Tất cả bình luận trong chương trình toàn là tiếng la hét của fan, tiếng gào "a a a" của fan cp Chị em truyền ra từ trong điện thoại.
Giờ phút này chỉ có bầu không khí ở Nam Hồ Số 1 là dần dần trở nên cứng ngắc.
Cuối cùng gương mặt vốn đã nghiêm túc của Thương Bách Diễn bị một lớp u ám bao trùm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó ánh mắt anh chậm rãi dời về phía phòng phát sóng trực tiếp ở bên cạnh lần nữa. Nội dung đề xuất được gắn thẻ "Tần Lục Mạn Mạn" và "cp Chị em" vừa bị anh nghi ngờ kia nằm ở trong này.
Tần Lục Mạn Mạn, cp Chị em...
Vậy là trong một khoảnh khắc nào đó, người đàn ông vốn còn chưa mường tượng ra được cuối cùng cũng đã hiểu ra điều gì đó.
Thương Bách Diễn đè cơn giận đang dâng trào lên tận ngực xuống, ánh mắt đông cứng nhìn chằm chằm vào hai nhân vật chính của cp Chị em đang xuất trên màn hình. Cuối cùng nhấc điện thoại lên gọi cho Trần Lãng, nhiệt độ của giọng nói gần như bằng không.
"Đi điều tra mợ chủ của cậu xem rốt cuộc trong khoảng thời gian này cô ấy đang làm gì."
Sau đêm đó, Trần Lãng tổng kết lại bằng một bản báo cáo rồi gửi cho sếp mình với tâm trạng nặng nề và hoảng hốt trước nay chưa từng có.
...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Nghê ôm chú chó nhỏ mềm mại thơm mùi sữa vào lòng, cảm thấy cả người như được chữa lành.
Người thứ ba kết bạn với cô là một bác sĩ thú y họ Triệu. Nội dung cuộc trò chuyện của hai người toàn xoay quanh những chủ đề liên quan đến thú cưng. Dù là đối với Tần Nghê hay khán giả đang xem chương trình thì ngày nào bọn họ cũng bị sự dễ thương của thú cưng tấn công dữ dội.
Vậy nên cp "Cô tìm ai" của Tần Nghê và bác sĩ Triệu cũng trở nên nổi tiếng với sự hỗ trợ của những con vật đáng yêu, không thua gì luật sư Lục và em trai Đoạn trước đó. Hơn nữa bởi vì có ba cặp đôi bùng nổ liên tục nên "Người bạn đặc biệt" cũng trở thành chương trình ăn khách nhất thời gian gần đây.
Tối ngày thứ ba, sau khi Tần Nghê và bác sĩ Triệu hoàn thành nhiệm vụ tiễn chú mèo nhỏ về với chủ nhận nuôi xong thì gặp được Đặng Tích Chỉ.
Sau khi hết cảnh quay, Đặng Tích Chỉ vốn đang vừa cười vừa trò chuyện gì đó với người bên đầu kia điện thoại. Sau khi nhìn thấy Tần Nghê, nụ cười trên mặt cô ấy bỗng chốc biến mất.
Tần Nghê thấy Đặng Tích Chỉ lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách.
Chẳng qua chương trình đi đến được bây giờ rồi nên trong lòng Đặng Tích Chỉ không thoải mái cũng là chuyện bình thường.
Cũng không biết cô ấy có tức chết vì ngay từ đầu chương trình fan đã điên cuồng bình luận rằng "Chỉ vì hiệu quả chương trình, Đặng Tích Chỉ đẹp một mình từ chối trói buộc" hay không.
Bởi vì ngay từ đầu đã không làm tốt nên dẫn đến hiệu quả của màn thể hiện giữa Đặng Tích Chỉ và tất cả các đối tượng hẹn hò của cô ấy cũng trở nên rất khó chịu. Tuy rằng sau đó có điên cuồng thay đổi tạo hình để tạo nhiệt kiểu "Học cách phối đồ hẹn hò cùng Đặng Tích Chỉ", nhưng dù sao đây cũng không phải là chương trình thời trang dạy cách ăn mặc, thành ra hiệu quả của việc tạo nhiệt về cách phối đồ càng giảm mạnh sau tạo hình váy đỏ phong cách Hồng Kông cổ điển của Tần Nghê trong đoạn gặp mặt Đoạn An Vũ.
