Nàng không thèm quan tâm đồ vật mình đưa hắn bị bẩn hay hư hỏng.
Đây là một dấu hiệu, Ô Tố không thể nói rõ, nhưng nàng cảm thấy điều này không tốt cho tiểu điện hạ.
Bùi Cửu Chi nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của nàng, nói: “Ta biết, nàng là Ô Tố.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tiểu điện hạ…” Lông mi mảnh của Ô Tố rũ xuống, nàng khẽ gọi hắn.
Vào giây phút này, nàng muốn nói ra danh tính của mình để tiểu điện hạ không cần lại đối xử với nàng tốt như vậy.
Hắn quá quan tâm đến nàng, kiểu tình cảm như vậy vốn không nên xuất hiện ở trên người của hắn.
Lúc Ô Tố còn muốn nói tiếp, Bùi Cửu Chi đã cúi đầu, chặn lại môi của nàng, không để nàng phát ra tiếng.
Hắn quá thông minh, chỉ cần nhìn đôi mắt của Ô Tố là biết nàng đang nghĩ gì.
Ô Tố kêu “ưm ưm” hai tiếng, nàng lại không thể nói ra lời.
Sau đó, Bùi Cửu Chi đúng là không bị thương nữa, hắn biết Ô Tố không muốn hắn phải bị như vậy, cho nên hắn càng làm việc cẩn thận dè chừng hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau này, vào một ngày trời gần tối như bình thường, Ô Tố trông coi Nhật Nguyệt các, chăm sóc cây hoa mai mà nàng đã gieo vào lúc giao thừa.
Tiểu điện hạ vẫn ra ngoài thành tiêu diệt yêu ma, nếu không có hắn thì dân chúng Vân Đô đã bị tà ma làm tổn thương từ lâu.
So với mấy cuộc nổi loạn của yêu ma trong năm trước, lần này thế gian thiệt hại nhỏ nhất, tất cả điều này là nhờ có Bùi Cửu Chi ở đây.
Ô Tố nghĩ về tiểu điện hạ ở trong lòng, trên tay nhổ sạch cỏ dại mọc ở trên đất.
Bùi Dật ngồi xổm bên cạnh nàng, nhìn nàng chăm sóc cây hoa mai nho nhỏ này.
Cậu tò mò hỏi: “Hoàng thẩm, bao giờ yêu quái bên ngoài Vân Đô của chúng ta có thể bị tiêu diệt sạch sẽ vậy?”
“Dật Nhi, ta không biết.” Ô Tố đứng dậy, vỗ bụi trên làn váy của mình, dịu dàng nói: “Cơ mà Cửu Hoàng thúc của cháu sẽ bảo vệ Vân Đô thật tốt.”
“Đi nào, về phòng thôi, ta cho cháu ăn thứ này.” Ô Tố khẽ nói.
Bùi Dật ngoan ngoãn bắt kịp Ô Tố, nhưng bước chân đi tới Nhật Nguyệt các của Ô Tố lại chợt dừng lại.
Nàng cảm nhận được có một người sắp chết ở trong Vân Đô.
Người này là Bùi Sở.
Ban đêm ngày tám tháng mười hai, Bùi Sở đến đây, Ô Tố cảm nhận được ý định sắp chết ở trên người của ông ấy, nàng để lại một tia hơi thở của Bùi Sở để cảm nhận.
Nàng đoán rằng không lâu sau Bùi Sở sẽ chết.
Tuy nàng không thích giao dịch với linh hồn nam giới lắm.
Nhưng trước khi Bùi Sở chết, nghe mong ước của phụ thân của tiểu điện hạ cũng khá tốt.
Hôm nay, Bùi Sở thật sự sắp chết.
Ô Tố vỗ vai của Bùi Dật, bảo cung nữ ở bên cạnh đi tới chăm sóc cậu.
“Ta ra ngoài trước một lát.” Ô Tố nói với Bùi Dật: “Chắc đêm nay sẽ về.”
“Được ạ.” Bùi Dật trả lời ngoan ngoãn.
Ô Tố đi ra Nhật Nguyệt các một mình.
Ở nơi không có người, cơ thể của nàng thay đổi, hóa thành luồng khí trắng đen hỗn độn, sau đó ngưng tụ lại thành một con bướm đen trắng nho nhỏ.
Con bướm này bay thẳng tới Vân Ly cung.
