Tốc độ của chiếc Bentley chậm lại.
Cuối cùng thì Trần Lãng cũng đã nói hết những nội dung đã bị anh ấy lược bớt đi trước đó. Thậm chí bây giờ anh ấy còn không dám nhìn biểu cảm của người đàn ông kia.
Mặc dù anh ấy đã đi theo làm việc bên cạnh Thương Bách Diễn từ khi anh tiến vào Tín Hòa đến nay nhưng bản thân anh ấy cũng vô cùng rõ ràng rằng không có người nào là không thể thay thế. Dù sao cũng có vô số con mắt đang nhìn lom lom vào cái ghế thư ký tổng giám đốc tập đoàn Tín Hòa này. Bình thường chỉ hơi mất tập trung một chút thôi là đã có khả năng bị người khác tóm lại sơ suất nhỏ rồi, huống chi là bây giờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Lãng hiểu mình đang mất bò mới lo làm chuồng: "Tôi sẽ lập tức nói lại với cô chủ..."
"Khách sạn nào?"
Nhưng một giây tiếp theo, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông đã vang lên cắt ngang lời anh ấy.
Trần Lãng hơi ngẩn người trong chốc lát rồi nhanh chóng báo ra tên khách sạn.
Thương Bách Diễn: "Bây giờ đi tới đó."
...
Trong khách sạn, Tần Nghê vừa mới tắm xong đang nằm sấp trên giường gọi video.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong màn hình điện thoại, Cố Thi Di đang hỏi cô đã quyết định sẽ chọn ai trong số bốn nam khách mời của chương trình chưa.
Tần Nghê nhớ tới fan bốn cp của mình thân thiện giao lưu dưới bình luận Weibo rồi đáp lại: "Chưa."
Cô cực kỳ nhức đầu đánh cái bụp vào gối: "Tớ thật sự cảm thấy ai cũng giỏi giang, ai cũng không tệ."
Cố Thi Di: "..."
"Này cô gái, bây giờ tớ mới phát hiện hoá ra cậu rất có tiềm chất làm trapgirl đấy nhé."
"Ấy không đúng, lời vừa rồi cậu thốt ra chính lời thoại kinh điển của trapboy."
"Tuổi còn trẻ đã gả cho Thương Bách Diễn rồi. Đúng là một chuyện làm mai một tư chất trapgirl trời sinh của cậu."
"Ai cũng giỏi giang, ai cũng không tệ. Nói thẳng ra một câu thì là tôi thích cả bốn người chứ gì."
Tần Nghê: "?"
Cô đây ngay cả yêu đương nghiêm chỉnh một lần cũng chưa từng có mà sao giờ lại thành trapgirl rồi?
"Nào có!" Tần Nghê bật dậy từ trên giường, đang chuẩn bị biện minh cho bản thân thì bỗng nhiên Cố Thi Di phát hiện ra thiết kế trần nhà bên phía Tần Nghê hơi sai sai.
Biểu cảm của cô ấy trở nên khiếp sợ: "Cậu không về nhà sao?"
Tần Nghê bị hỏi sững người ra trong chốc lát sau đó quay người nhìn quanh phòng khách sạn của mình rồi đáp: "Ừ."
"Tớ không muốn về." Cô nói.
Cố Thi Di hít sâu một hơi như đang chuẩn bị phát biểu cảm nhận của mình vậy. Đúng lúc này, cửa phòng Tần Nghê bị ai đó gõ vang.
"Ai vậy?" Tần Nghê quay người về phía cửa hỏi một tiếng nhưng không ai trả lời.
Cô nhìn cánh cửa bị gõ rồi không thể làm gì khác hơn là cúp điện thoại của Cố Thi Di trước.
Tần Nghê tưởng là nhân viên phục vụ của khách sạn có chuyện tìm mình nên loẹt quẹt dép lê đi ra mở cửa. Trong khoảnh khắc cửa mở ra, cô nghe thấy một tiếng gọi cung kính quen thuộc: "Mợ chủ."
