Trả lời tin nhắn xong, Tần Nghê nhìn nội dung chat có chút kỳ lạ của mình.
Tại sao cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Ngay từ đầu hình như đã có vấn đề, dù thân thiện đến đâu thì cũng làm gì có ai chưa từng gặp mặt mà câu đầu tiên sau khi kết bạn Wechat chính là "Là tôi".
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng còn thêm một câu "Vị trí ngày hôm qua".
Tần Nghê đối mặt với vài dòng tin nhắn ngắn giữa hai người, cô nhìn ID và ảnh đại diện của người đó, suy đi nghĩ lại và cuối cùng trong một khoảnh khắc nhận ra rằng cô có thể đã nhầm lẫn gì đó rồi.
Và người này có khả năng là ai nhất.
Mẹ nó.
Tần Nghê tức giận chửi bới trong lòng rồi lập tức xóa và chặn ngay.
...
Ở phía bên kia, Thương Bách Diễn phải đối mặt với ba câu trả lời mà cuối cùng anh đã chờ được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi anh nhìn đến những chữ này, đầu tiên là lông mày khẽ nhướng lên, khi anh dần dần ý thức được điều gì đó thì nụ cười nhàn nhạt trên mặt đã vô tình tắt ngúm, thậm chí chút tâm trạng vui vẻ cũng biến mất không còn tăm tích.
Ngay từ khi được duyệt, dường như đã có sự sai sót trong cách đọc hiểu thông tin giữa hai người.
Ánh mắt Thương Bách Diễn dán chặt vào câu cuối cùng "Không phải bạn học Trần muốn đi xem mắt với tôi sao?" Anh hít một hơi thật sâu.
Biết là tiệc xã giao tối nay vẫn sẽ bị hoãn lại.
Khi anh gửi một tin nhắn khác, một dấu chấm nhỏ màu đỏ xuất hiện bên cạnh hộp thoại hiện lên để nhắc nhở bạn rằng bạn không còn là bạn của đối phương nữa.
Người đối diện cũng có phản ứng như anh.
...
Tần Nghê thở phào nhẹ nhõm sau khi xóa tài khoản mới đột nhiên xuất hiện của Thương Bách Diễn.
Cô lại nhìn câu cuối cùng "Cô không phải là bạn học Trần muốn đi xem mắt với tôi sao" mà cô nghĩ rằng đó là đối tượng xem mắt nên mới gửi đi, mặt cô tối sầm lại, cuối cùng cô đặt điện thoại xuống và không thèm để ý nữa.
Vậy nếu Thương Bách Diễn biết thì sao, việc cô xem mắt với ai thì có liên quan gì đến Thương Bách Diễn.
Sau đó Tần Nghê soi gương trang điểm tiếp lớp trang điểm còn dang dở, vì tính chất đặc biệt của cuộc hẹn hôm nay nên cô ăn mặc kín đáo hơn, trang điểm nhẹ nhàng, để tóc kiểu công chúa, mặc váy len màu be kết hợp với áo khoác dài cùng màu, nhưng vì để đẹp và tinh tế, đôi chân thon thả dưới váy vẫn lộ ra.
Sau khi trang điểm xong, Tần Nghê nhìn vào gương, xịt một ít nước hoa yêu thích vào không khí, xoay một vòng trong hương thơm.
Điều này không có nghĩa là cô mong muốn và thích buổi xem mắt này đến mức nào, mà là cô hoàn toàn tôn trọng và coi trọng người được bạn tốt của mình giới thiệu.
Tin nhắn của Cố Thi Di trên điện thoại di động vừa được gửi đến, định vị ở một nhà hàng.
Lần này là nội dung chính xác về đối tượng xem mắt.
Tần Nghê phồng má, trả lời "Được" rồi bắt taxi đến đó.
...
Vì là tối thứ Sáu nên cả trung tâm mua sắm và nhà hàng đều đông khách hơn bình thường.