Thường ngày, Ô Tố nhìn thấy Hoàng đế Bùi Sở của Vân Đô đều ở trong cung điện chính của Vân Ly Cung, hoặc là ở trên đàn thờ cao, hoặc là trong tẩm cung lộng lẫy.
Nhưng vào lúc này, hơi thở của Bùi Sở ở dưới lòng đất của Vân Ly cung, Ô Tố bay lượn cả buổi ở phía trên, thật sự không tìm thấy lối vào. Không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể sử dụng pháp thuật, xuyên qua mặt đất.
Nàng không ngờ rằng có một cung điện cùng kích thước với Vân Ly cung ở dưới đất.
Trong địa cung này, không có bài trí dư thừa nào, chỉ có một trận pháp màu vàng như mạng nhện trải dài dưới chân.
Trận pháp này như là mạch máu trong cơ thể của con người, đang hấp thụ linh khí trời đất, như hơi thở chợt sáng chợt tắt.
Trong địa cung này, cứ cách ba thước lại có một ngọn đèn trường minh được đốt lên, chiếu cung điện to dưới lòng đất này sáng như ban ngày.
Trên đàn thờ ở trung tâm, cũng là trung tâm của trận pháp này, Bùi Sở đang còng lưng, cô đơn đứng ở trên đó.
Ông ấy không mặc Hoàng bào của đế vương, mà là mặc trang phục bình thường và đơn giản.
Như thể sáng nay ông ấy mới tỉnh ngủ là đã đi dạo bộ tới đây vậy.
Con bướm trắng đen nho nhỏ bay về phía Bùi Sở.
Bây giờ Ô Tố còn chưa cảm nhận được mạng sống của Bùi Sở đang trôi đi nhưng nàng cảm nhận được ý định sắp chết cực kỳ mạnh mẽ ở trên người của ông ấy.
Bùi Sở sắp chết… Tuy tuổi thọ của ông ấy còn chưa hết, cơ thể khoẻ mạnh, nhưng chắc chắn hôm nay ông ấy sẽ chết.
Linh cảm của Ô Tố chưa từng sai.
Cho nên nàng không định che giấu danh tính của mình ở trước mặt một người sắp chết.
Con bướm trắng đen nho nhỏ hiện ra cơ thể trên trận pháp phong ấn màu vàng.
Hôm nay Ô Tố mặc váy trắng, nhan sắc của nàng trong sáng, tóc đen như thác nước, dài từ đầu vai xuống eo.
Cặp mắt trắng đen rõ ràng và lạnh lẽo của nàng yên lặng nhìn chăm chú vào Bùi Sở.
“Hoàng thượng.” Ô Tố gọi: “Người sắp chết rồi.”
Giọng nói xa xưa, dịu dàng của nàng vang vọng trong cung điện trống trải dưới lòng đất, như là thấy lời thì thầm của vị thần được tưởng tượng ra lúc sắp chết.
Bùi Sở từ từ ngửa đầu lên, đối mặt với Ô Tố.
“Ô Tố, là ngươi à.” Ông ấy nói.
“Vâng.” Ô Tố đáp một tiếng.
“Ngươi không phải là người sao?” Bùi Sở hỏi.
“Hoàng thượng, thần không phải con người.” Ô Tố trả lời.
“Ngươi đặc biệt như thế, chẳng trách Cửu Chi lại thích ngươi.” Bùi Sở nhìn chiếc nhẫn bằng đá miêu tâm được đeo trên ngón áp út của Ô Tố.
“Người…” Ô Tố hé miệng, kêu một tiếng: “Thần có thể hoàn thành một nguyện vọng nho nhỏ của người trước khi chết.”
Nàng không muốn Bùi Sở trả tiền công, bởi vì đây không phải giao dịch, nàng rất khó giao tiếp với linh hồn nam giới.
Ước nguyện của Bùi Sở rất nhiều, chắc chắn nàng không thể hoàn thành được, nàng chỉ có thể nghĩ cách hoàn thành điều ước đơn giản cho ông ấy.
“Thì ra là vậy, Ô Tố, ngươi dựa vào việc này để duy trì sự sống ư?” Bùi Sở hỏi.
“Phải, trước đó lúc Vân phi chết, thần cũng từng làm một cuộc giao dịch với bà ấy.” Ô Tố nói.
“Ước nguyện của ta quá lớn, ngươi không làm được đâu.” Bùi Sở nói.