Tần Nghê nhìn Trần Lãng đang khom người ở bên ngoài trước rồi sau đó mới chuyển ánh nhìn qua người đang đứng trước mặt mình. Đây là Thương Bách Diễn đã mấy ngày không gặp.
"Sao anh lại tới đây?" Cô vô thức nhíu mày lại, biểu cảm bắt đầu trở nên cảnh giác: "Không đúng, sao anh lại biết tôi ở chỗ này?"
Thương Bách Diễn nhìn vào trong căn phòng khách sạn kia một lượt trước rồi mới cúi đầu nhìn khuôn mặt mộc nhỏ nhắn trắng trẻo của Tần Nghê trước khi đi ngủ.
"Tới đón em về nhà." Thương Bách Diễn bình thản mở miệng.
Sau đó anh kéo lấy cổ tay cô gái đứng đối diện cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra: "Đi thôi."
Chẳng qua trong khoảnh khắc tay anh đụng phải cổ tay Tần Nghê, cô bỗng nhiên lùi về phía sau một bước.
Lòng bàn tay Thương Bách Diễn túm lấy khoảng không.
Độ cong khoé miệng của Tần Nghê trễ xuống: "Không muốn."
Cô nhìn lại Thương Bách Diễn rồi đặt một tay lên khóa cửa, bĩu môi: "Không có chuyện gì thì anh đi đi, tôi đóng cửa đây."
Nhưng ngay sau đó bàn tay của người đàn ông cũng đặt lên khoá cửa. Anh nhíu chặt mày, sự bình tĩnh vừa rồi bắt đầu trở nên táo bạo.
"Tần Nghê." Thương Bách Diễn mở miệng một lần nữa.
Tần Nghê hít vào một hơi rồi ngẩng đầu nhìn về phía Thương Bách Diễn.
"Còn chuyện gì nữa sao?" Cô hỏi.
Thương Bách Diễn nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn hờ hững của cô: "Em vẫn còn tức giận à?"
Màu mắt của anh hơi nhạt đi một chút. Nhớ tới những lời lần trước mình nói với cô, giọng anh chậm lại: "Lần trước coi như là tôi không đúng, tôi xin lỗi em."
"Bây giờ em về nhà được chưa?"
Tần Nghe lắng nghe giọng nói cứ như sẽ chẳng bao giờ có độ ấm của người đàn ông trước mặt.
Tựa như nó vĩnh viễn đều lạnh lẽo như vậy. Lúc ở trong lễ cưới nói lời thề nguyện hẹn ước với cha xứ cũng vậy, bây giờ nói xin lỗi cô cũng thế, mãi như vậy.
Thậm chí câu anh dùng vẫn luôn là "Coi như tôi không đúng".
Chẳng qua lần trước lúc anh dùng câu này, cơn giận của cô còn bị khơi lên nhưng bây giờ cô phát hiện ra mình không còn cảm thấy tức giận nữa.
"Anh chẳng có gì sai cả." Tần Nghê bỗng nhiên cụp mắt xuống nói: "Người sai là tôi."
"Anh cũng biết từ bé tôi đã bị chiều hư, muốn cái gì phải được cái đó, tính khí không tốt tính cách cũng không tốt, không có mấy ai chịu đựng được. Anh chịu không nổi cũng là bình thường."
"Cho nên tôi cảm thấy sau này chúng ta có thể ít gặp nhau lại cũng được. Tôi chỉ là không về thường xuyên thôi, như vậy đối với cả hai người đều tốt."
"Ngủ ngon, hẹn gặp lại." Nói xong, Tần Nghê định đóng cửa.
Chỉ là cô kéo mãi mà khoá cửa không nhúc nhích.
Thương Bách Diễn vẫn cầm chốt cửa.
"Cô Thương." Thấy Tần Nghê định đóng cửa một lần nữa, cuối cùng anh cũng gọi cô như này.
Thương Bách Diễn nhíu mày, ánh mắt vừa tỉnh táo vừa bình tĩnh, miệng phun ra từng chữ một: "Bây giờ em không nên ở lại khách sạn."
