Sau khi kiếm tôn vứt bỏ vô tình đạo

"Được." Bùi Hoa Thường thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nói.
 
Mấy người trong Vân Ly cung để lại không gian yên tĩnh cho Lý Xước ở.
 
Sau bảy ngày, Bùi Sở được đưa vào quan tài, an táng trong Hoàng lăng, Hoàng lăng này cũng có trận pháp nối liền với Vân Đô, người của Bùi gia đều được chôn cất tại đây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ô Tố và Bùi Cửu Chi cùng trở về Nhật Nguyệt các, khi về đến nhà, Bùi Dật chạy ra chào đón bọn họ.
 
Cậu vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.
 
Bùi Cửu Chi xoa đầu Bùi Dật nói: "Qua một thời gian nữa, Dật Nhi đã là Thái tử rồi."
 
"Hoàng Cửu thúc, Hoàng Thái nữ không phải là cô cô sao ạ, sao cháu có thể..." Bùi Dật ngây người, ôm lấy đùi Bùi Cửu Chi nói.
 
Bùi Cửu Chi nghiêng đầu sang một bên, không lên tiếng.
 
Ô Tố ngồi xổm xuống, nói nhỏ bên tai Bùi Dật: "Vì bảo vệ Vân Đô, Hoàng gia gia của cháu đã băng hà rồi."
 
Đôi mắt Bùi Dật tròn xoe, ngay sau đó dụi mắt khóc òa lên, Ô Tố ôm cậu dỗ một lúc lâu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng đang nghĩ, hai vị điện hạ một lớn một nhỏ này, sao lại cần nàng dỗ cơ chứ?
 
Cuối cùng, khi Bùi Dật khóc mệt rồi, được cung nhân đưa về nghỉ ngơi.
 
Ô Tố ở cùng Bùi Cửu Chi, nàng nhìn hắn, hắn đang cúi đầu lau chùi thanh kiếm ở trên đùi mình.
 
Thanh kiếm này đã không còn là dáng vẻ ban đầu của nó nữa.
 
Hoa văn đen trắng hỗn loạn quấn quanh trên đó, hoa văn đen trắng giao nhau như thể đang ngụ ý cho lý lẽ của trời đất.
 
Dưới ngọn đèn dầu, tuy hai người cùng đang giữ yên lặng nhưng cũng thật hài hòa.
 
Lúc này trong Vân Ly cung, Bùi Hoa Thường đang ngồi đối diện với Lý Xước.
 
Lý Xước cúi đầu, nhàn nhã chơi đùa mặt dây chuyền hình ngôi sao trên tay mình.

 
Nàng ấy hỏi: "Ngày đầu năm mới của hai mươi năm về trước, khi mặt trăng mặt trời ở nhân gian đảo ngược, ở vùng lân cận Vân Đô, đã có một đứa bé chào đời."
 
Bùi Hoa Thường ngẩn người, bình tĩnh đáp lại: "Đứa bé được phụ hoàng nhận nuôi đó chính là Cửu điện hạ của Vân Đô, trên danh nghĩa là Cửu đệ của ta.”
 
“Vậy sao…” Giọng nói Lý Xước trôi về phía xa xăm: “Hắn không liên quan gì đến thế gian trần tục, hắn không cha không mẹ, cũng không có tình cảm.”
 
"Ta đến đây là vì muốn mời hắn về Tiên Châu, vị trí Cửu Hoàn tiên quân ở Tiên Châu vẫn đang chờ đợi chủ nhân của nó." Lý Xước nói.
 
"Chuyện này..." Bùi Hoa Thường ngạc nhiên, mặc dù nàng ấy biết thân phận của Bùi Cửu Chi không tầm thường nhưng không ngờ hắn lại có lai lịch như vậy.
 
"Hắn sẽ bước vào Tiên Châu, đi theo Vô Tình đạo, cắt đứt với thế gian trần tục." Lý Xước nhìn thẳng về phía trước, chậm rãi nói.
 
"Hắn đã sống ở nhân gian hai mươi năm rồi." Bùi Hoa Thường ngây ngốc: "Như vậy mà vẫn có thể tu luyện Vô tình đạo hay sao?"
 
"Trong những năm tháng dài đằng đẵng sau này, hai mươi năm đối với hắn mà nói chỉ là cái chớp mắt mà thôi." Lý Xước đặt mặt dây chuyền hình ngôi sao trong tay xuống.
 
"Ta sẽ đi tìm hắn." Nàng ấy đứng lên, nói như vậy.
 
"Nhưng có lẽ Cửu Chi sẽ không đồng ý với ngươi đâu." Một lúc lâu sau, Bùi Hoa Thường mới nặng nề lên tiếng.
 
"Ồ, ta biết rồi." Lý Xước trả lời một cách hời hợt.
 
"Đạo của Tiên Châu đối với hắn mà nói, có phù hợp không?" Bùi Hoa Thường hỏi.
 