“Vậy nên thần có thể hoàn thành một nguyện vọng đơn giản nhất cho người.” Ô Tố khẽ gật đầu.
“Được.” Bùi Sở đáp: “Lúc trước Vân phi bảo ngươi làm gì?”
“Bà ấy nói mình muốn rời khỏi Vân Ly cung, đi ra bên ngoài ngắm cảnh.” Ô Tố khẽ nói.
“Vậy để ta đi làm bạn với bà ấy ấy, đợi sau khi ta chết, xác của ta sẽ được niêm phong vào trong lăng mộ Hoàng gia để tăng thêm sức mạnh phong ấn. Nhưng ta mong rằng linh hồn của mình có thể đi theo cùng với bà ấy.” Bùi Sở buồn bã nói.
“Được.” Ô Tố khẽ gật đầu, nàng còn nhớ rõ nơi Vân phi chết đi và biến thành bướm đêm trăng.
Tất cả con người mà nàng từng gặp trước đây đều có khao khát sống mạnh mẽ nhưng trong lòng Bùi Sở trước mặt nàng lại tràn đầy suy nghĩ muốn chết.
Vì sao vậy?
Ông ấy là đế vương, hẳn phải nên hy vọng mình được hưởng thụ quyền lực tối cao mãi mãi mới phải.
Ô Tố nghiêng đầu, nhìn Bùi Sở với vẻ khó hiểu.
“Ngươi tò mò vì sao ta lại muốn chết phải không?” Bùi Sở cười.
Ông ấy giơ tay, lấy ra một con dao găm từ chính giữa của trận pháp màu vàng.
“Mấy trăm năm trước, Vân Đô trải qua rất nhiều lần phong ấn bị lỏng như vậy, yêu ma tàn phá bừa bãi, mỗi lần những cuộc rối loạn đó đều được ổn định lại.”
“Đó là bởi vì…” Ông ấy nhìn chằm chằm Ô Tố, ánh mắt già nua sắc lẹm kia chợt trợn to, lóe lên vẻ dứt khoát.
Ông ấy ấn con dao găm trong tay xuống, hoàn toàn đi thẳng vào trái tim của mình, trong máy mắt, máu tuôn ra rồi rơi vào trận pháp màu vàng kia.
Lập tức, trận pháp màu vàng hơi u ám này sáng lên, như thể có sức mạnh mênh mông duy trì sự chuyển động của nó.
“Hoàng thượng!” Ô Tố giật mình, vội vàng chạy về phía Bùi Sở nhưng ông ấy đã ngã xuống trước người Ô Tố.
Trận pháp dưới chân của Bùi Sở còn đang hấp thụ máu tươi của ông ấy, đôi mắt của ông ấy trợn to, nâng ngón tay dính máu của mình lên và nói với Ô Tố.
“Ngươi xem, đây là sứ mệnh của người Bùi gia, là dòng máu của Bùi gia, là mấu chốt phong ấn Yêu Vực Vân Đô, cho nên… Ngài đã nghĩ mọi cách để ảnh hưởng số mệnh của dòng dõi Bùi gia, để những người trong thế hệ của Dật Nhi phải tàn lụi… Chắc chắn ta phải truyền lại ngôi vị Hoàng đế cho con cháu đời sau.”
“Bùi gia cần phải truyền xuống dòng máu này. Sau đó vào giây phút nguy cấp ở Vân Đô, dùng máu để tế trận giống như ta đang làm, bảo vệ an toàn cho Vân Đô và cả thế gian.”
“Đây là trách nhiệm của chúng ta.” Ông ấy nói với Ô Tố.
“Chỉ là… Ta chưa làm xong rất nhiều chuyện, ta mong có thể bảo vệ thêm một ít dân chúng, che chở nhiều người dân hơn, làm nhiều chuyện hơn cho họ, nhưng đã không còn cách nào nữa.”
“Dù có Cửu Chi thì cũng không ngăn được yêu ma càng ngày càng nhiều. Vì vậy… Đến đây thôi.”
“Không lựa chọn rời đi vào lúc năm mới là vì ta mong các ngươi có thể vui vẻ hơn, qua hết một năm rộn ràng này.”
Trước mặt Ô Tố, Bùi Sở nhắm hai mắt lại, ông ấy hoàn thành sứ mệnh và trách nhiệm của mình.
Ô Tố rút lại ánh mắt, bày cơ thể đầy máu khô cạn của ông ấy cho ngay ngắn, sửa sang lại quần áo của ông cho tốt.