"Cùng với đó..." Thương Bách Diễn không khỏi nhớ tới những hình ảnh mập mờ của các cp kia, sau đó vẻ mặt trở nên lạnh lùng hơn: "Thật ra thì em cũng không nên tham gia một chương trình hẹn hò."
Đây là lần hiếm hoi Tần Nghê nghe anh gọi mình là "Cô Thương".
Không có chút tình cảm nào, giống như đang gọi bất kỳ một người xa lạ nào đó vậy.
Rõ ràng đây là một cách gọi và một thân phận mà biết bao người ước ao ghen tị, thế nhưng giờ khắc này nó tựa như chỉ là một công cụ để người đàn ông này gây áp lực cho cô.
Anh đang nhắc nhở cô là mợ chủ nhà họ Thương, chẳng qua cũng chỉ là mợ Thương mà thôi. Trừ cái danh này ra thì cô chẳng còn tư cách gì để phung phí kiên nhẫn và tiền đặt cược của anh cả.
Cô đã không còn là cô cả nhà họ Tần từ lâu rồi. Cái thân phận "Cô Thương" này tương đương với việc cô chỉ là một con kiến hôi mà thôi.
Bây giờ hai người vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau chẳng qua là vì anh rộng lượng và không so đo với cô mà thôi.
Sau khi nói xong và đối mặt với biểu cảm như đông cứng lại của Tần Nghê, chắc là Thương Bách Diễn cảm thấy mọi chuyện đã kết thúc nên lại giơ tay ra túm lấy cổ tay cô.
Đưa cô về nhà.
Trần Lãng vẫn luôn đứng cách đó không xa chờ đợi cũng lùi về phía sau nhường đường, nhìn cô chủ sau khi nói chuyện với vị sếp trẻ tuổi của mình thì trở nên hồn bay phách lạc.
Thương Bách Diễn nắm gọn cổ tay mảnh khảnh của Tần Nghê trong lòng bàn tay.
Bước chân của cô vừa cứng ngắc vừa chậm chạp nên anh cũng theo đó mà chậm chân lại.
Tần Nghê ngơ ngác nhìn cái gáy của Thương Bách Diễn.
Ký ức trong đầu cô dần tua lại như cái máy, từ mỗi biểu cảm và cách gọi vừa rồi của người đàn ông này đến tất cả những tính toán, sợ hãi, do dự và cố gắng trong nhiều năm qua của cô.
Trong đầu như có một giọng nói vang lên bảo cô rằng cũng chỉ đến vậy mà thôi. Một giọng khác lại bảo rõ ràng là không chỉ có vậy.
Thương Bách Diễn dắt Tần Nghê đi. Tấm thảm hút hết tiếng bước chân của hai người. Bỗng nhiên lòng bàn tay anh trống không.
Ngay lúc này, Tần Nghê hất mạnh tay anh ra.
"Thương Bách Diễn." Cô nhìn người đàn ông quay mặt lại sau khi lòng bàn tay chỉ còn nắm lấy không khí, giọng hơi run lên nhưng cuối cùng vẫn phun ra hết những uất hận chất chứa từ lâu trong lòng mình: "Có phải anh vẫn luôn cảm thấy tôi chỉ đang giận dỗi nổi tính tiểu thư với anh không?"
"Có phải anh vẫn luôn cảm thấy trước đây tôi đòi ly hôn với anh chẳng qua cũng chỉ là hành động theo cảm tính của một đứa trẻ con chỉ biết khóc lóc ầm ĩ, chờ đến khi tỉnh táo lại rồi sẽ cảm thấy hối hận không?"
"Không." Lỗ mũi Tần Nghê bỗng chua xót, tựa như tất cả mọi uất ức và khó chịu đều trào dâng trong khoảnh khắc này: "Tôi nói cho anh biết, không phải như vậy."
