô Tố khó hiểu.
Nàng cầm thảo dược và băng vải trong tay, đi tới trước mặt binh lính kia, cúi người xuống rồi dịu dàng nói: “Ta bôi thuốc cho ngươi, được chứ?”
“Ồ, ngươi là đồ đệ mới tới của y quán à?” Dĩ nhiên là binh lính kia đồng ý.
Ô Tố trông bình thường nên hắn ta không nhận ra nữ tử dịu dàng thản nhiên trước mặt là thê tử của Cửu điện hạ.
“Đúng rồi.” Ô Tố đồng ý thẳng thắn, nàng mở miệng nói dối.
Nàng cụp mắt, đắp thảo dược đã giã nát lên vết thương của binh lính, máu chảy liên tục lập tức ngừng lại.
Động tác của Ô Tố nhẹ nhàng, binh lính không cảm nhận được đau đớn gì, hắn ta thở dài nói.
“Bây giờ càng ngày càng nhiều yêu ma ở bên ngoài Vân Đô, trước đó ta đã xem tài liệu của Hoàng Thành ti, phát hiện tình huống như vậy cũng từng xuất hiện vào mấy trăm năm trước.”
“Nhưng dường như sau này sự hỗn loạn ở Yêu Vực lại được lắng xuống, phong ấn cũng trở nên hoàn hảo, không biết là dùng phương pháp gì, là các đại nhân ở Tiên Châu tới giúp đỡ chăng?” Binh lính tán gẫu với Ô Tố để dời đi sự chú ý của mình, nếu không hắn ta sẽ luôn chú ý tới vết thương của mình quá mức.
“Ta không biết, thưa thủ vệ đại nhân.”
Ô Tố đưa ra một câu trả lời tiêu chuẩn, nàng cúi đầu, quấn băng vải trắng muốt từng vòng từng vòng.
“Mấy ngày trước, Cửu điện hạ bị thương là vì bảo vệ chúng ta, năm sáu con tà ma chạy ra, chúng to lớn như ngọn núi. Cửu điện hạ rút kiếm ra đánh chết bốn con nhưng có một con gian xảo, giả vờ ngã ra đất chết.” Thủ vệ nói.
“Thật ra Cửu điện hạ đã phát hiện ra rồi, ngài ấy đang định rút kiếm đi tới để giết luôn con tà ma kia, nhưng tà ma bỗng dưng bùng dậy, vươn móng vuốt dài và suýt nữa cắt qua ngực của ngài ấy. May là Cửu điện hạ né được nhưng ngài ấy có treo một túi thơm ở bên hông, tình cờ bị văng ra ngoài.”
“Vì bảo vệ chiếc túi thơm kia, Cửu điện hạ đã hạ tay xuống, dùng cánh tay của mình để chặn lại móng vuốt sắc bén của tà ma kia… Ta nghe ngài ấy nói, thê tử của ngài ấy đã đưa túi thơm đó cho ngài…”
“Hầy, ngươi cũng biết đó, chính là thê tử trong bữa tiệc thành hôn được bày đầy cả Vân Đô.” Binh lính quay đầu lại nhìn Ô Tố, có lòng tốt nhắc nhở nàng.
Ô Tố sững sờ, kéo đầu ngón tay một cái, siết chặt vết thương của binh lính kia khiến hắn ta bị đau nhưng hắn ta không dám có ý kiến ý cò với đại phu.
“Rất xin lỗi.” Ô Tố lấy lại tinh thần, chăm sóc tốt vết thương thay hắn ta, nàng dịu dàng nói: “Ta biết rồi.”
“Hầy, không ngờ bình thường trông Cửu điện hạ lạnh lùng nhưng lại thật sự thích cô nương kia. May là vết thương của ngài ấy không nặng.” Thủ vệ xúc động nói.
“Ừm.” Ô Tố đưa nước ấm ở trên bàn tới trước mặt hắn ta, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn ta và nói: “Người nói nhiều như vậy rồi, uống một ít nước để giải khát đi.”
“Được, cô nương thật tốt bụng.” Thủ vệ nhận lấy nước ấm.
