"Không phải hai ngày nay Tổng giám đốc Thương lại đi công tác sao?"
Đối mặt với Tần Nghê chậm rãi đi về phía mình như con tằm nhỏ, Thương Bách Diễn bất giác nở nụ cười.
Tần Nghê đi tới trước mặt Thương Bách Diễn, nhìn thấy nụ cười trên mặt anh, mặt không chút thay đổi bổ sung thêm một câu: "Anh lên hot search rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói thì nói như vậy, nhưng cô đoán rằng người đàn ông này hoàn toàn sẽ không quan tâm chuyện hot search gì, thậm chí ngay cả đêm nay anh lộ diện vài giây gây ra bao nhiêu chấn động cũng không có hứng thú.
Thương Bách Diễn cúi đầu nhìn Tần Nghê giống như một người tuyết nhỏ đang đứng trước mặt mình, bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh vô cảm của cô thì trả lời câu hỏi của cô trước.
"Tôi có đi công tác, vừa mới về."
Vừa đi công tác về, vừa hạ cánh đã vội vàng chạy tới.
Tần Nghê ngẩng đầu nhìn anh: "Ừm?”
Sau đó Thương Bách Diễn giơ tay lên trước mặt Tần Nghê, lúc lòng bàn tay mở ra, một sợi dây chuyền lấp lánh rơi xuống.
Anh lại cười trước ánh mắt của Tần Nghê khi thấy được sợi dây chuyền: “Thử xem?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần này anh đi công tác ở Hồng Kông, tình cờ thấy buổi đấu giá của Sotheby's ở đó, liếc mắt một cái đã yêu thích sợi dây chuyền này.
Dây chuyền kim cương màu trắng, màu D, độ tinh khiết IF, kim cương hình quả lê trên mặt dây chuyền hai mươi ba carat, giá chín mươi tám triệu đô la.
Tần Nghê đối mặt với ánh sáng lấp lánh rơi xuống trước mắt cô.
Cô không phải là loại si mê châu báu, nhưng từ nhỏ đã được sống rất tốt, đối với loại châu báu này, đa số chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đẳng cấp và giá trị của nó.
Thương Bách Diễn: "Lúc đi công tác thấy cảm thấy không tệ, nên đã mua.”
Tần Nghê xem xong sợi dây chuyền, ánh mắt dời từ viên kim cương lên gương mặt người đàn ông.
Lần trước là kỉ niệm tuổi thơ với chú thỏ tai cụp, lần này lại thấy một sợi dây chuyền giá trị, sao bây giờ mỗi lần đi công tác về là người đàn ông này còn muốn mang cho cô một món quà vậy?
Tặng quà cho cô làm gì?
Giữa hai người bọn họ có mối quan hệ gì sao?
Tần Nghê khoanh tay, đột nhiên không biết nên nói cái gì.
Có điều không thể không nói, sợi dây chuyền này rất xinh đẹp, màu trắng không quá phô trương, nếu như không sợ bị cướp, có thể đeo ra ngoài hàng ngày.
Cũng đỡ hơn so với lần cãi vã trước, anh thô bạo trực tiếp ném cho cô một viên kim cương trần mấy chục carat cho có lệ, sau đó để cho cô tự mình nghĩ nên làm vòng cổ hay là nhẫn.
Ít nhất lần này có thể trực tiếp đeo lên.
Tần Nghê đứng không nhúc nhích, giống như không có phản ứng gì, vì thế Thương Bách Diễn đưa tay ra, trực tiếp đeo sợi dây chuyền lên cổ cô.
Tần Nghê cảm nhận được sự mát lạnh của kim loại và viên đá đắt tiền trên xương quai xanh của mình.
Cô cúi đầu nhìn xương quai xanh, sau đó chắp hai tay, hắng giọng, giống như quyết định nói điều gì đó: "Anh đừng tưởng lại tặng một sợi dây chuyền là tôi... Ừm… Tôi..."
Đột nhiên không nói nên lời.
Thương Bách Diễn nhìn Tần Nghê, nhẹ giọng hỏi: "Thế nào?”
