Sau khi Thương Bách Diễn nghe thấy tiếng "hừ" không được tự nhiên này, khóe môi cong lên.
“Là đột nhiên tôi muốn nói." Anh cười đáp.
Tần Nghê nhìn vào mắt người đàn ông, nghe xong lại vùi đầu lẩm bẩm hai câu, nghe không rõ nội dung là gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ni Ni à." Thương Bách Diễn lại lên tiếng: "Bà nội vẫn chưa biết chúng ta…”
“Ly hôn." Anh dừng vài giây mới phun ra hai chữ này.
Tần Nghê đã sớm biết kế tiếp anh muốn nói gì: "Vậy nên muốn tôi không được lỡ miệng nói gì, diễn kịch với anh đúng không?"
Thương Bách Diễn: "Ừ.”
Tần Nghê cũng không phản đối, chỉ bổ sung: "Tôi khuyên anh nên sớm nói thẳng ra.”
…
Cả hai cùng nhau trở về nhà cũ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhà cũ của nhà họ Thương nằm ở trung tâm thành phố, xung quanh đều là ngõ nhỏ và tứ hợp viện trong khu phố cổ. Thật ra đã nhà cũng đã có tuổi rồi, chẳng qua được tu sửa, bảo dưỡng rất tốt, người già ở cũng quen rồi, không muốn đổi đi nơi khác.
Mỗi lần xe đều cẩn thận chạy vào trong ngõ, rồi dừng lại trước cổng một ngôi nhà cũ.
Xuống xe.
Trần Lãng lấy quà từ cốp sau ra xe ra, Tần Nghê xuống xe vốn định trực tiếp vào, khi thấy người giúp việc tới mở cửa bỗng nhiên nhớ tới cái gì.
Bà cụ Thương vẫn chưa biết cô và Thương Bách Diễn đã ly hôn.
Lúc trước hai người đến, ít nhất là trước mặt những người lớn, họ đã ngầm thể hiện tình cảm giả tạo với nhau rất tốt.
Ví dụ như mỗi lần xuống xe vào cửa, luôn khoác tay nhau thân mật thể hiện tình yêu và sự đẹp đôi của đôi trẻ.
Người giúp việc ra chào hỏi mở cửa.
Tần Nghê đứng ở cửa chính, nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh, phát hiện lúc này Thương Bách Diễn cũng đang nhìn cô. Ánh mắt cô lại nhìn xuống phía dưới, cánh tay trái của người đàn ông đã nhẹ nhàng cong lên, chừa một khoảng trống, ý vô cùng rõ ràng.
“…”
Tần Nghê vẫn vươn ra khoác lấy cánh tay Thương Bách Diễn. Hai người cùng nhau đi vào cửa, chẳng qua sau khi nhìn thấy cụ già đang được người giúp việc dùng xe lăn đẩy ra, Tần Nghê lập tức buông tay, vui vẻ chạy tới, ngồi xổm trước xe lăn của cụ già.
“Bà nội!”
Bà cụ Thương vừa thấy Tần Nghê liền cong mắt cười, đưa tay cầm lấy tay Tần Nghê, yêu thương vỗ vỗ mu bàn tay của cô: "Ni Ni đến rồi à.”
“Lâu như vậy mà không đến, bà còn tưởng cháu cãi nhau với A Diễn cơ chứ.”
“Có phải thằng bé lại bắt nạt Ni Ni rồi không? Nói đi, bà nội làm chủ cho cháu.”
Tần Nghê đang mỉm cười thân mật chào hỏi bà cụ Thương, nghe thấy bà ấy lại nghi ngờ cô và Thương Bách Diễn cãi nhau, lập tức sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Thương Bách Diễn đang đi phía sau.
Đâu chỉ là cãi nhau.
Chuyện bắt nạt cô còn ít sao.
Chẳng qua cô là một người đã đồng ý rồi sẽ nói được làm được.
Vì vậy Tần Nghê quay đầu lại, vẫn giữ nụ cười ngọt ngào trên mặt: "Xin lỗi bà nội ạ, lâu như thế mà không đến thăm bà.”
