Ô Tố đứng ở dưới tán cây cầu nguyện, nàng ngước mắt lên lẳng lặng nhìn con bướm đêm to lớn màu vàng kim hoàn toàn mất đi hơi thở.
Hoàng đế của Vân Đô, đã chết.
Ông ấy là phụ thân của tiểu điện hạ, tuy không có quan hệ máu mủ nhưng luôn thật lòng nuôi hắn khôn lớn, cho hắn địa vị tôn quý nhất cùng sự giúp sức hữu lực nhất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thậm chí ngay cả khi tiểu điện hạ muốn cưới một cô nương bình thường chẳng hề có bất kỳ địa vị nào, ông ấy cũng bằng lòng chấp thuận.
Ô Tố chợt nghĩ tới gì đó.
Mũi chân nàng dẫm lên trên nền tuyết, vào lúc ánh hoàng hôn dần buông xuống, nàng nhanh chóng xoay người, chạy về phía Nhật Nguyệt các.
Mặt tuyết trơn trượt, nàng xách làn váy lảo đảo chạy đi.
Lúc đi ra khỏi con hẻm nhỏ dài đằng đẵng này, nàng nhìn thấy vị nữ tử mặc một thân trường sam màu xám tím mà lúc tới đây mà nàng nhìn thấy, người ấy vẫn chưa rời đi.
Nàng ấy một tay cầm ô, ánh mắt xa xăm trống vắng, chỉ yên tĩnh nhìn về phía Hoàng thành đầy ắp đau thương kia.
Ô Tố cùng nàng ấy lướt qua vai nhau, trang sức hình ngôi sao treo bên hông người kia vẫn không chút nhúc nhích, chỉ thong thả xoay tròn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng trở về Nhật Nguyệt các, lúc này sắc trời cũng đã tối.
Trở về phòng, Bùi Cửu Chi đang đứng ở bên cửa sổ, hắn nhìn cả Vân Đô tuyết rơi xuống mênh mang cả một vùng trong đáy mắt, sống lưng thẳng tắp, hệt như cây tùng xanh chống chọi trong tuyết trắng.
Ô Tố mở to hai mắt, nàng khẽ gọi: "Tiểu điện hạ."
Bùi Cửu Chi nghe thấy giọng nói của nàng bèn quay đầu lại, yên lặng nhìn nàng chăm chú.
Trong tay hắn xách theo kiếm, trên ống tay áo vốn chỉnh tề nay có rất nhiều vết xước, hắn mới từ trên chiến trường giao chiến với yêu ma trở về không lâu.
Ô Tố nhìn vào mắt của Bùi Cửu Chi, đôi mắt của hắn phảng phất vẻ sâu lắng như biển sâu, ẩn chứa sâu trong đó là bi thương được che đậy vô cùng cẩn thận.
Nàng bước về trước hai bước, sau đó chạy nhanh về phía hắn.
Ô Tố nhón chân lên, chủ động ôm lấy hắn thật chặt, trán nàng dụi vào trước ngực của hắn, từ nơi mi tâm truyền tới nhịp tim đập vững vàng của hắn.
"Ô Tố..." Bùi Cửu Chi thấp giọng gọi, bàn tay không cầm kiếm còn lại của hắn vỗ nhẹ lên sống lưng của Ô Tố, đầu ngón tay trắng nõn kia luồn qua mái tóc đen nhánh như mực của nàng.
"Phụ hoàng, mất rồi." Hắn nói với Ô Tố.
" Ừm..." Ô Tố ôm lấy hắn.
Nàng cố gắng mở lớn vòng tay của mình ra, muốn ôm chặt hắn hoàn toàn vào trong vòng ôm mềm mại ấm áp của mình.
Ô Tố một đường chạy về đây là vì muốn an ủi hắn.
Bùi Cửu Chi cúi đầu xuống, kiếm trong tay rơi xuống trên nền đất phát ra âm thanh vang dội.
Hắn trở tay ôm chặt lấy Ô Tố.
Ô Tố thoáng sững sờ, bàn tay đang đặt trên lưng hắn của nàng khẽ vỗ nhè nhẹ.
Nàng nghe thấy giọng nói khàn khàn trầm thấp của hắn truyền tới từ trên đỉnh đầu: "Trước khi qua đời, phụ hoàng đã nói với nàng những gì?"
"Ta..." Ô Tố hơi ngẩn người, nàng hé miệng, nhìn về gió tuyết mịt mù ở phía sau bờ vai của hắn.
Tại sao tiểu điện hạ, làm sao hắn lại biết chuyện này cơ chứ?
Nàng ngẩn người, một hồi lâu qua đi vẫn không trả lời.
"Ô Tố ngoan, nói cho ta biết." Môi của hắn ghé ở bên tai Ô Tố, thấp giọng nói.
Lông mày mảnh dài của Ô Tố hơi nhướng lên, nàng dịu giọng nói: "Ông ấy nói ông ấy chờ tới sang năm mới rời đi là vì muốn để chúng ta được vui vẻ cùng đón năm mới."
"Ông ấy muốn đi gặp... Vân phi, ông ấy hy vọng linh hồn tự do duy nhất của mình có thể đi theo bà ấy." Giọng nói của Ô Tố rất nhẹ.
"Ừm, ta biết rồi." Đầu của Bùi Cửu Chi cúi thấp xuống, hắn chôn gò má mình vào giữa cần cổ của Ô Tố.
Hơi thở của hắn rất nặng nề, lông mi dài rậm quét qua xương quai xanh của Ô Tố, nàng sững người ra hồi lâu.
Thanh kiếm rơi ở bên chân bọn họ im hơi lặng tiếng, nhưng Ô Tố lại cảm giác được có chút gì đó ướt át rơi xuống cổ của mình.
Ô Tố đột nhiên giật mình hoảng sợ, bây giờ nam nhân cao lớn nàng đang ôm trong lòng cũng mới vừa đón sinh nhật hai mươi tuổi mà thôi.
Trước đây không lâu, huynh trưởng của hắn vừa mất.
Mà vị Thái tử điện hạ đó, lúc hắn còn nhỏ người ấy sẽ dắt lấy tay hắn, đưa hắn đi tới tửu lâu thưởng thức món ngon mỹ vị, giống như đối xử với đứa con ruột của mình vậy.
Đến nay, người phụ thân chuyện gì cũng thuận theo hắn, vô cùng tận tâm với tất cả bách tính của Vân triều cũng rời xa nhân thế.
Đầu ngón tay của Ô Tố run rẩy, nàng im lặng không nói gì.
Nàng đang nghĩ, hóa ra tiểu điện hạ của nàng cũng có một trái tim mềm mại như vậy.
Trái tim của hắn vốn như tảng băng cứng rắn, chỉ là chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, nó đã sớm hòa tan đi.
Hoặc có lẽ, hắn vốn không nên vì chuyện này mà khiếm cảm xúc xảy ra biến hóa lớn như vậy.
Ô Tố đột nhiên nhớ tới lời mà đại Công chúa đã nói với Bùi Cửu Chi.
"Đương nhiên là ta không ngờ rằng sau khi ngươi thành thân tính tình lại trở nên mềm mỏng hơn nhiều, ngay cả khi bận bịu như vậy cũng tới giúp."
Chuyện này... Có liên quan tới nàng sao?
Ô Tố nghiêng đầu, có chút nghi hoặc.
Nàng dịu dàng dùng bàn tay lạnh như băng từng chút từng chút vỗ về sống lưng của Bùi Cửu Chi.
Bên ngoài cửa sổ bông tuyết yên tĩnh đáp xuống, trên bầu trời không trăng cũng không sao, dường như thời gian cũng đang ngừng lại.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Bùi Cửu Chi mới ngẩng đầu lên từ trong hõm cổ của Ô Tố.
Hắn hơi rũ đôi lông mi mảnh dài, cảm xúc cũng vì thế mà bị thu lại, ở trong đôi mắt phượng kia đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt như ngày thường.
Giống như là băng mỏng trên mặt biển lần nữa ngưng kết lại, trong lòng của hắn cũng tiếp tục trở nên mạnh mẽ, cứng rắn và lạnh lùng.
"Tiểu điện hạ?" Ô Tố nâng tay lên, chạm nhẹ lên gò má của hắn.
Bùi Cửu Chi nghiêng đầu, cắn lấy đầu ngón tay của Ô Tố, hắn trầm thấp đáp lại một tiếng.
Ô Tố lấy khăn tay từ trong ngực ra, nhón chân lên lau đi chút nước còn vương lại trên lông mi dài rậm của hắn.
"À..." Bùi Cửu Chi buông một tiếng thở dài trầm thấp, hắn còn cho là Ô Tố không biết đấy.
Lông mi dài của Ô Tố khẽ run rẩy: "Tiểu điện hạ, ta có thể coi như chưa thấy gì."
"Nàng nhìn thấy cũng không sao cả." Bùi Cửu Chi nắm lấy tay nàng, nhẹ giọng nói.
"Ta đã sớm đã biết, ngày mồng tám tháng chạp hôm đó ông ấy tới Nhật Nguyệt các, trong lời nói đã mơ hồ có ý phó thác."
"Tổ tiên Bùi gia từng tự tay bày ra trận pháp phong ấn Yêu Vực, người đã dùng huyết mạch làm vật dẫn, bảo vệ trận pháp này vĩnh viễn bất diệt."
"Nhưng sức mạnh của trận pháp sẽ suy yếu đi, yêu ma bị vây khốn ở dưới Yêu Vực cũng sẽ thử đột phá phong ấn, đợi tới sau khi phong ấn yếu đi thì phải dùng người của Bùi gia lấy máu để hiến tế trận pháp."
"Bọn họ được hưởng thụ quyền lực tối cao nhất của con người trong thế gian, cho nên cũng phải gánh vác trọng trách nặng nề tàn nhẫn nhất, một người khỏe mạnh, luôn hướng về phía trước, rất khó hạ quyết tâm trả giá bằng sinh mạng của mình."
Tự tay kết liễu mạng sống của bản thân cần phải có dũng khí cực lớn, chắc chán trong lòng Bùi Sở đã phải trải qua đau khổ khó có thể diễn tả được bằng lời.
"Phụ hoàng băng hà, tin tức này hẳn là rất nhanh sẽ truyền ra bên ngoài."
Bùi Cửu Chi cúi người, nhặt thanh trường kiếm của mình lên: "Chúng ta còn phải vào cung một chuyến."
Trong Vân Ly cung, tuyết rơi trắng xóa, những người ở trong điện toàn bộ đều mặc một thân đồ trắng.
Bùi Hoa Thường đứng dưới Hoàng vị, nàng ấy cụp mắt, yên tĩnh nhìn thi thể của Bùi Sở đang nằm trong quan tài gỗ.
"Xin lỗi, ta đã tới chậm một ngày."
Ở chính giữa cung điện, nữ tử thân khoác trường sam màu xám tím đó, màu sắc kia của trường sam thần bí như ráng chiều vô cùng hiếm thấy.
Sợi đỏ thắt bên hông nàng ấy, bên trên sợi tơ đỏ là những ngôi sao đang đung đưa.
Bùi Hoa Thường biết được người đến là sứ giả của Tiên Châu, nàng ấy cung kính hành lễ hỏi: "Dám hỏi các hạ là?"
"Minh Cực các, Lý Xước." Lý Xước bình tĩnh đáp.
Lông mi dài dưới hàng mày cong cong của nàng ấy chậm rãi vén lên, hơi thở quanh thân giống như tinh không thần bí mênh mang không thể thấy rõ được.
"Là người!" Bùi Hoa Thường khom người, người đã sắp quỳ xuống rồi thì Lý Xước nắm lấy cánh tay cản lại.
Bùi Hoa Thường mở to mắt, không dám tin.
Các chủ của Minh Cực các Lý Xước, không chỉ là Tinh Sư giỏi nhất trên thế gian, mà nàng ấy còn là một trong những tiên quân của năm phương Tiên Châu.
Hôm nay, Cửu Hoàn tiên quân tiếp quản Tiên Châu mênh mông rộng lớn còn chưa có người kế thừa, hiện tại nàng ấy là chính người nắm quyền thực sự ở Tiên Châu.
Nhân gian mất một Hoàng đế, có thể khiến một nhân vật hiển hách như vậy tới cửa hay sao?
Trong lòng của Bùi Hoa Thường thoáng qua vô số phỏng đoán, nhưng cuối cùng tầm mắt của nàng ấy rơi xuống người của Bùi Cửu Chi đang đứng trong điện.
Trong điện, những người phàm từng nghe nói tới Minh Cực các của Tiên Châu cực ít nhưng Bùi Cửu Chi lại nghe hiểu.
Hắn nheo mắt lại, ngước mắt nhìn về phía Lý Xước.
Vẻ mặt Lý Xước nhàn nhạt: "Được rồi, cứ như vậy đi, phía nam của Vân triều vẫn còn có yêu ma thoát ra chưa tiêu diệt hết, ta sẽ trợ giúp các người tiêu diệt."
"Ta muốn ở lại Vân Đô mấy ngày." Nàng ấy nói với Bùi Hoa Thường: "Ta có vài chuyện khác cần làm."