Có điều hai ngày nay nghe nói là bên phía Đặng Tích Chỉ cũng đã bắt đầu ngồi không yên, lúc ban đầu thì đủ loại thái độ né tránh, bây giờ lại tương tác thân mật trắng trợn với đối tượng hẹn hò của cô ấy ở trong chương trình. Ngay cả những fan của Đặng Tích Chỉ ban đầu còn điên cuồng bình luận "Từ chối tất cả mọi trói buộc", sau khi nhìn thấy cp của Tần Nghê nổi tiếng hết cặp này đến cặp khác thì cũng bắt đầu nghiến răng nghiến lợi mượn cp của Tần Nghê để giới thiệu cp của Đặng Tích Chỉ ở trong cùng một chương trình trên các nền tảng mạng xã hội, trông có vẻ như mất bò mới lo làm chuồng.
Tần Nghê nhếch mép khi nhớ tới việc fan hâm mộ của Đặng Tích Chỉ lại bắt đầu lật mặt ké độ nóng.
Cô quay về phòng, lúc đang chuẩn bị tẩy trang nghỉ ngơi thì bỗng nhiên cửa phòng bị ai đó gõ vang.
Là đạo diễn của chương trình.
Mấy ngày nay đạo diễn vốn đang kích động vì chương trình nổi tiếng hơn dự kiến, đêm nào cũng ở lại tăng ca làm thêm giờ để sắp xếp thêm hoạt động mới cho Tần Nghê và đối tượng hẹn hò. Chẳng qua bây giờ ánh mắt đạo diễn nhìn Tần Nghê lại trở nên cẩn thận và dò xét.
Đạo diễn nói có người tìm cô.
"Có người tìm tôi?" Tần Nghê nghi ngờ: "Ai vậy?"
Đạo diễn báo ra một cái tên rồi cẩn thận hỏi Tần Nghê có biết người này không.
Nghe thấy cái tên này, Tần Nghê sửng sốt trong chốc lát rồi nhíu mày nói: "Đi thôi."
...
Trong phòng họp nhỏ mà bình thường nhân viên của ekip chương trình hay dùng để làm nơi họp hành.
Tần Nghê quay đầu ra hiệu với đạo diễn rằng để cô tự đi vào là được rồi, sau đó vươn tay ra mở cửa.
Trong phòng họp, sau khi nghe thấy tiếng mở cửa, người nãy giờ vẫn luôn ngồi yên chờ đợi lập tức đứng lên.
Trần Lãng đứng dậy cúi chào Tần Nghê rồi cười nói: "Mợ chủ."
Tần Nghê liếc mắt nhìn khắp phòng họp một lượt, sau khi thấy ngoài Trần Lãng ra không còn ai khác thì bĩu môi hỏi: "Anh đến tìm tôi có việc gì vậy?"
Trần Lãng không nói thẳng luôn mà mỉm cười kéo một cái ghế ra: "Mời mợ chủ ngồi xuống trước đã."
Tần Nghê liếc nhìn khuôn mặt đầy ý cười của Trần Lãng, đành phải hít vào một hơi sau đó ngồi xuống.
Tiếp theo, một chiếc hộp nhung màu xanh lam xuất hiện trước mặt cô.
Trần Lãng cẩn thận mở hộp ra.
Trong hộp, viên kim cương trái tim hồng của Williams trước đây nay đã được chế tác thành một chiếc nhẫn hình hoa thủy tiên với vô số viên kim cương trắng lớn nhỏ, viên kim cương màu hồng ở giữa là nhụy hoa, kim cương trắng được ghép thành cánh hoa và cành hoa.
Kim cương tinh xảo và đắt giá loé sáng rực rỡ ở dưới ánh đèn.
Cũng bởi vậy mà viên trái tim màu hồng này vốn đã được định giá cao ngất ngưởng nay lại càng vô giá hơn.
Trần Lãng cầm hộp vừa cười vừa quan sát biểu cảm trên mặt Tần Nghê.
Là một món trang sức mà bất kỳ người phụ nữ nào nhìn thấy cũng phải thét chói tai, Tần Nghê là người nhận được món quà này, nhưng tiếc rằng Trần Lãng không hề thấy được chút mừng rỡ nào trên mặt cô.
Tần Nghê chỉ liếc qua chiếc nhẫn kim cương trong hộp một cái rồi ngước mắt nhìn Tần Lãng, người hơi dựa ra sau: "Có chuyện gì thì anh nói luôn đi."
Cô cũng không vươn tay ra nhận cái hộp nhỏ trong tay Trần Lãng.
