Thực ra từ tận đáy lòng, nữ nhân viên cũng rất khó hiểu về vấn đề này.
Chuyến công tác lần này của tổng giám đốc Lý vô cùng đột ngột, giây trước anh ta còn đang chuẩn bị ghi hình, giây sau đã nhận được tin phải đi Úc công tác, trước giờ chưa từng có chuyện trở tay không kịp như vậy.
Hơn nữa chuyện liên quan đến chương trình “Thực tập sinh chốn công sở” này, ban đầu khi ekip chương trình liên hệ với công ty, họ đã bày tỏ hy vọng rằng tổng giám đốc Thương Bách Diễn có thể tham gia, tha thiết đến mức mòn cả miệng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đáng tiếc là lần nào phía văn phòng tổng giám đốc cũng luôn trả lời từ chối rõ ràng, vì tổng giám đốc Thương không có hứng thú với việc này.
Ai mà ngờ rằng hôm nay anh lại đột ngột thay đổi quyết định.
Vì vậy, khi tổng đạo diễn nghe nữ nhân viên nói câu “Làm sao ông biết tổng giám đốc của chúng tôi đồng ý tham gia thay?”, ông ta chỉ có thể cố gắng thả lỏng cơ mặt và tự dặn lòng phải kiềm chế, không được cười to.
Người đàn ông họ thuyết phục mỏi miệng cũng không được, không ngờ hôm nay lại đồng ý dễ dàng như vậy.
Tổng đạo diễn dùng một khuôn mặt đỏ bừng gật đầu với nữ nhân viên, phấn chấn nói: “Tôi đoán ấy mà.”
Tần Nghê đang cẩn thận ghi nhớ thông tin của tổng giám đốc Lý thì đột nhiên nhận được thông báo từ ekip chương trình, tổng giám Lý tạm thời đi công tác nước ngoài nên cô phải thay đổi đối tượng thực tập.
Thương Bách Diễn, tổng giám đốc Tập đoàn Tín Hòa bày tỏ sẵn sàng hợp tác ghi hình một phần của chương trình ở phần trợ lý thực tập này thay cho tổng giám đốc Lý, người đang đi công tác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc tuyên bố tin tức này, Tần Nghê nhìn thấy khuôn mặt tổng đạo diễn như gió xuân phơi phới.
Cô cảm thấy nếu chiếu theo kịch bản mà tổ chương trình đang hình dung lúc này, cô nên vứt bỏ tài liệu trong tay xuống, la hét và nhảy dựng lên sung sướng vì được thăng cấp từ trợ lý thực tập cho lãnh đạo cấp cao lên thẳng ông chủ tập đoàn, Thương Bách Diễn trong truyền thuyết.
Nhưng có lẽ cô không thể làm theo dự tính của chương trình được rồi.
Tần Nghê không cười nổi.
“...”
Bởi vì điều cô muốn làm bây giờ không phải là vui mừng nhảy cẫng lên, mà là trực tiếp bác bỏ quyết định này, sau đó xông thẳng vào văn phòng tổng giám đốc túm lấy cổ áo của Thương Bách Diễn, hỏi anh có ý gì.
Tần Nghê cố nặn ra một nụ cười: “Thật sự là... Tổng giám đốc Thương sao?”
Cô cố gắng thuyết phục: “Có thể đổi sang các lãnh đạo khác được không? Hay là tôi và người đứng đầu cùng đến chỗ của phó tổng giám đốc Trần nhé?”
Đối mặt với nụ cười xấu hơn khóc Tần Nghê, tổng đạo diễn chớp chớp mắt: “Tổng giám đốc Thương không tốt hay sao?”
“Hay là...” Ông ta thận trọng dò xét, cảm giác bản thân đã ám chỉ rất rõ ràng rồi: “Trước đây cô có quen biết với tổng giám đốc Thương, phải không?”
“Không!” Tần Nghê lập tức phủ nhận, khi đạo diễn nghi ngờ đoán được giữa cô và Thương Bách Diễn có cái gì đó, tim cô chợt đập vô cùng nhanh, cô phủ nhận thêm lần nữa: “Chưa từng quen biết!”
Một nghệ sĩ tuyến mười tám như cô có thể có quan hệ gì với một nhà tư bản nổi tiếng được chứ, giữa hai người không có tí quan hệ nào.
“Nếu đã không phải là người quen…” Tổng đạo diễn nhìn Tần Nghê đang liều mạng phủ nhận, đành phải chậm rãi nói: “Vậy sao cô không đi đến chỗ tổng giám đốc Thương?”
“Khó khăn lắm tổng giám đốc Thương mới đồng ý, đây là một cơ hội tuyệt vời đấy.”
Tần Nghê khóc không ra tiếng.
Nửa giờ sau, Tần Nghê đeo thẻ nhân viên trên cổ, dưới ống kính máy quay của chương trình, cuối cùng cô gõ cửa văn phòng của Thương Bách Diễn với tư cách là trợ lý thực tập.
Một chấm nhỏ màu đỏ trên máy quay cho biết chương trình đang được ghi không bỏ lỡ một phần nghìn giây.
Người đàn ông mà tên của anh chỉ tồn tại trong các bản tin tài chính, các cuộc phỏng vấn của anh chỉ ở dạng văn bản, một tấm hình mờ ảo của anh cũng đủ khiến cư dân mạng bàn tán suốt mấy năm trời, dường như đây là lần đầu tiên anh công khai đứng trước ống kính.
Tần Nghê liếc nhìn biên kịch phía sau dường như đang ngây người, mặc dù đã cố gắng để vẻ mặt trông không quá khó coi, nhưng cô vẫn không thể không đi về phía trước với vẻ mặt sa sầm.
Nhưng điều làm cô ngạc nhiên là Thương Bách Diễn cư xử rất bình thường như thể anh không quen biết cô, sau khi nghe cô tự giới thiệu, anh chỉ khẽ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó bảo Trần Lãng dẫn cô ra ngoài để sắp xếp và làm quen với nội dung và tiến trình công việc.
Ngay cả Trần Lãng cũng xem như không quen biết cô.
Tần Nghê chuyển đồ đạc của mình đến vị trí mới, thấy rằng đội ngũ chương trình đã lắp đặt một số camera cố định xung quanh chỗ ngồi của cô.
Tuy nhiên, trong văn phòng của Thương Bách Diễn không có máy quay của chương trình.
Một là, tổ chương trình không có gan đặt camera 24/24 trong phòng làm việc của tổng giám đốc. Hai là, đây dù sao cũng là chương trình lấy thực tập sinh làm nhân vật chính, nên dù cho người tiếp nhận trợ lý thực tập có là sếp lớn đến đâu cũng chỉ đóng vai diễn viên phụ, nhân vật chính vẫn luôn phải là thực tập sinh.
Việc đầu tiên mà một trợ lý thực tập mới bắt đầu làm vẫn là chạy việc vặt, gõ văn bản và đưa cà phê.
Chẳng mấy chốc Tần Nghê đã nhận nhiệm vụ đầu tiên ngay sau khi dọn dẹp xong khu vực làm việc, đó là mang một tách cà phê cho tổng giám đốc.
Cô cúi đầu nhìn ly cà phê được thư ký đưa cho mình trên tay, gõ cửa và mang vào.
Phần tự giới thiệu vừa rồi là phần quan trọng nên biên kịch và quay phim đã đi theo ghi hình trong văn phòng tổng giám đốc. Bây giờ đã bước vào công việc thường ngày, nhiệm vụ ghi hình được giao cho máy quay cố định bên ngoài đối diện với nơi làm việc, hơn nữa trợ lý thực tập bước vào đưa một ly cà phê cũng không cần mấy chiếc máy quay đi theo làm gì.
Bởi vì không có người đi theo, hơn nữa trong văn phòng của Thương Bách Diễn cũng không có camera, Tần Nghê không khách khí đặt cà phê lên bàn, thờ ơ nói: “Tổng giám đốc Thương, cà phê.”
Nghe thấy tiếng động, Thương Bách Diễn ngước mắt lên, trước tiên là nhìn vào hai giọt chất lỏng màu nâu sẫm do chiếc cốc bị lắc bắn tung tóe trên bàn, sau đó nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đầy vẻ không hài lòng bên trên.
“Cảm ơn.” Thương Bách Diễn nói, mắt nhìn hai giọt cà phê bắn ra ngoài.
Tần Nghê không có ý định tiếp tục giả vờ ở nơi không có ai, nhịn lâu như vậy, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm nói chuyện, cái miệng nhỏ bắt đầu lên tiếng: “Thương Bách Diễn, anh có ý gì?”
“Chơi đùa tôi vui lắm sao?”
“Ly hôn chuyển cho tôi nhiều tiền như vậy thì thôi đi, bây giờ anh lại trêu đùa, bắt tôi làm trợ lý cho anh? Anh thấy thú vị lắm sao? Hay là anh thích cách tôi phục vụ trà nước cho anh?”
Cô không tin tổng giám đốc Lý thật sự có việc phải ra nước ngoài công tác, cấp trên bắt anh ta có việc thì anh ta phải có việc thôi.