Tần Nghê: "..."
Tiềm thức nói cho cô biết cô gần như đã nói ra câu sau "tha thứ cho anh".
May mà phanh gấp, nguy hiểm quá.
Kết hôn rồi ly hôn, nói gì đến tha thứ hay không!
Bây giờ họ đang ở trong tình trạng không có mối quan hệ nào cả!
Trong nháy mắt, Tần Nghê hối hận vì không nên chưa sắp xếp tốt câu chữ mà đã mở miệng, đối mặt với câu hỏi của người đàn ông, cô thậm chí còn hối hận vì đã dễ dàng xuống nhà.
Thương Bách Diễn không hỏi được đáp án, đối với vẻ mặt nghẹn lời của Tần Nghê, người không chịu nói ra nửa câu sau, bỗng nhiên mỉm cười đứng gần hơn một chút.
Tần Nghê dán mặt lên vai người đàn ông.
Thương Bách Diễn đưa tay ra, hai tay theo ống tay áo Tần Nghê đi xuống, tìm được hai bàn tay nhỏ bé ấm áp mà cô vẫn để trong túi áo thì nắm lấy.
Cằm anh cảm nhận được mái tóc mềm mại của cô, lúc này mới chậm rãi nói tiếp lời cô vừa rồi nói: "Chỉ là tặng một sợi dây chuyền mà thôi.”
Dường như không có ý nghĩa gì khác.
Chóp mũi Tần Nghê chống lên bả vai người đàn ông, đầu óc đình trệ trong nháy mắt.
Lồng ngực người đàn ông khẽ rung lên khi nói chuyện.
Túi áo khoác lông ấm áp của cô không mời mà tự có hai bàn tay chen vào.
Thậm chí trên đỉnh đầu, cô có thể cảm nhận được quai hàm người đàn ông nhẹ nhàng cọ qua.
Anh ôm cô, ánh đèn đường lại ôm lấy hai người họ.
Không ai nhúc nhích.
Thương Bách Diễn nhắm mắt lại, cảm nhận được sự ấm áp mà hai người mang đến khi gần gũi, rồi mới tách ra.
Tần Nghê nhìn Thương Bách Diễn không nói lời nào.
Một đôi mắt đen trắng, trong veo và thuần khiết không nói nên lời.
Cuối cùng cũng cảm nhận được, cô vội hừ một tiếng, hất bàn tay vẫn đang đút trong túi mình của người đàn ông ra, sau đó quay người đeo dép lê buồn bực bỏ đi.
Tần Nghê phát hiện hình như mình lại xảy ra chút vấn đề, gần đây số lần xảy ra vấn đề càng ngày càng nhiều, lẩm bẩm suốt đoạn đường về nhà.
Khi nhìn vào gương, cô thấy sợi dây chuyền vẫn còn đeo trên cổ.
Cô mím môi, tháo sợi dây chuyền ra khỏi cổ, cầm trong lòng bàn tay nhìn một chút, sau đó bỏ vào hộp trang sức.
Thời tiết ngày càng lạnh hơn, tin tức đang nhắc nhở người dân chú ý đến việc mặc thêm quần áo, nhiệt độ ban đêm cũng đã giảm xuống âm.
Tần Nghê tiếp tục quay xong vòng ba của "Đam mê và bạn", tập thứ năm của "Thực tập sinh chốn công sở" cũng phát sóng theo đó.
Chỉ tiếc nội dung tập thứ năm của chương trình có vẻ không khác gì tập thứ tư. Bất kể có bao nhiêu người kêu gọi thêm thời gian và tương tác trên tài khoản chính thức của chương trình sau tập thứ tư, ekip chương trình vẫn yên lặng như nước. Tần Nghê vẫn chỉ có một phần mười một trong tổng độ dài thời lượng, thời gian Thương Bách Diễn lộ mặt lại càng hiếm hoi.
Trong chương trình, hai người không cùng ở chung trong nhiều khung hình, vẫn rập khuôn lễ độ như trước, một người là tổng giám đốc nghiêm túc, một người là trợ lý cần cù chăm chỉ. Mỗi một câu đối thoại, mỗi một động tác chân tay giống như đều hận không thể ghi lên mấy chữ "mối quan hệ công việc thuần túy", không còn chỗ cho khán giả chuyển hướng sang các hướng khác.
Đám quần chúng hóng hớt vốn tràn đầy chờ mong đã tê dại với đoạn clip chương trình vừa ít vừa không có hứng thú của hai người.
Chẳng những không tìm được manh mối tình cảm mà càng tìm càng nghi ngờ hai người này không có quan hệ gì với nhau.
"Đang nhiệt tình theo đuổi" trong tài khoản chính thức của Tín Hoà có lẽ là giả dối.
Thương Bách Diễn đã yêu Tần Nghê khi anh ghi hình cho chương trình, điều này chắc hẳn đã được tạo ra bởi phần lớn cư dân mạng.
Ngay cả các chủ sở hữu của những trang web nhỏ vô địch trong giới cắt ghép cũng lười nhúc nhích, rõ ràng có chung khung hình lại có tuyên bố, nhưng lật khắp các trang web, ngay cả một đoạn clip hai người nhìn về phía nhau cũng không có.
Từ khi bắt đầu phát sóng chương trình "Thực tập sinh chốn công sở", bất kể là lượng phát sóng hay chủ đề nóng bỏng đều luôn tăng cao, đây cũng lần đầu tiên thấy suy sụp, lần đầu tiên chứng kiến sự sụt giảm, cả lượng phát sóng và thảo luận đều bắt đầu có xu hướng giảm.
Đây cũng không phải là một điều khó giải thích.
Ai bảo mời Tần Nghê và Thương Bách Diễn vốn có thể đảm nhận mọi chủ đề, nhưng lại có rất ít cảnh quay đặc sắc và mờ nhạt.
Đang lúc tất cả mọi người đều đầy chờ mong sau hai tập chương trình nhưng lại không có điểm sáng nên gần như đã cạn kiệt nhiệt huyết theo đuổi, cảm thấy chương trình này có thể sắp lên xuống rồi kết thúc một cách tầm thường, bỗng nhiên một ngày nọ, một đoạn video không có hình ảnh xuất hiện không hề báo trước, sau đó lan truyền khắp trên Internet.
Đoạn video cũng không dài, đối thoại ở giữa cũng chỉ ít ỏi vài câu, nhưng chỉ từ âm sắc, vừa nghe là có thể biết hai người trong đoạn video là ai.
Đoạn video phát ra, đầu tiên là tiếng đóng cửa, sau vài giây tiếng bước chân, một giọng nữ không khách khí vang lên: "Ký tài liệu này.”
Âm thanh sột soạt khi ký giấy.
Giọng nữ vừa rồi không khách khí, bỗng nhiên nhỏ giọng nói thầm một câu: "Đau chết đi được.”
Tiếng lật giấy dừng lại.
Một giọng nam trầm thấp mà dễ nghe xuất hiện vào lúc này, chú ý tới tiếng thì thầm vừa rồi, hỏi: "Làm sao vậy?”
Sau khi được hỏi, giọng nữ giống như tìm được chỗ trút giận, phàn nàn:
"Làm sao vậy? Ngày nào tôi cũng phải đi giày cao gót trang trọng trong văn phòng tổng giám đốc của anh. Hôm nay tôi bận chạy tầng trên tầng dưới, chờ thang máy không được, bắp chân sắp nổ tung rồi."
Giọng nam nghe đến đây thì im lặng, như đang cúi đầu nhìn hai cái bắp chân đau nhức mảnh khảnh kia, sau một hồi im lặng, có âm thanh quần áo cọ xát và tiếng ghế di chuyển.
Kèm theo một màn hình đen kịt, từ âm thanh người ta gần như có thể tưởng tượng được hai người bắt đầu thay đổi tư thế, cởi giày, xoa bóp chân.
Cuối đoạn video là giọng nam vừa xoa bóp vừa hỏi: "Có mạnh không?”
Giọng nữ híp mắt, nghe có vẻ thoải mái "ừm" một tiếng, đáp: "Cũng được."