Nụ cười trên mặt anh ấy hơi cứng lại trong chốc lát rồi mới nói: "Đây là thứ tổng giám đốc Thương bảo tôi mang đến cho cô, cô muốn thử một chút không?"
Tần Nghê giả vờ như muốn đứng dậy: "Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước."
"Mợ chủ." Trần Lãng vội vàng gọi cô lại.
Thế là Tần Nghê lại ngồi trở lại: "Ừ."
Cô dùng ánh mắt ra hiệu bảo Trần Lãng mau nói.
Trần Lãng đành phải đóng hộp lại cẩn thận cất đi rồi khom người nói chuyện chính với Tần Nghê: "Là như vậy, tổng giám đốc Thương biết cô đang tham gia chương trình nên bảo tôi tới đón cô về nhà."
"Cái gì?" Tần Nghê lập tức nhíu mày: "Về nhà ư?"
"Đúng vậy." Trần Lãng gật đầu: "Tổng giám đốc Thương cảm thấy cô không phù hợp tham gia những chương trình như vậy nên bảo tôi hôm nay tới đón cô về nhà."
"Còn chuyện bồi thường vi phạm hợp đồng vì làm gián đoạn quá trình ghi hình thì tổng giám đốc Thương sẽ lo liệu, chuyện này cô không cần quan tâm."
Tần Nghê nghe mà ngớ người, cho đến khi nghe thấy câu "Chuyện bồi thường cô không cần quan tâm" như thể bố thí kia, cô mới tức đến nỗi bật cười.
"Trợ lý Trần." Tần Nghê vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Trần Lãng: "Bình thường anh cũng chẳng rảnh hơn Thương Bách Diễn là bao đúng không? Cố ý đi một chuyến tới đây chỉ để nói với tôi những lời này thôi à?"
"Bởi vì Thương Bách Diễn cảm thấy tôi không hợp với chương trình này nên bảo tôi về nhà ư?"
Có vẻ như Trần Lãng không ngờ Tần Nghê lại có phản ứng như vậy nên nhất thời cứng họng: "Hả?"
Tần Nghê cạn lời: "Bình thường tôi làm gì chẳng ai quan tâm, gọi điện thoại cũng chẳng ai nghe máy. Thế mà bây giờ tôi tham gia chương trình lại bắt đầu quản lý tôi à? Cái gì gọi là tôi không hợp tham gia chương trình như vậy?"
"Trước kia tôi hỏi ý anh ta có muốn tham gia chương trình dành cho vợ chồng hay không thì anh ta không chịu đi. Bây giờ một mình tôi tham gia chương trình kết bạn anh ta lại không cho? Thế rốt cuộc anh ta muốn thế nào?" Tần Nghê càng nói càng được đà.
"Có phải chỉ cần là tôi thì anh ta nhìn kiểu gì cũng ngứa mắt đúng không?"
"Không phải vậy đâu mợ chủ. Ý của tổng giám đốc Thương là..." Trần Lãng lập tức lên tiếng muốn giải thích gì đó nhưng lời đã đến khoé miệng lại đột nhiên phát hiện ra hình như sự thật cũng không khác những gì Tần Nghê nói là bao.
Mà Tần Nghê thấy anh ấy không giải thích được thì cười lạnh một tiếng: "Anh về nói lại với Thương Bách Diễn rằng tôi sẽ không trở về. Tôi muốn tham gia chương trình nào là chuyện của tôi."
"Chương trình kết bạn chứ không phải là chương trình xem mắt, tôi có cắm sừng anh ta đâu mà lo."
Dù sao thì cả hai vẫn còn quan hệ vợ chồng nên trong lòng Tần Nghê hiểu rõ có một số ranh giới cô không thể chạm vào. Nếu chạm phải thì e rằng bồi thường mấy trăm triệu chưa là gì đâu, có khi Thương Bách Diễn còn muốn tiễn cô đi cũng nên.
Nói xong, cô đứng dậy, vốn là định quay người đi luôn nhưng vừa ra tới cửa đã bỗng nhiên dừng lại.
Tần Nghê xoay người lần nữa, dương như trong lòng vừa nảy lên ý gì đó nên cuối cùng cô vẫn nói với Trần Lãng: "Tiện thể anh giúp tôi chuyển lời đến anh ta rằng tôi đã bình tĩnh lại rồi. Kết quả sau khi bình tĩnh suy xét là tôi xin lỗi, nhưng tôi luôn là một người tùy hứng ngang ngược, gây chuyện vô cớ và thích lấy bản thân làm trung tâm như vậy đấy."