Cô bắt đầu nói sang chuyện khác, nắm tay bà cụ rồi đánh giá từ trên xuống dưới: "Gần đây có phải bà nội béo lên rồi không, cảm giác không giống lúc trước. Cháu thấy da dẻ trên mặt bà rất tốt.”
Bà cụ Thương ngồi xe lăn từ khi bị đột quỵ năm ngoái, bà ấy luôn cảm thấy sức khỏe của mình dường như ngày càng kém đi qua từng năm. Nghe thấy Tần Nghê khen da dẻ bà ấy tốt thì vô cùng vui vẻ, đến ánh mắt cũng cười cong thật rõ, miệng vẫn khiêm tốn như cũ: "Nào có chứ.”
“Không phải hôm nay mặc đồ màu đỏ sao, ké nó đó.”
“Rõ ràng là da dẻ bà tốt mà." Tần Nghê cười dỗi đứng lên, tự nhiên cầm lấy tay lái xe lăn từ trong tay người giúp việc, đẩy bà lão vào cửa.
…
Hôm nay không phải là buổi họp mặt đại gia đình, chỉ là đôi "vợ chồng trẻ" đến đây thăm một lát trước thềm năm mới, nên người đến cũng chỉ có Thương Bách Diễn và Tần Nghê.
So với Tần Nghê vừa đến đã ngọt ngào, nói không hết chuyện với bà cụ Thương, bên Thương Bách Diễn có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, có ảo giác rằng anh mới là cháu rể từ bên ngoài.
Trước tiên để Trần Lãng mang quà cho người giúp việc cất đi là có thể tan sở, sau đó vào bếp xem công thức nấu ăn hai ngày qua của bà cụ về bữa ăn tối nay. Hỏi thăm tình hình sức khỏe của bác sĩ gia đình, cuối cùng đi tới phòng khách, nhìn Tần Nghê lại không biết nói cái gì, dỗ bà cụ cười toe toét.
Thời tiết lạnh, mặc dù trong phòng ấm áp, Tần Nghê vẫn đắp chăn dày lên đùi bà cụ Thương.
Lúc này bà cụ đang ngồi trên sô pha, hai tay đặt trên một cái gối tựa dày. Tần Nghê ngồi ở vị trí bên cạnh, trong tay cầm một chiếc cọ nhỏ, cúi đầu cẩn thận sơn móng tay màu đỏ cho bà cụ.
Phần lớn người già cũng thích chưng diện.
“Xong rồi ạ." Tần Nghê sơn móng tay cuối cùng, thẳng lưng, đóng nắp chai sơn móng tay lại, hài lòng nhìn thành quả lao động của mình, nói: “Bà nội, chờ một chút sẽ khô ạ.”
“Đẹp lắm." Bà cụ Thương giơ tay lên thưởng thức móng tay mình vừa mới sơn xong, lại cười híp mắt nhìn cháu dâu xinh đẹp ngoan ngoãn trước mặt mình. Sau đó dời tầm mắt về phía Thương Bách Diễn hình như đang đi theo sau lưng cô, dường như đang chú ý đến cách sơn móng tay đánh bóng.
“Ni Ni hết năm nay thì bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?" Bà cụ đối mặt với vợ chồng trẻ tuổi, bỗng nhiên hỏi một câu như vậy.
“Hả?" Tần Nghê ngẩng đầu, còn chưa kịp ý thức được vấn đề, Thương Bách Diễn đã ở phía sau thay cô đáp: "Sắp tròn hai mươi bốn rồi bà.”
Bà cụ Thương nghe xong gật đầu, cũng chẳng biết là thật sự không biết Tần Nghê bao nhiêu tuổi hay là cố ý nhắc nhở, tiếp tục cười nói: "Thì hai đứa kết hôn cũng sắp ba năm rồi, có kế hoạch kế tiếp gì chưa?"
Tần Nghê nghe vậy mới hiểu được ý nghĩa thật sự của vấn đề tuổi tác vừa rồi.
“…”
Giục đẻ cháu.
Đối với người Trung Quốc mà nói, đời người mà không trải qua sinh con đẻ cái được xem là không trọn vẹn.