Cố Thi Di chọn một nhà hàng rất sang trọng và phong cách trong trung tâm mua sắm. Trong không khí chỉ có tiếng nhạc nhẹ và thỉnh thoảng có tiếng dao nĩa của khách chạm vào nhau. Khi Tần Nghê đến, Cố Thi Di và bạn học Trần đã đến. Hai người nhìn thấy người phục vụ dẫn Tần Nghê Đến đây nên cùng nhau đứng lên.
Khi Tần Nghê nhìn thấy bạn học Trần mà Cố Thi Di đang nói đến, cô gật đầu và mỉm cười, có chút dè dặt.
Người này hoàn toàn khác với Thương Bách Diễn, người đàn ông có khí chất và cảm giác áp bức trong mọi ánh nhìn, bạn học Trần trước mặt đây đeo một cặp kính gọng bạc, anh ta gầy và cao, cả người anh ta có vẻ thư sinh và đẹp trai.
Bạn học Trần xuất thân trong một gia đình tri thức, cha là họa sĩ, mẹ là bác sĩ nổi tiếng, gần đây vừa hoàn thành chương trình tiến sĩ nên đã trở về Trung Quốc và đã ký hợp đồng làm việc với một trường đại học nổi tiếng để dạy lịch sử của văn học đương đại.
Cố Thi Di nghe Tần Nghê và bạn học Trần giới thiệu với nhau, sau đó rất ân cần kéo ghế ra và đứng dậy: "Tối nay tôi có việc phải làm, hai người nói chuyện đi."
Tần Nghê nhìn thấy trước khi rời đi Cố Thi Di còn nhướng mày với cô và nhìn cô với ánh mắt "Cố lên, cậu hiểu mà".
Nơi này chỉ còn cô và bạn học Trần.
Tần Nghê lớn đến từng này mà đây là lần đầu tiên Tần Nghê được giới thiệu bạn bè với tiền đề là để hẹn hò, cô lúng túng chọc đũa vào bát cơm trước mặt, suy nghĩ hồi lâu mới ngẩng đầu lên rồi quyết định mở ra một tiền đề rất quan trọng trước: "Ừm, Di Di đã nói với anh chưa, trước đây tôi đã từng kết hôn."
Trần bạn học nghe xong gật đầu, cười nói: "Ừm, tôi biết, Thi Di đã nói với tôi."
Tần Nghê không biết phải nói gì khi thấy bạn học Trần không ngạc nhiên và không bận tâm.
Bạn học Trần vươn tay gắp một miếng sườn kho đặt vào đĩa ăn của Tần Nghê: "Tôi nghe Thi Di nói cô Tần và... chồng cũ của cô là cuộc hôn nhân thương mại đúng không?"
Tần Nghê sững sờ một lúc rồi nhớ lại cuộc hôn nhân mơ hồ giữa cô và Thương Bách Diễn và gật đầu: "Cũng gần như vậy."
Cụm từ "hôn nhân thương mại" dường như chỉ cần nói ra thôi cũng đã bộc lộ được mùi vị của mối quan hệ giả dối.
Nhưng đúng thật là cô và Thương Bách Diễn không có tình cảm với nhau.
Tần Nghê im lặng, hai người tán gẫu câu được câu không rất tẻ nhạt, sau bữa tối, bạn học Trần nhẹ nhàng đề nghị cùng nhau đi xem phim.
Gần đây có một số phim mới ra rạp, phim nào cũng hay.
Tần Nghê cầm chiếc túi trên tay bước ra khỏi nhà hàng, dáng vẻ như đang suy nghĩ vẩn vơ rồi cô lên tiếng ngăn bạn học Trần lại khi anh ta định đi mua vé.
Tần Nghê quay sang bạn học Trần đang bối rối.
Cô hít một hơi, nhưng vẫn lựa chọn từ chối lời đề nghị đi xem phim cùng nhau của bạn học Trần.
Hôm nay ra ngoài hẹn ăn tối vốn là vì khó lòng từ chối Cố Thi Di, nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng trong bữa ăn, Tần Nghê cuối cùng quyết định không tiếp tục nữa.
Điều này không có nghĩa là bạn học Trần không tốt, người mà Cố Thi Di giới thiệu không chê vào đâu được, bạn học Trần khiến người khác cảm thấy rất thoải mái với những hành động của anh ta, nhưng Tần Nghê cảm thấy rằng sau bữa ăn này, bản thân mình vẫn không thể có bất kỳ suy nghĩ nào với việc yêu đương.
Cô còn không có ý định yêu đương, nếu không mau từ chối, làm lỡ dở người ta thì không hay cho lắm.
Bạn học Trần hơi sửng sốt khi nghe Tần Nghê nói mình còn có việc phải làm, ai cũng thấy đây là khéo léo từ chối, nhưng anh ta lập tức nói không sao, còn nói sẽ lái xe đưa Tần Nghê về nhà, Tần Nghê mỉm cười lần nữa và từ chối nói rằng nơi này không tiện đường, mình chỉ cần bắt taxi về là được.
Thấy vậy, bạn học Trần không còn cách nào khác đành phải thôi nài nỉ, hai người tạm biệt nhau, Tần Nghê thở phào nhẹ nhõm nhìn bóng lưng bạn học Trần rời đi, lúc ở một mình thì tâm trạng cũng dần thoải mái hơn.
Bây giờ vẫn còn sớm, vừa rồi bạn học Trần nhắc đến muốn xem phim, cô mới nhớ có vẻ như đã lâu rồi cô không xem phim.
Tần Nghê trực tiếp cúi đầu, chọn một bộ phim trên phần mềm bán vé.
...
Cách đó không xa, Thương Bách Diễn lẳng lặng nhìn Tần Nghê sau khi tạm biệt đối tượng xem mắt xong, cô đang cúi đầu tìm kiếm thứ gì đó trên điện thoại.
Anh nhìn thấy Tần Nghê ngẩng đầu, một mình đi về hướng rạp chiếu phim trong trung tâm mua sắm.
Đi xem phim một mình, xét theo mặt nào đó thì việc này có thể là kết quả của buổi xem mắt ngày hôm nay.
Thương Bách Diễn dường như thở phào nhẹ nhõm, nghịch điện thoại trong tay và bật lên.
...
Rạp chiếu phim hôm nay không phải là các cặp tình nhân thì cũng là các gia đình có con nhỏ, Tần Nghê ngồi một mình trong góc của hàng ghế cuối cùng trong rạp chiếu phim.
Cô chọn một bộ phim tình cảm nghe nói là rất lâm li bi đát.
Đèn trong rạp chiếu phim đã tắt, bộ phim bắt đầu, Tần Nghê ngồi một mình ở chiếc ghế trong góc, vì ngồi trong góc không sợ làm phiền người khác nên cô tùy tiện điều chỉnh tư thế ngồi, thậm chí còn đặt chiếc túi trên chiếc ghế trống bên cạnh mình, ngậm một ngụm bỏng ngô với coca, định tập trung thưởng thức bộ phim.
Đáng tiếc có người luôn thích đến muộn sau khi phim bắt đầu, chậm rãi đi từng bước trong bóng tối, điểm đến cuối cùng rơi vào chiếc ghế trống bên cạnh cô.
Tần Nghê đột nhiên nhìn lên và thấy một bóng người cao lớn trong bóng tối.
Người đàn ông không nói gì, nhưng anh đứng ở chiếc ghế trống bên cạnh cô và chờ đợi, ý tứ của anh rõ ràng.
Vẻ mặt vốn đang thoải mái của Tần Nghê trở nên cứng đờ.
Chiếc ghế trong góc mà cô đặc biệt mua cách rất xa so với những chiếc ghế đã được chọn trên sơ đồ chỗ ngồi, nhìn thoáng qua có thể nhận ra đó là người độc thân không muốn bị quấy rầy, chỉ muốn yên lặng thưởng thức một bộ phim. Rốt cuộc là ai mà ác như vậy, ở giữa nhiều ghế như vậy không chọn, lại chạy tới mua ghế bên cạnh cô.
Hành động này khác gì mua vé mua ghế đôi?