"Hắn là người phù hợp tu hành đạo này nhất trong trời đất này."
 
Lý Xước chắp tay ở sau lưng, thân hình nàng ấy trở nên hư ảo, hòa vào trong trời tuyết mênh mông.
 
*
 
Ba ngày sau, vẫn là một ngày bình thường.
 
Bùi Cửu Chi tới Vân Ly Cung để túc trực bên linh cữu Bùi Sở, mãi đến ngày hôm sau mới trở về Nhật Nguyệt các.
 
Buổi tối không có hắn ở đây, Ô Tố không ngủ được sâu giấc, chủ yếu là trước khi ngủ nàng không cảm thấy quá mệt.

 
Cho nên sáng hôm sau nàng thức dậy rất sớm.
 
Nàng khoác áo choàng, cột một kiểu tóc đơn giản, định tới Vân Ly cung đón Bùi Cửu Chi về Nhật Nguyệt các.
 
Tối hôm qua có tuyết rơi, đến sáng sớm hôm nay mới ngừng, chân giẫm lên tuyết, phát ra tiếng sột soạt.
 
Ô Tố đến trước Nhật Nguyệt các lại nhìn thấy cổng đã mở từ lâu, dường như là đang đợi ai đó trở về.
 
Ngoài cửa, con ngựa trắng của Bùi Cửu Chi đang giậm chân tại chỗ, mà ở phía xa xa, một hàng dấu chân ngựa chạy tới từ phía đông.
 
Ở phía Tây không có dấu chân nhưng có một người đang đứng.
 
Lý Xước kéo lê tấm áo choàng dài màu tím than tựa như đang cất giấu ánh sao trên mặt đất, đôi mắt trống không của nàng ấy đang nhìn Bùi Cửu Chi.
 
Một tay Bùi Cửu Chi cầm kiếm, hắn gật đầu với sứ giả đến từ Tiên Châu.
 
Cho dù đứng trước mặt hắn là một trong năm vị tiên giả canh giữ năm phương của Tiên Châu, hắn vẫn luôn giữ sự bình thản như trước.
 
Ô Tố nhìn hai người, sợ tới mức trốn sau cánh cửa, nàng dựa lưng vào cánh cổng của Nhật Nguyệt Các, cả người hơi run rẩy.
 
Đây... Đây chính là tiên giả tới từ Tiên Châu, nàng ấy có nhìn thấy nguyên hình của nàng không?
 
Ô Tố nhớ đại Công chúa từng nói đến vị tiên giả này, đại Công chúa vốn rất kiêu ngạo nhưng khi nhắc đến Lý Xước, giọng nói của nàng ấy cũng tràn đầy sự tôn kính.
 
Nàng biết Lý Xước là Tinh Sư lợi hại nhất ở Tiên Châu, đưa mắt nhìn lên trời là có thể nhìn thấy quá khứ, hiện tại và tương lai.
 
Một người lợi hại như thế lại tới tìm tiểu điện hạ, bọn họ muốn làm gì đây?
 
Ô Tố dịch chuyển sau cánh cửa, nàng đến gần chỗ bọn họ, nghe lén bọn họ nói chuyện.
 
Lý Xước mở hé mắt, nói với Bùi Cửu Chi: "Cửu điện hạ, ta đến mời ngài về Tiên Châu."
 
"Ta?" Bùi Cửu Chi cau mày, hắn hỏi: "Ta có liên quan gì đến Tiên Châu à?"

 
"Ngài... Khắp thiên hạ này ngài chính là người có thiên phú tu tiên nhất, vị trí Cửu Hoàn tiên quân quản lý toàn bộ Tiên Châu vẫn luôn giữ lại cho ngài, chắc hẳn ngài cũng đã nhận ra. Sau khi ngài đến Tiên Châu, sẽ tu luyện Vô Tình đạo cắt đứt với trần tục, từ khi sinh ra ngài đã không có tình căn, vì thế rất khó có tình cảm, Vô tình đạo sinh ra là được dành riêng cho ngài." Khuôn mặt Lý Xước không có cảm xúc gì, nói ra những lời này.
 
Ô Tố nghĩ, thì ra đây chính là câu trả lời mà Bùi Sở nói với nàng.
 
Nói ra thì Tiểu điện hạ thật sự rất hợp để tu luyện Vô tình đạo, hắn mà chuyên tâm tu luyện, chắc chắn sẽ phát huy hết được tài năng.
 
Tiểu điện hạ sẽ đến Tiên Châu sao?
 
Bỗng nhiên Ô Tố có chút mong đợi, nếu như hắn tu luyện Vô Tình đạo, vậy thì chắc chắn hắn không thể có thê tử.
 
Nếu như thế, hắn và nàng sẽ tách nhau ra, hắn cũng sẽ rời xa mối hiểm họa là nàng.
 