Làn váy dài màu trắng của nàng tản ra trên trận pháp màu vàng này, như là một đoá hoa tử vong dịu dàng nở rộ.
Ô Tố dịu dàng nâng ý thức còn sót lại trong cơ thể của Bùi Sở ra, nàng cảm nhận được cả cuộc đời của Bùi Sở.
Ông ấy yêu Vân phi, mà các phi tần khác trong hậu cung đều biết trách nhiệm của mình khi thành thân với Bùi Sở.
Những người còn lại càng giống như tới bên cạnh ông ấy chỉ để hoàn thành nhiệm vụ mà không có tình yêu.
Đứa con mà Bùi Sở yêu nhất là Bùi Hoa Quân, tiếp theo là Bùi Cửu Chi. Ông ấy chỉ lộ ra nụ cười thật lòng trước mặt của họ.
Cả đời của ông ấy là cuộc đời điển hình của một bậc đế vương. Ô Tố xem qua như là cưỡi ngựa xem hoa, mãi tới khi hơi thở của ông ấy dần mờ nhạt.
Trong nháy mắt đó, dường như phong ấn ở Vân Đô được rót vào một sức mạnh to lớn, toàn bộ yêu ma chạy ra đều bị đàn áp.
Bùi Cửu Chi đang đấu tới kiệt sức với một con tà ma mạnh mẽ.
Nhưng ngay lúc Bùi Sở chết đi, yêu ma này như mất đi toàn bộ sức mạnh, sụp đổ ầm ầm như núi.
Hắn đứng yên tại chỗ, ưỡn lưng thẳng tắp. Ở phía xa, hoàng hôn sắp kết thúc, ánh chiều tà đỏ như máu chiếu trên đất tuyết.
Hình bóng của Bùi Cửu Chi bị ánh chiều tà kéo rất dài, hắn nắm chặt tay cầm kiếm, đầu ngón tay liên tục run rẩy trên đường vân đen trắng lẫn lộn.
Hắn biết đã xảy ra chuyện gì.
Mà lúc này, Ô Tố mang theo linh hồn còn sót lại của Bùi Sở từ từ đứng dậy.
Khuôn mặt của nàng bình tĩnh, không vui không buồn, chỉ đi qua trận pháp màu vàng lại tràn ngập sức sống lần nữa và đi ra bên ngoài cung điện dưới lòng đất.
Tất nhiên Ô Tố muốn hoàn thành điều ước nho nhỏ của Bùi Sở và không thu tiền công… Chỉ bởi vì, ông ấy là phụ thân của Bùi Cửu Chi.
Sau khi đi ra cung điện dưới lòng đất, cơ thể của nàng là biến thành bươm bướm dưới ánh hoàng hôn lần nữa.
Đằng sau nàng, linh hồn cuối cùng của Bùi Sở biến thành một con bướm đêm màu vàng.
“Hoàng thượng, chúng ta đi thôi ạ, thần dẫn người đi tìm Vân phi.”
Dưới ánh hoàng hôn rạng rỡ, hai con bươm bướm một già một trẻ bay qua Hoàng thành, bay ra ngoài Vân Ly cung.
Trong Vân Ly cung, tiếng đau thương dần bắt đầu, tuyết lại rơi xuống từ bầu trời.
Vân Đô dưới chân họ dường như lại trở về yên lặng.
Ở nơi không người, cuối hẻm phố tuyết rơi, Ô Tố nhìn thấy một nữ tử mặc trường sam màu xám tím đứng dưới gốc cây ước nguyện được buộc đầy dây đỏ.
Một miếng trang sức màu tím sao được treo trên dây lụa bên eo của nàng ấy, như là một ngôi sao sáng chói.
Dường như nàng ấy vừa mới tới đây, cầm dù trong tay, trên đường tới đây cũng không có dấu chân nào.
Nàng ấy ngửa đầu nhìn tuyết rơi ào ào trên bầu trời, sau đó đóng dù lại, trên khuôn mặt thanh khiết và yên tĩnh rơi xuống một giọt nước mắt.
Ô Tố chỉ nhìn người đó một cái rồi đưa Bùi Sở tới trên cây ước nguyện kia.
Bướm đêm cẩn thận bay tới gần con bướm trăng đêm khô héo ở trước mặt, nó cũng ôm đầu cành cây và chết đi ở chỗ này.