Đứng trước khuôn mặt tức giận chất vấn của Tần Nghê, Thương Bách Diễn suy nghĩ một lát, sau đó giải thích: “Gần đây bộ phận thương mại quốc tế rất bận rộn, họ phải họp liên tục, có đến đó cũng không có ai có thời gian quan tâm đến em đâu.”
“Ở văn phòng tổng giám đốc có thể học hỏi nhiều thứ hơn.”
Sau khi nghe người đàn ông giải thích, Tần Nghê ngừng lại, không nói nên lời.
Mặc dù lý trí nói với cô rằng Thương Bách Diễn chỉ đang viện cớ mà thôi. Nếu gần đây bộ phận thương mại quốc tế quá bận rộn không thể quan tâm đến cô thì tại sao không sắp xếp cô đến chỗ các lãnh đạo khác, hoặc để cô đến chỗ của phó tổng giám đốc Trần với trợ lý thực tập còn lại cũng được. Nhưng nói cho cùng, lý do này cũng không phải không thể chấp nhận được.
Bởi dù chỉ là ghi hình cho chương trình, nhưng nếu đã là thực tập sinh thì tất nhiên phải đặt lợi ích của thực tập sinh lên hàng đầu rồi.
Tần Nghê “Hừ” một tiếng.
Sự việc đã phát triển đến mức này, cô có đắn đo cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nghĩ đến người đàn ông vừa rồi làm như không quen biết cô trước ống kính, Tần Nghê nói thêm: “Vậy thì phiền tổng giám đốc Thương, nếu anh đã muốn tôi học hỏi nhiều hơn thì nên cư xử thật chuyên nghiệp. Bên ngoài có rất nhiều máy quay, chỗ nào cũng có hết đó.”
“Tôi thấy mối quan hệ của vợ chồng cũ của chúng ta không cần thiết phải công khai cho mọi người biết. Suy cho cùng cũng không phải chuyện tốt, người ta cũng biết chỉ thêm rắc rối mà thôi, anh nghĩ sao?”
Thương Bách Diễn gần nhữ khẽ mỉm cười: “Ừm.”
Thấy anh dứt khoát đồng ý, Tần Nghê cũng không có gì để nói, đang định rời đi thì Thương Bách Diễn chợt ngăn cô lại, hỏi:
“Em có đói không?”
Tần Nghê: “Hả?”
Nghe thấy câu hỏi này, cô mới cảm thấy đúng là có hơi đói thật.
Vì ngày thường, thời gian làm việc buổi chiều tương đối dài nên công ty sẽ cung cấp trà chiều cho nhân viên vào một thời điểm cố định. Ngày nào Tần Nghê cũng ăn một ít, nhưng chiều nay cô bận chuyển vị trí làm việc nên không đi được, không có thời gian để ăn.
Tần Nghê đang định hỏi anh hỏi tôi có đói không để làm gì thì Thương Bách Diễn đã lấy ra hai gói bánh quy vị dâu với bao bì màu hồng từ trong ngăn kéo dưới bàn làm việc.
“Ngồi đây ăn xong rồi hãy trở về.” Thương Bách Diễn đứng dậy nhường chỗ ngồi, sau đó đẩy ly cà phê vừa rồi qua cho cô.
Tần Nghê ngấu nghiến bánh quy, đây là nhãn hiệu cô yêu thích nhất.
Dù sao cũng không ai biết họ đang làm gì.
Mà cũng không có quy định nào bắt phải đưa cà phê phải thật nhanh hết, lỡ tổng giám đốc nhất thời có việc giao cho cô hoàn thành thì sao?
Vì vậy, cô có ở lại lâu hơn một chút cũng không có vấn đề gì, phải không?
“Tôi không uống cà phê.” Tần Nghê căng thẳng nhìn xung quanh, cánh cửa đã đóng lại: “Rót cho tôi cốc nước.”
“Chờ một chút.” Thương Bách Diễn đáp, rót nước ấm từ ấm đun nước ra cốc.
Sau đó, ở phòng giám sát “Thực tập sinh chốn công sở”.
Lúc này, hơn một chục máy quay đang ghi lại hình ảnh của các thực tập sinh từ những nơi khác nhau, nhưng tiếc là không có ai ở hậu trường quan tâm.
Kỹ sư âm thanh tắt micro của những người khác, chỉ để lại một micrô của một vị khách mời và vặn âm lượng ở mức tối đa.
Toàn bộ tổ chương trình đều ở trong cùng một tư thế ôm lấy má.
Lắng nghe giọng nói nhỏ phát ra từ trong loa.
Tưởng tượng ra một người đang trốn trong văn phòng của tổng giám đốc, ăn bánh quy như một chú hamster nhỏ.