Ô Tố căng thẳng đến nỗi tim đập thình thịch.
 
Bùi Cửu Chi cúi đầu, đang nghi ngờ lời Lý Xước nói.
 
"Ta có thê tử rồi." Hắn nói.
 
Ô Tố: "?"
 
Lý Xước: "?"
 
Lý Xước hơi cau mày, giọng nói vốn lạnh nhạt cũng có chút nghi hoặc.
 
"Thê tử? Là người mà Hoàng đế trần gian gán ghép cho ngài có đúng không? Ví dụ như quan hệ thông gia gì gì đó." Nàng ấy hỏi.
 
Lý Xước tự cho là bản thân mình hiểu biết hết quy củ ở chốn trần gian.
 
"Là người đích thân ta đến cưới hỏi." Bùi Cửu Chi nói rõ từng câu từng chữ.
 
"Ta rất yêu nàng ấy cho nên ta không thể tu luyện cái gọi là Vô Tình đạo mà ngươi nói được."
 
"Không sao, chúng ta sẽ đợi đến khi thê tử người phàm của ngài nhắm mắt xuôi tay." Lý Xước bật cười: "Tình cảm bé nhỏ này thoáng qua rồi sẽ biến mất, giống như một ngôi sao băng lóe lên trên bầu trời, trong bầu trời sao xa xăm và năm tháng dài đằng đẵng, không đáng để nhắc đến."
 
Bùi Cửu Chi cau mày, rất lâu sau đó, hắn bình tĩnh nói: "Nàng ấy chết rồi, ta cũng sẽ không sống một mình."
 
Lý Xước nhìn hắn, sững sờ một lúc lâu, nàng ấy hỏi: "Thê tử của ngài là ai?"
 
Bùi Cửu Chi vòng qua nàng ấy, đi thẳng vào trong Nhật Nguyệt Các: "Tiên trưởng, mời ngươi về cho."
 
"Cửu điện hạ!"

 
Lý Xước đuổi theo, lần này dưới chân nàng ấy xuất hiện những dấu chân rất sâu.
 
Nàng ấy nheo mắt lại, trong đôi mắt đen láy lóe lên ánh sao lấp lánh.
 
Bình thường nàng cảm ứng quỹ đạo của ngôi sao để suy đoán hoàn cảnh vị trí của mình, chứ không phải là cảm nhận hơi thở xung quanh.
 
Lấy sao để suy đoán cảnh vật xung quanh mình, là một quá trình vô cùng phức tạp.
 
Trước mặt Lý Xước hiện lên rất nhiều con đường hỗn loạn lộn xộn, chỉ có bản thân nàng ấy mới có thể tìm ra được quy luật trong đó.
 
Nàng ấy thích thú với thị giác không thuộc về con người như thế.
 
Nhưng sau khi bình tĩnh cảm nhận cảnh vật xung quanh xong, nàng ấy mới nhận ra sau cửa Nhật Nguyệt các còn có một người đang đứng nữa.
 
Không, không phải người, nàng là một thứ hỗn độn.
 
Vừa rồi Lý Xước không nhận ra được sự xuất hiện cửa Ô Tố, là bởi vì năng lực cảm ứng vì sao của nàng ấy không nối liền được đến người của Ô Tố.
 
Nàng là một mảng đen kịt, một mảng hư vô, không tồn tại trong quỹ đạo của vận mệnh.
 
Nhưng... Cho dù là yêu quái không có sao chiếu mệnh, nàng ấy cũng phải cảm ứng được mới đúng.
 
Lý Xước tin chắc rằng, Bùi Cửu Chi không bao giờ có tình cảm trần tục mãnh liệt.
 
Cho dù là phụ mẫu, huynh đệ, hay sư phụ của mình, đối với hắn mà nói, tình cảm đối với họ vô cùng lạnh nhạt.
 
Nói đơn giản thì nàng ấy nhìn thấy ngôi sao chiếu mệnh của Bùi Cửu Chi sẽ không có ngôi sao nào khác bầu bạn.
 
Ấy vậy mà hắn lại có thê tử.
 
Thê tử của hắn là sự tồn tại như thế nào mà đến mức nàng chưa bao giờ xuất hiện trong bầu trời sao để cho nàng ấy cảm ứng được.
 
Lý Xước đang định đuổi theo vào trong Nhật Nguyệt các nhưng Bùi Cửu Chi đã đóng cổng lại.
 
"Ta không muốn gặp người kia." Bùi Cửu Chi dặn dò cung nhân canh gác trong Nhật Nguyệt các.
 
Hắn đi vào trong lầu các, vừa đưa mắt nhìn lên đã nhìn thấy Ô Tố đang đứng sau hồ nước ở giữa Nhật Nguyệt các, ánh mặt trời đang chiếu rọi lên lưng nàng.
 
"Tiểu điện hạ." Ô Tố khẽ lên tiếng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận