Động cơ máy bay gầm rú ngoài cửa sổ, đuôi máy bay vạch ngang bầu trời xanh.
Ngay khi Thương Bách Diễn lên máy bay thì lập tức bắt đầu cuộc họp với các giám đốc điều hành cấp cao đi cùng anh trong chuyến công tác, trợ lý chính Trần Lãng theo bên cạnh anh.
Tần Nghê thay dép lê trên máy bay, nhìn thấy gót chân của cô đã bị mòn một miếng da to bằng móng tay rồi lại nhìn tổ chương trình chuyên nghiệp xung quanh vẫn tiếp tục đi theo quay phim.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó, cô lại tự an ủi mình rằng Thương Bách Diễn chỉ bế cô lên máy bay rồi thôi, có thể giải thích là chê cô không thể đi lại làm chậm tiến độ của đội nên bế cô, việc này hoàn toàn là do tư bản nghĩ rằng cô sẽ làm chậm tiến độ nên mới giúp một tay, anh không rảnh đến mức lo lắng cho vết thương của trợ lý nhỏ đâu.
Trên máy bay có một hộp y tế nhỏ, Tần Nghê lấy tăm bông bôi một ít iodophor lên vùng da bị tổn thương, vừa bôi vừa đau đến nhe răng cười rồi tìm miếng băng cá nhân dán lên vùng da bị tổn thương.
Chỉ là lúc xuống máy bay, Tần Nghê đang do dự có nên tiếp tục đi đôi giày cao gót có thể gọi là công cụ tra tấn đó không, bây giờ có miếng băng cá nhân trên đó thì chắc sẽ đỡ hơn. Máy bay dừng lại chưa bao lâu, tiếp viên đã đưa một đôi giày tới.
Một đôi mules màu be với tiêu điểm chính của thương hiệu là sự thoải mái, đế bằng và không quấn gót.
…
Lộ trình công tác ở thành phố C rất chặt chẽ, về cơ bản bọn họ vừa xuống máy bay sẽ lập tức bắt đầu làm việc, lần này có một số công việc của chi nhánh ở thành phố C cần Thương Bách Diễn đích thân xử lý, người phụ trách chi nhánh cũng đến sân bay sớm để chào đón anh.
Người phụ trách họ Chu, anh ta biết Thương Bách Diễn, những người điều hành đi cùng, và cả Trần Lãng, chỉ là khi nhìn thấy Tần Nghê thì anh ta hơi lạ lẫm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Nghê lập tức tự giới thiệu: "Chào anh Chu, tôi là Tần Nghê, trợ lý thực tập của tổng giám đốc Thương."
Tổng giám đốc Chu chú ý đến các nhiếp ảnh gia và nhân viên chương trình xung quanh mình và sau đó anh ta hiểu chuyện gì đang xảy ra ngay.
Hành trình của ngày đầu tiên đều ở chi nhánh của Tín Hòa ở thành phố C. Có nhiều cuộc họp kéo dài liên tiếp không nghỉ, thậm chí Thương Bách Diễn còn thăng chức và thuyên chuyển lên một số giám đốc điều hành cấp cao của chi nhánh. Tần Nghê ngồi cạnh Trần Lãng, chịu trách nhiệm ghi chép một số biên bản họp cơ bản.
Khi trời tối bên ngoài, cuối cùng cũng kết thúc lịch trình.
Tuy nhiên, lịch làm việc đã kết thúc, không có nghĩa là công việc của ngày hôm nay đã kết thúc.
Sau khi mọi việc xong xuôi tự nhiên sẽ là bữa tiệc xã giao không cần ai nhắc nhở.
Ông chủ lớn đến chi nhánh thành phố C. Vào đêm đầu tiên sau khi kết thúc công việc, các giám đốc điều hành chi nhánh đương nhiên sẽ tổ chức một bữa tiệc đón chào.
Trên thực tế, theo logic mà nói, nếu bạn thực sự muốn trở lại nơi làm việc hoàn toàn, thì một trong những nhiệm vụ của trợ lý là đi giao lưu cùng chủ tịch, thế là tổ chương trình quay xong nội dung ở công ty thì bắt đầu thu dọn, còn lại là hành trình riêng của tổng giám đốc Thương.
Tần Nghê trở về khách sạn nơi cô ở cùng với tổ chương trình đã hoàn thành công việc.
Tuy rằng cô trên danh nghĩa là đang làm trợ lý thực tập, nhưng trên thực tế cô đang ghi hình một chương trình với tư cách là trợ lý thực tập, bây giờ không ghi hình, đương nhiên là cô đã tan làm.
Hơn nữa, bữa tiệc xã giao của tổng giám đốc Thương, cô chỉ là một trợ lý thực tập, cho dù muốn đi cũng không có lý do và tư cách.
Cả tổ chương trình sống trong một khách sạn năm sao của Tín Hòa ở trung tâm thành phố C.
Ban đầu, tiêu chuẩn chỗ ở cho các chuyến công tác của tổ chương trình ở ngoài khu vực khác là ba sao, nhưng lần này xếp hạng năm sao hoàn toàn là vì Thương Bách Diễn sống ở đây, cũng giống như một chiếc máy bay tư nhân, để thuận tiện nên giải quyết luôn vấn đề chỗ ở của tổ chương trình.
Nhà sản xuất phụ trách, quản lý tiền cười híp mắt, vì ôm được chân của ông chủ Tín Hòa mà tiết kiệm được một mớ tiền máy bay và khách sạn, hơn nữa cuộc sống về đêm của thành phố C rất phong phú, tối nay vẫy tay một cái, những đồng nghiệp trong tổ không muốn nghỉ ngơi trong khách sạn cùng nhau ra ngoài ăn tối hát karaoke.
Tần Nghê ở một mình một phòng, thỉnh thoảng nghe thấy âm thanh trò chuyện của tổ chương trình ra vào ở hành lang bên ngoài.
Cô là một trong số ít người chọn nghỉ ngơi trong khách sạn.
Tần Nghê ngưỡng mộ những người có nghị lực khi buổi sáng phải ngồi máy bay, buổi chiều bắt đầu làm việc ngay mà còn tham gia các hoạt động vào ban đêm.
Trong số đó có Thương Bách Diễn, người đã quay cuồng cả đêm và vẫn có thời gian rảnh rỗi để tham gia tiệc xã giao.
Cô gọi khách sạn một bữa tối, sau khi ăn xong cô nằm bất động trên ghế sofa để tiêu hóa và nghịch điện thoại di động.
TV đang bật.
Ban đầu Tần Nghê không xem TV, cô chỉ cảm thấy trong phòng quá yên tĩnh, muốn có chút tiếng động, mãi cho đến nội dung âm thanh phát ra từ TV dần dần hấp dẫn sự chú ý của cô.
Tần Nghê nhìn lên TV.
Đây là một bộ phim truyền hình đô thị được cho là đã nhận được đánh giá cao gần đây.
Cô nhìn thấy một ông chủ nào đó đang tham gia một buổi tiệc xã giao, một nhóm các ông chú béo ú, sau khi cụng cốc nâng ly thì đến hộp đêm, vừa hút thuốc vừa đánh bài bàn bạc công việc, đi cùng là một hoặc hai người phụ nữ xinh đẹp với chiếc váy mát mẻ và thân hình nóng bỏng.
Tần Nghê đang nhìn màn hình TV, đột nhiên cảm thấy ngày càng càng chướng mắt.
Mặc dù trong phim truyền hình chắc chắn có yếu tố phóng đại, thậm chí có nhà biên kịch còn viết về nơi làm việc nhưng họ chưa từng làm trong đó ngày nào, nhưng nếu họ đã có thể viết nội dung và cốt truyện như vậy nên khiến công chúng có cách hiểu rập khuôn như vậy, nghĩa là thực tế với trên phim cũng không hoàn toàn không liên quan.
Tần Nghê nhớ rằng trước đây họ kết hôn không bao lâu, Thương Bách Diễn cũng đi xã giao, hình như anh đã uống chút rượu, khi anh về thì cô đã ngủ rồi.
Người đàn ông đè lên người cô, bắt đầu hôn cô, cô bàng hoàng mở mắt ra, đối mặt với người chồng say khướt của mình.
Thương Bách Diễn cũng không nhiều lời, chỉ dùng đầu lưỡi cạy răng cô ra rồi hôn lấy, lúc cởi đến áo sơ mi, cô đột nhiên ngửi thấy mùi nước hoa rất lạ.
Thứ tỏa ra từ chiếc áo sơ mi của Thương Bách Diễn không phải là mùi hương trong trẻo thường ngày của anh, cũng không phải mùi rượu, cũng không phải mùi sữa dưỡng thể êm dịu ủa cô, mà là một mùi hương nổi tiếng trong danh sách nước hoa bán chạy nhất của tất cả các loại nước hoa lớn, loại nước hoa cho phụ nữ này không rẻ.
Cô chợt bừng tỉnh khỏi sự trêu chọc của người đàn ông, dùng sức đẩy người anh ra, không chịu tiếp tục.
Dường như Thương Bách Diễn cũng mới ngửi thấy mùi thơm trên người mình như ngăn cách giữa hai người nên cau mày và trực tiếp đi tắm.
Sau này, Tần Nghê không còn ngửi thấy mùi nước hoa lạ nào trên người Thương Bách Diễn nữa, còn về việc trên quần áo anh có đột nhiên xuất hiện tóc dài và dấu môi hay không, cô cũng không thèm tìm kiếm.
Tần Nghê lại đột nhiên bĩu môi.
Giờ ly hôn rồi, cô không cần quan tâm đến những chuyện này nữa.
Tiệc xã giao của Thương Bách Diễn có liên quan gì đến cô. Nếu cô là tổng giám đốc, cô đi xã giao cũng sẽ đến câu lạc bộ, hai tay mỗi bên một người mẫu nam.
Tần Nghê tắt TV, đứng dậy, định tối nay dậy sớm tắm rửa, đánh một giấc thật ngon.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.
Tần Nghê nghĩ rằng đó là khách sạn mang đến dịch vụ phòng nào đó, cô mở cửa và thấy Thương Bách Diễn đang đứng ở cửa.
"Anh tới đây làm gì?" Vẻ mặt Tần Nghê khó hiểu, hiển nhiên không được hoan nghênh lắm.
"Không phải anh có… Lịch trình cho tối nay sao?" Cô tiếp tục hỏi.
Thương Bách Diễn nhìn cửa của các gian phòng khác, sau đó ra hiệu trong tay mình có xách đồ: "Đi vào nói."
Tần Nghê vẫn bĩu môi, cũng không có trực tiếp đóng cửa lại, xoay người quay về sofa ngồi.
Thương Bách Diễn đi theo vào, dường như là giải thích câu hỏi vừa rồi của cô: "Vừa rồi tôi ăn cơm với người phụ trách nơi này ở Hòa Ký, ăn xong rồi mới về."
Tần Nghê nghe xong, từ phía dưới ngẩng đầu nhìn lên mặt người đàn ông: "Có chuyện gì?"
Thương Bách Diễn không nói, mà là đi tới bên chỗ Tần Nghê, trực tiếp ngồi xổm xuống.
Tần Nghê: "Hả?"
Thương Bách Diễn đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân phải của Tần Nghê, ánh mắt rơi xuống gót giày còn dán băng cá nhân, khẽ nhíu mày: "Để tôi xem."
Tần Nghê lúc này mới nhìn rõ ràng, thứ mà Thương Bách Diễn cầm vừa rồi hình như là một cái túi giấy của một hiệu thuốc nào đó.
Cô phồng má, thử rút chân ra khỏi tay người đàn ông, cô từ chối thẳng thừng: "Không cần".
Thương Bách Diễn: "Nếu không xử lý, bị dính nước thì sẽ có thể bị viêm."
Tần Nghê: "..."
Đây là sự thật.
Cô gần như còn suýt quên mất là mình đang định đi tắm.
Kết quả là cơ bắp căng cứng trên chân cô thả lỏng ra, Tần Nghê mím môi không nói gì, để mặc cho Thương Bách Diễn đặt hai chân cô lên đùi anh.
Thương Bách Diễn cởi miếng băng cá nhân sơ sài trên gót chân Tần Nghê ra, vết thương trên da chưa đóng vảy hết, trên đó có một lớp vảy trong suốt, mặc dù chỉ là một vết thương nhỏ trên da thịt, nhưng nhìn vẫn rất đáng sợ.
Thương Bách Diễn nhíu mày càng sâu, Tần Nghê cũng khom người xem vết thương của cô, quyết định liệt tất cả thương hiệu giày kia vào danh sách đen hết.
Thương Bách Diễn lấy một miếng bông gòn và nhúng nó vào lọ thuốc: "Tôi sẽ cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, nếu đau cứ nói."
Tần Nghê "ừm" một tiếng, vì đã kết thành một tầng vảy trong suốt nên đã đỡ hơn nhiều so với lúc sáng, nhưng khi người đàn ông dùng tăm bông lau vết thương, cô không khỏi hít sâu một hơi.
Không khí vẫn yên tĩnh, cô không nói gì, nhưng nhìn thấy hàng mi cụp xuống của người đàn ông khi anh cúi đầu, vẻ mặt anh rất tập trung.
Không hiểu sao lúc này Tần Nghê đột nhiên nhớ tới nhiều năm trước, khi cô đang khiêu vũ thì bị bong gân mắt cá chân, cha cô đã dùng túi nước đá chườm mắt cá chân cho cô trong bệnh viện. Chỉ là lúc đó sau khi chườm đá đã hết đau, nhưng cô vẫn không ngừng kêu đau, cô thích nhất nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ xót xa của cha mình.
Đó là cảm giác dù cho có ra sao đều biết vẫn có một người mãi mãi yêu mình.
Chỉ là bây giờ không còn nữa.
Tần Nghê mím môi nhìn đi chỗ khác.
Khi Thương Bách Diễn nghe thấy tiếng "rít", hành động của anh trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Anh bôi thuốc xong, cuối cùng dán một lớp băng keo chống thấm lớn hơn.
Tần Nghê xoay mắt cá chân của cô, thấy gót chân của cô đã được xử lý xong, sau đó cô nhìn Thương Bách Diễn, cô không ngờ rằng đã một ngày rồi mà anh vẫn nhớ chuyện chân cô bị thương, cô nói: "Cảm ơn."
Thương Bách Diễn tiếp tục dặn dò: "Chống thấm nước chưa chắc đã hoàn toàn hữu dụng, mấy ngày nay tắm rửa nhớ cẩn thận."
Tần Nghê có chút không thoải mái tránh đi ánh mắt của anh, mặt không biểu cảm: "Ờ."
Những sự kiện của ngày hôm nay đột nhiên cứ tái hiện trước mắt cô.
Từ việc mở cửa xe cho cô trước máy quay, đến việc bế cô lên vì giày cô đã mòn và cô không thể đi được và bây giờ không có máy quay mà anh vẫn nhớ chân cô bị đau.
Tần Nghê bắt đầu cảm thấy hơi bối rối.
Đủ loại cảm xúc và suy nghĩ lẫn lộn trong lòng, vừa tránh né vừa đối mặt, cuối cùng, trên mặt Tần Nghê mang theo nghi ngờ và kiên quyết nhìn Thương Bách Diễn, hỏi: "Không phải anh muốn muốn nhân cơ hội này để sau chương trình được phát sóng sẽ đi bài một ông chủ độc đoán nhưng lịch sự và quan tâm đến các nhân viên nữ chứ?"
Sau khi nghe xong câu hỏi của Tần Nghê, trên khuôn mặt điềm tĩnh và kín đáo của Thương Bách Diễn hiếm hoi để lộ biểu cảm khó hiểu:
"...?"
Tần Nghê sau khi phỏng đoán xong, càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, vì vậy cô gật đầu liên tục.
Chắc chắn là như vậy.
Đáng lẽ cô phải cảnh giác vì đạo diễn đã hỏi cô về ấn tượng đầu tiên của cô với tổng giám đốc Thương khi cô được phỏng vấn vào ngày hôm qua, rõ ràng là coi cô như công cụ để đi bài, còn về miếng băng cá nhân trên chân, ngày mai khi ghi hình chắc chắn sẽ bị lộ ra ngoài, âm thầm để mọi người phát hiện đó của tổng giám đốc Thương cho.
Một người đàn ông đầy mưu mô.
Thương Bách Diễn nghe vậy thì hơi đau đầu.
"Tần Nghê." Giọng điệu của anh dường như có chút ủ rũ.
Tần Nghê tự nhiên cảm nhận được tình cảm trong lời nói của người đàn ông, quay đầu lại: "Hừ" một tiếng, hiển nhiên là không hài lòng.
Thương Bách Diễn nhìn góc nghiêng của Tần Nghê.
Đường viền môi của cô thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng, chiếc cằm hơi nhếch lên lộ ra vẻ ngoan cố không chịu nhận thua.
Mối quan hệ giữa hai người không hề dễ dàng. Đột nhiên, một giọng nói trong lòng trực tiếp nói với anh.
Trong khoảnh khắc đó Thương Bách Diễn đã không còn tính khí gì nữa.
"Được." Cuối cùng anh cũng gật đầu, bắt đầu thu dọn miếng gạc y tế trên bàn, chậm rãi nói: "Là lỗi của tôi."
Thương Bách Diễn ném tất cả rác vào thùng rác, vừa đứng dậy thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng khách sạn.
Tần Nghê cũng nhìn về phía cánh cửa bị gõ, sau đó nghe thấy ngoài cửa có người gọi tên mình.
Người theo dõi và tiếp xúc với cô nhiều nhất chính là đạo diễn:
"Tần Nghê, chúng tôi mang về cho cô mấy xiên thịt."
"Mở cửa ra lấy nè."