"Nếu anh ta không thích..." Tần Nghê dừng lại một chút, nhớ tới những lời đêm hôm đó rồi cuối cùng hất cằm lên, ánh mắt sáng ngời: "Thì cứ việc không thích thôi."
Trần Lãng trực tiếp ngây người tại chỗ.
...
Sau khi đi ra khỏi phòng họp, Tần Nghê nói một câu "Không sao" trong ánh mắt chờ đợi và hỏi thăm của đạo diễn. Nói xong, cô như thể trút bỏ được một gánh nặng, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Cô không biết mình nói vậy có tính là thẳng thừng quá không, nhưng nếu Thương Bách Diễn có lòng thì sẽ không thể nào không hiểu ý của cô là nếu đã không hợp thì không cần phải miễn cưỡng chịu đựng làm gì.
Dù sao thì từ khi bắt đầu đến giờ, hình như bọn họ cũng chưa từng hợp nhau.
Dù là tối hôm đó hay là cả trước kia.
Ánh mắt Tần Nghê trở nên u ám.
Hồi cha cô vẫn còn sống, quan hệ giữa nhà cô và nhà họ Thương rất tốt.
Tốt đến nỗi thậm chí hồi còn bé cha mẹ còn cho cô đến nhà họ Thương ở nhờ một thời gian.
Khi đó Tần Nghê là hòn ngọc quý trên tay cha, ngày nào cũng mặc váy áo công chúa, xinh đẹp vô cùng, ai cũng thích cô, ngay cả người lớn nhà họ Thương cũng không ngoại lệ.
Trừ Thương Bách Diễn.
Thương Bách Diễn lớn hơn cô gần bốn tuổi, giữa trẻ con với nhau thì đó là sự chênh lệch tuổi tác rất lớn, so với việc ngày nào cô cũng được bà nội Thương tết tóc hai bím thì Thương Bách Diễn đã tỏ ra hết sức già dặn.
Mỗi ngày sau khi tan học về nhà anh chẳng bao giờ xoay quanh cô, cũng không thích chơi cùng cô, thậm chí còn chẳng quan tâm đến cô.
Từ trước đến nay chưa có ai khinh thường cô như vậy.
Tần Nghê cũng đã quên mất cảm xúc khi đó của mình là không phục hay là gì khác, chỉ nhớ rằng Thương Bách Diễn càng không để ý đến cô, cô lại càng muốn đến gần anh.
Làm phiền anh làm bài tập, làm phiền anh luyện đàn, làm lộn xộn mô hình của anh. Đến khi anh sắp tức giận thì cô lại ôm anh ngẩng đầu gọi một tiếng "Anh trai", nhìn dáng vẻ anh rõ ràng là tức lắm rồi nhưng vẫn không thể làm gì cô.
Lúc đó cô vừa nghịch ngợm vừa gian xảo.
Mãi đến sau này, Thương Bách Diễn bị làm phiền quá không chịu nổi nữa mới xách cô từ trên tầng xuống vườn hoa phạt đứng. Cô cũng không khóc không ầm ĩ gì cả, chỉ cười híp mắt ngoan ngoãn đứng ngay ngắn.
Sau đó một trận mưa bất ngờ đổ xuống.
Người giúp việc tìm quanh biệt thự mấy lần không thấy, cuối cùng mới tìm được đứa trẻ cả người ướt như chuột lột ở trong vườn hoa. Cô đã lạnh đến run lẩy bẩy, sau khi được bế về thì sốt cao một tuần liền.
Tần Minh Viễn tới đón con gái về.
Tần Nghê nhớ là sau khi về nhà cô đã khóc rất lâu. Cô không hiểu rõ đầu đuôi vụ việc đó, sau này lớn hơn một chút rồi mới dần dần nhận ra rằng thật ra Thương Bách Diễn cũng không phải người ác độc gì. Chẳng qua là dù thế nào đi chăng nữa anh cũng không quan tâm đến cô mà thôi.
Có thể là vì làm bài tập quá tập trung nên quên mất, cũng có thể là cảm thấy không có ai giám thị, trời đổ mưa cô sẽ tự biết chạy vào nhà.
Nhưng cho dù là vì nguyên nhân gì thì Tần Nghê cũng đã ngộ ra được một đạo lý chắc nịch từ chuyện này. Đó là không thích là không thích, đừng bao giờ cố gắng tốn công mất sức tìm cách khiến một người không thích mình trở nên thích mình làm gì.