"Tôi là một người bướng bỉnh vô cùng, không chính chắn. Ngày nào tôi cũng đần độn vô tri muốn cái gì phải khăng khăng chạy theo cái đó. Nhưng mà tôi không ngây thơ như anh nghĩ đâu. Thậm chí tôi... Thật ra thì từ trước đến nay tôi chưa từng cảm thấy bản thân có gì đặc biệt hơn người."
"Tôi chẳng có gì đặc biệt hơn người khác cả." Giọng của Tần Nghê càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại lẩm bẩm.
Cô không đến nỗi không gượng dậy nổi. Rõ ràng là cô có mẹ mà, nhưng những lúc như vậy thậm chí ngay cả nhà mẹ đẻ cô cũng chẳng có mà về, phải ở lại khách sạn.
Tần Nghê lại nhìn về phía Thương Bách Diễn: "Tôi phân biệt được tốt xấu khó khăn. Tôi cũng biết rõ cái gì là quan trọng, cái gì là không quan trọng."
Cô sụt sịt mũi: "Chúng ta đã kết hôn rồi mà, đã là quan hệ vợ chồng. Anh biết không, thật ra thì tôi chưa bao giờ cảm thấy kết hôn là một chuyện nhỏ không quan trọng. Tôi cảm thấy thậm chí tôi còn hiểu rõ hơn anh rằng kết hôn là chuyện quan trọng nhất đời người."
"Trong mắt anh, tôi vô cùng ngây thơ trẻ con. Tôi cũng hiểu không thể động tí là lôi chuyện ly hôn ra đe dọa làm bừa chỉ để phát giận với anh một trận hoặc là chiếm lấy một viên kẹo được."
Nói xong những lời này, Tần Nghê lại cúi đầu nhìn mặt thảm dưới chân, nhớ lại mỗi một ngày đêm trong hai năm qua, giọng cô rất nhẹ nhưng từng chữ đều phát ra một cách rõ ràng: "Tôi nói muốn ly hôn với anh là thật sự muốn ly hôn."
Bỗng nhiên cô không còn quan tâm đến những điều mục hà khắc trong hợp đồng trước khi cưới, không quan tâm có thể mình sẽ gặp phải những vụ kiện tụng với tỷ lệ thắng cuộc mong manh nữa. Vào giờ phút này cô chỉ muốn nói ra hết tất cả suy nghĩ và cảm nhận của mình mà thôi.
Chưa có phút giây nào mà cô cả thấy thong dong như này. Đối mặt với Thương Bách Diễn, Tần Nghê khoanh hai tay trước ngực: "Anh muốn giải quyết như thế nào cũng được. Tôi biết bản thân không tiền không thế nhưng tôi bằng lòng chấp nhận hết mọi phương án anh đưa ra. Tôi đây, thật sự không muốn làm mợ chủ Thương nữa."
...
Đêm khuya, hành lang khách sạn yên tĩnh đến quái dị. Tấm thảm đắt giá tựa như hút hết tất cả âm thanh và cảm xúc.
Trần Lãng ngạc nhiên nghe hết từng câu từng chữ của Tần Nghê, đến khi lấy lại được tinh thần thì vội dựa sát lưng vào tường. Thậm chí anh ấy còn bắt đầu sợ hơi thở của mình cũng là thứ quá ồn ào trong giờ khắc này.
Cả khuôn mặt Thương Bách Diễn nằm khuất trong bóng tối của ánh đèn.
Tần Nghê trong ấn tượng của anh vừa ngây thơ vừa ương bướng, cuộc sống lúc nào cũng có cha che chở. Đến khi cha mất đi, cô chẳng khác gì một con ưng non lạc đàn, sự ngây thơ và ương bướng vẫn không thay đổi, chẳng qua nó không còn khuấy lên được chút sóng gió nào nữa.
Từ trước đến nay chưa bao giờ Thương Bách Diễn nghi ngờ cách nhìn người của bản thân.
Mãi đến giờ phút này khi anh nhìn Tần Nghê.
Bỗng nhiên có một ngày cô đứng một mình trước mặt anh, nói với anh từng câu từng chữ cực kỳ tỉnh táo và rõ ràng.