Ô Tố bắt chéo hai tay ở sau lưng, ngón tay của nàng co lại, vô thức che lại chiếc nhẫn cùng kiểu dáng của nàng với tiểu điện hạ.
Lúc này, tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài tiệm thuốc, Ô Tố quay đầu lại nhìn, bắt gặp ánh mắt tĩnh mịch của Bùi Cửu Chi.
Ngay khi ánh mắt của họ va vào nhau, thanh kiếm sau lưng của Bùi Cửu Chi vang lên tiếng leng keng nhẹ.
Ánh mắt của Ô Tố dời xuống, nàng thấy túi thơm treo bên hông của hắn.
Hắn đã đeo nhiều ngày như vậy, đã trải qua nhiều trận chiến với tà ma như vậy, thế mà túi thơm này vẫn sạch sẽ không bụi bẩn.
Nàng khẽ há miệng nhưng nghĩ tới sau lưng mình còn có thủ vệ bị thương nên không lên tiếng.
Ô Tố cầm chiếc khăn trắng thấm nước qua để cẩn thận lau bàn tay đã dính nước thuốc của mình.
“Sao nàng lại ở đây?” Giọng nói của Bùi Cửu Chi trầm xuống, có vẻ hơi dịu dàng, hắn đi về phía Ô Tố.
Thủ vệ đang ngồi dưỡng thương ở sau lưng Ô Tố mở to mắt, vội vàng đứng dậy nói: “Cửu… Cửu điện hạ, ngài đang nói chuyện với thần ư?”
Hắn ta lại nghe Cửu điện hạ nói chuyện dịu dàng như vậy thì nghi ngờ mình nghe nhầm rồi.
Bùi Cửu Chi lạnh lùng liếc hắn ta, khiến hắn ta sợ tới mức không dám làm một cử động nhỏ nào.
“Ta giúp Thu cô nương chăm sóc người bệnh.” Ô Tố lau sạch tay, đi tới bên cạnh hắn.
Nàng nhón chân, đặt hai tay lên vai của Bùi Cửu Chi, đẩy hắn: “Tiểu điện hạ, chúng ta ra ngoài trước đi.”
Bùi Cửu Chi nâng tay, nắm tay của Ô Tố, mười ngón tay của hai người đan chặt nhau, trên ngón tay đang quấn vào nhau có một cặp nhẫn bạc cùng màu.
Dù là kẻ ngốc cũng biết họ có quan hệ gì.
“Vương… Vương phi nương nương!” Thủ vệ kia sợ tới mức sắp ngất xỉu.
“Hoá ra là người, người… Người cứ xem như vừa nãy chỉ là lời nói nhảm!”
“Vừa nãy ngươi mới nói gì cơ?” Ô Tố giả ngu.
Nàng nắm tay với Bùi Cửu Chi và đi ra ngoài.
Bùi Cửu Chi hỏi: “Hắn ta nói gì vậy?”
Giọng điệu của hắn khá chột dạ, dường như sợ Ô Tố phát hiện ra điều gì đó.
“Hắn ta nói mấy trăm năm trước Vân Đô cũng từng xảy ra tình huống phong ấn bị lỏng, nhưng sau đó phong ấn lại tốt trở lại, không biết là đã giải quyết như thế nào.” Ô Tố trả lời một phần câu hỏi của Bùi Cửu Chi.
Bùi Cửu Chi chăm chú nhìn nàng, hắn im lặng một lát, không nói chuyện.
Cuối cùng, hắn không trả lời câu hỏi này, chỉ đón Ô Tố về Nhật Nguyệt các.
Đêm dài, sau khi quấn quýt với nhau, Ô Tố nhấc cánh tay hơi mềm và nâng mặt của Bùi Cửu Chi lên.
“Tiểu điện hạ, chàng biết ta là gì không?” Nàng nghiêm túc hỏi.
Lời nói của thủ vệ vẫn còn đọng lại trong đầu của nàng.
Nàng không mong tiểu điện hạ bị thương vì mình, đúng, vết thương này chỉ là nhỏ với hắn.
Nhưng nếu đứng đằng sau hắn là nàng thì sao, có phải tiểu điện hạ vẫn che chở nàng như vậy hay không?
Nhưng nàng hoàn toàn sẽ không chết.