Sau khi khiêu vũ xong Tần Nghê rất vui vì đã lâu cô mới khiêu vũ một cách vui vẻ như thế.
Điệu nhảy kết thúc cô mới nhận ra xung quanh có rất nhiều người đang nhìn mình, nhưng cô cũng không để ý đến những ánh mắt này. Cô đã từng đứng trên sân khấu lớn nhất và nhận được những tràng pháo tay tán thưởng nồng nhiệt nhất.
Tần Nghê và ông chủ Trương bước ra khỏi sàn nhảy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ông chủ Trương hiểu có một số nơi không phải cứ nhận được thư mời là có thể hòa nhập được, cho nên anh ta nói với Tần Nghê: "Ở lại thêm chút nữa rồi đi thôi."
"Tôi sẽ bảo tài xế đưa cô về nhà."
Tần Nghê gật đầu, uống một ngụm nước trái cây: "Được."
Sau đó ông chủ Trương đi vào toilet. Tần Nghê từ chối một vài người đàn ông đến mời cô khiêu vũ cùng, một mình cô ở lại quầy tráng miệng, tự chọn cho mình một chiếc bánh nhỏ rồi thuyết phục bản thân rằng cô có thể ăn một cái. Khi cô vừa chọn được một chiếc bánh được trang trí bằng dâu tây tươi và sắp đưa vào miệng thì cô đột nhiên nghe thấy một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ: "Cô Tần."
Tần Nghê quay đầu lại: "Hả?"
Cô nhìn thấy Trần Lãng đã đứng phía sau mình không biết từ bao giờ.
Quen thuộc là bởi vì cô biết giọng của Trần Lãng nhưng xa lạ là bởi vì cô chưa quen khi bị Trần Lãng gọi là "Cô Tần".
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Nghê có chút cảnh giác nhìn Trần Lãng, một người đàn ông luôn tỏ ra kính cẩn một cách nghề nghiệp hóa.
Cô biết rất rõ nếu Trần Lãng có mặt ở trường hợp như vậy thì chín mươi chín phần trăm Thương Bách Diễn cũng sẽ ở đây.
Thương Bách Diễn mà cũng có thời gian rảnh để tham dự buổi tiệc kinh doanh của tổng giám đốc Hà ư?
Có điều Thương Bách Diễn ở đâu cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Tần Nghê đành phải đặt chiếc bánh ngọt trên tay xuống, hỏi Trần Lãng: “Trợ lý Trần, tìm tôi có chuyện gì không?”
Đối mặt với ánh mắt xa lạ của bà chủ cũ nhà mình, Trần Lãng nhớ tới người đàn ông vừa rồi cùng cô khiêu vũ trên sàn nhảy, anh ấy hơi cúi đầu: “Tổng giám đốc Thương mời cô qua bên kia một chuyến.”
Tần Nghê nhìn vào những chiếc bánh được tạo hình tinh xảo trên bàn dài, cuối cùng vẫn đi theo Trần Lãng.
Trong vườn hoa phía sau của biệt thự của nhà họ Hà.
So với phòng tiệc náo nhiệt, hiển nhiên ở đây yên tĩnh hơn nhiều.
Bộ bàn ghế nhàn nhã và cây ô che nắng màu trắng được dựng trên bãi cỏ, trong bụi hoa được tô điểm bằng những ánh đèn màu lấp lóe.
Tần Nghê giẫm trên giày cao gót đi qua đó, cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông đang đứng một mình trong bóng tối, khiến cho người ta không bao giờ nhìn thấu được cảm xúc và biểu cảm của anh.
Tần Nghê hếch cằm, một mình đi qua, hỏi một câu không hề khách khí: "Tìm tôi để làm gì?"
Thương Bách Diễn nhìn thấy khuôn mặt của Tần Nghê.
Cô vẫn mặc chiếc váy trắng ấy, hai mươi phút trước cô mặc bộ lễ phục lỗi thời này nhảy múa uyển chuyển như cánh bướm trên sàn nhảy.
Thương Bách Diễn nhớ tới người đàn ông đã khiêu vũ với cô.
Anh ta họ Trương, là một nhân vật nhỏ bé chuyên làm về thiết kế bối cảnh ở phim trường.
Hai người đứng đối diện nhau, một lúc sau Thương Bác Diễn mới nói: "Tần Nghê."
“Ừm.” Tần Nghê đáp, lúc này cô vẫn không biết tại sao người đàn ông này lại gọi cô đến đây.
Thương Bách Diễn thấy Tần Nghê thờ ơ với mình, tâm trạng của anh đột nhiên trở nên cực kỳ khó chịu.
“Em đã xóa WeChat của tôi?” Cuối cùng anh cũng nói.
Tần Nghê bị câu hỏi của Thương Bách Diễn làm cho ngơ ra, dường như cô không ngờ được rằng người đàn ông này gọi cô đến chỉ để hỏi về vấn đề này. Cô trả lời một cách thành thật và nghiêm túc: "Đúng vậy."
Sau khi ly hôn tại sao phải giữ thông tin liên lạc của chồng cũ?
Thương Bách Diễn nghe ra sự thản nhiên trong câu trả lời của Tần Nghê.
Ánh mắt của anh trở nên sâu thẳm hơn, màn đêm xung quanh không có một chút âm thanh nào.
Thấy anh không nói gì, Tần Nghê quan sát Thương Bách Diễn từ trên xuống dưới một lượt, không biết anh đang định làm gì, cô nhếch khóe miệng: "Còn chuyện gì nữa không?"
“Không còn chuyện gì thì tôi đi đây.” Cô xoay người đi vòng qua mặt anh, đang định rời đi thì đột nhiên cổ tay phải bị anh nắm chặt.
Thương Bách Diễn nắm lấy cổ tay Tần Nghê, xương cổ tay của cô nhỏ đến mức dường như chỉ cần bóp nhẹ là vỡ tan, anh hít một hơi thật sâu: “Em quyết tâm ly hôn như vậy, thế mà sau khi ly hôn em lại đi khiêu vũ với người đàn ông khác ở đây sao?”
Tần Nghê nhất thời không biết nên phản ứng thế nào: "Hả?"
Cô quay đầu lại, nhìn vào gương mặt của Thương Bách Diễn.
Trong ánh mắt của anh, dường như cô thấy được những điều mà anh không nói thẳng ra: “Đang làm một cô Thương có thể diện, giàu có, người người nịnh nọt không ai sánh bằng thì không thích, mà lại ở đây mặc mấy bộ váy rẻ tiền và lỗi thời, nhảy một điệu múa hữu nghị mèo khen mèo dài đuôi với một gã đàn ông tầm thường.”
Lúc này, Tần Nghê mới hiểu ra.
Cô cứ nghĩ, ít nhất là cô cho rằng tối hôm nay cô đã rất vui vẻ trước khi Thương Bách Diễn xuất hiện.
Cô giúp bạn mình bằng cách trở thành bạn nhảy của người ta. Tuy cô mặc một chiếc váy bình thường nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người, ông chủ Trương rất tốt với cô, anh ta lịch sự và tôn trọng cô. Lúc khiêu vũ trên sàn nhảy cô đã rất vui vẻ.
Nhưng cho đến khi người đàn ông này xuất hiện, anh đã phá vỡ tất cả niềm vui của cô.
Anh nhắc nhở cô rằng hạnh phúc rẻ tiền của cô không đáng giá trước mặt anh.
Khi cơn gió lạnh ban đêm thổi qua, Tần Nghê cảm thấy hốc mắt đau rát.
Âm nhạc trong phòng tiệc không ngừng vang lên, loáng thoáng như đang phiêu đãng ở một nơi rất xa và cách biệt với thế giới.
Khi Thương Bách Diễn nhận ra có lẽ câu nói của anh nên được diễn đạt theo cách khác, anh hơi nới lỏng bàn tay đang nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô ra.
Chẳng hiểu tại sao anh lại nói vậy.
Bởi vì khi anh nhận ra mình càng ngày càng bất lực, ngay cả phương thức liên lạc cũng bị xóa bỏ thì anh lại trông thấy cô thà cùng một người đàn ông tầm thường khác cười nói nhảy múa.
Anh đã mất kiểm soát.
“Tần Nghê.” Đột nhiên Thương Bách Diễn mở miệng lần nữa, trong giọng nói của anh có chút hoảng loạn khó có thể nhận ra. Nhưng chỉ trong giây lát, ánh mắt của người đối diện đã thay đổi.
"Thương Bách Diễn." Tần Nghê nghiến răng: "Anh nói xong chưa?"
Cô mạnh mẽ rút cổ tay ra khỏi bàn tay của anh, cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc của mình, cô không còn là một đứa trẻ chỉ biết khóc và la hét mỗi khi phải đối diện vấn đề.
"Anh cố ý gọi tôi đến đây chỉ để nói với tôi chuyện này sao?"
Thương Bách Diễn bị câu hỏi này làm cho khựng lại.
Tần Nghê: "Nói rằng giờ anh cảm thấy tôi khổ sở thế nào? Nói rằng anh không thích bộ dạng lúc tôi khiêu vũ?"
“Vậy anh có nhận ra chúng ta đã ly hôn rồi không?” Cuối cùng Tần Nghê gặng hỏi anh, từng chữ một, hỏi bằng giọng điệu bình tĩnh và dứt khoát.
Khi cô hỏi câu này, trong phút chốc, cảm xúc trên mặt anh gần như sụp đổ.
Tần Nghê trấn tĩnh lại, cô bắt đầu hồi tưởng lại cuộc hôn nhân mờ mịt kéo dài hai năm kia.
Cô trở nên lạnh lùng.
"Trước đây tôi quá ngây thơ, làm bộ làm tịch, vô cớ gây chuyện. Anh là chồng tôi, anh tỏ rõ lập trường của mình, anh nói không muốn nhẫn nhịn tôi nữa, muốn tôi học cách trưởng thành. Tôi có thể chấp nhận. Nhưng sau đó tôi không muốn sống cuộc sống như vậy nữa. Tôi không muốn sống cuộc sống mà người khác nói rằng anh đang dung túng tôi. Lúc đó tôi thực sự cảm thấy rất bất lực, anh biết không? Bởi vì tôi thường xuyên không gặp được chồng mình trong một khoảng thời gian dài, tôi cũng không biết ngày mai chồng mình sẽ đi đâu. Chúng tôi ít nói chuyện, thậm chí có lúc tôi còn không liên lạc được với anh ấy. Nhưng rồi một ngày, anh ấy nói với tôi rằng anh ấy luôn phải chịu đựng tính tình thất thường và nóng nảy của tôi."
Tần Nghê nhìn Thương Bách Diễn, tốc độ nói nhanh hơn, mang theo sự chất vấn nặng nề.
“Vì vậy tôi đã ly hôn với anh. Tôi không thể chịu đựng được nữa thì tôi đi. Nhưng tại sao sau khi ly hôn anh vẫn như vậy? Pháp luật cũng đã chứng minh chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa. Bây giờ tôi sống thế nào, có tốt hay không, quần áo tôi mặc như thế nào và khiêu vũ với ai thì liên quan gì đến anh? Anh có cần phải phán xét tôi như vậy không?"
"Cho dù tôi có cố chấp, trẻ con, cáu gắt thì liên quan gì đến anh? Anh đã không còn là gì của tôi nữa, nếu không thích thì đừng nhìn, không thích thì đi đi, đừng ép một người lạ đến trước mặt anh và bảo không chịu được hành động của người ta nữa! Vấn đề là người ta không làm gì phạm pháp, sao phải chịu đựng ánh mắt dò xét của anh?"
"Có lẽ anh chưa từng nghĩ rằng bản thân mình rất vô lý nhỉ?"
Tần Nghê nói xong liền hít một hơi thật sâu, tự hỏi không biết mình đã nói rõ tất cả chưa.
Cô tự cho rằng những lời nói của mình đã rất chín chắn rồi, vì đó là những gì cô thực sự muốn nói, không phải cô cố ý gây sự, cô chỉ đang nói những gì cô thấy đúng thôi.
"Nhân tiện, anh hãy mau chóng lấy lại tiền của anh đi, nếu có chuyện gì xảy ra với đống tiền đó trong tài khoản của tôi thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu." Trước khi rời đi, Tần Nghê còn bổ sung thêm.
Không khí lại trở nên yên tĩnh, ngay cả tiếng nhạc phát ra từ phòng tiệc cũng biến mất.
Thương Bách Diễn đứng im lặng tại chỗ.
Từng câu nói của Tần Nghê dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.
Gió mang theo cái lạnh thấu xương.
Anh nhận ra mình không còn bất kỳ cảm xúc nào, thậm chí sự tức giận khi nhìn thấy hai người trên sàn nhảy cũng hoàn toàn biến mất.
Anh nhắm mắt lại, cố gắng cảm nhận cảm giác căng trướng, khó chịu không rõ từ đâu mà ra luôn ngự trị trong lòng.
Từ khi anh cảm thấy mất phương hướng, cho đến tối nay, anh đã mất kiểm soát khi chứng kiến cảnh tượng đó.
Tại sao anh mất kiểm soát.
Khi anh nhận ra rằng Tần Nghê đã xóa thông tin liên lạc của mình và cô thà khiêu vũ với một người đàn ông tầm thường khác.
Anh thấy tức giận, oán giận, thậm chí là... Ghen tuông, nên anh mất kiểm soát.
Thương Bách Diễn từ từ mở mắt ra, trong mắt anh không còn sự trốn tránh, anh thừa nhận một sự thật mà anh từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ như vậy - Anh thích Tần Nghê.