Từ sau khi kết hôn, cô và Thương Bách Diễn đã ngầm sử dụng biện pháp tránh thai. Thật ra hai năm trước cũng không bị thúc giục quá nhiều, thỉnh thoảng có hai vị người lớn của nhà họ Thương nhắc tới, Thương Bách Diễn sẽ trực tiếp trả lời Nghê Nghê còn nhỏ, chờ qua hai năm rồi nói.
Bây giờ thật sự đã qua hai năm, chính thức bắt đầu tới nữa rồi.
Nhất là bà cụ Thương, người cảm thấy cơ thể mình ngày càng sa sút qua từng năm.
Nhưng cô và Thương Bách Diễn đã ly hôn.
Hôm nay chẳng qua là nể tình bà cụ lớn tuổi lại đối xử với Tần Nghê rất tốt, nên giả làm vợ chồng một lần về thăm thôi.
Đối mặt với vẻ mặt yêu thương của bà cụ, Tần Nghê bỗng nhiên đứng lên: "Bà nội, cháu đi toilet một chút.”
Nói xong, cô xoay người bỏ chạy, để lại tình huống cho Thương Bách Diễn xử lý.
Bà cụ Thương nhìn bóng lưng cháu dâu xấu hổ chạy đi, nhìn về phía Thương Bách Diễn hỏi.
…
Tần Nghê đợi qua nửa tiếng mới lề mề quay lại. Thương Bách Diễn và bà Thương dường như đã nói chuyện xong, bắt đầu đổi chỗ đến nhà hàng ăn cơm tối.
Trên bàn cơm cũng không nhắc tới chuyện giục sinh cháu nữa.
Tần Nghê kể cho bà cụ Thương nghe mình tham gia chương trình làm thực tập sinh ở Tín Hoà, bà cụ nghe xong lại cảm thấy rất hứng thú. Thương Bách Diễn ở bên cạnh thỉnh thoảng gắp sườn và cánh gà vào bát cho Tần Nghê.
Mấy ngày nay trời tối rất sớm.
Đến giờ ăn thì trời đã chạng vạng tối. Sau bữa ăn, chờ cơm nước xong, Tần Nghê mới phát hiện đúng như dự báo thời tiết nói, bông tuyết đã rơi ngoài cửa sổ.
Gần đây trời nhiều mây, lúc nào cũng có tuyết rơi, chẳng qua chỉ là những bông tuyết nhỏ khi rơi xuống có thể nhìn thấy bằng mắt thường, ngoài cửa sổ là trận tuyết đầu năm, bay lả tả nhẹ nhàng như lông ngỗng.
Tất cả đều yên tĩnh, Tần Nghê ghé vào trước cửa sổ, hơi thở ngưng tụ thành hơi nước trên mặt kính, cô nhớ hồi nhỏ mình thích viết lên hơi nước này.
Tần Nghê vươn tay, đầu ngón tay chạm vào thủy tinh lạnh lẽo, nhất thời không nghĩ ra nên viết cái gì, đành vẽ một trái tim nhỏ lên cửa sổ.
Người giúp việc phía sau thu dọn xong bát đũa, lại nói gì đó với Thương Bách Diễn, người đàn ông gật đầu.
Anh nhìn thấy Tần Nghê đang nằm bò trên cửa sổ hà hơi, lặng lẽ đi tới, trên lớp sương trắng của thủy tinh là một trái tim nhỏ bé.
Tần Nghê nhìn thấy người đàn ông đi đến qua ảnh phản chiếu, đang muốn lau đi trái tim nhỏ bé của mình, Thương Bách Diễn cầm lấy bàn tay mát lạnh của cô.
“Làm gì vậy?" Tần Nghê nghi ngờ nhìn Thương Bách Diễn có ý đồ xấu với trái tim nhỏ của mình.
Tay kia cô cố gắng che lên trái tim nhỏ bé của mình, sợ người đàn ông phá hư. Thương Bách Diễn nhìn mà cười, cầm lấy tay Tần Nghê, dứt khoát dùng đầu ngón tay cô vẽ thêm một cái bên cạnh trái tim nhỏ vừa rồi.
Hai cái.
Tần Nghê lúng túng nhìn hai trái tim này, sau đó bỗng nhiên thấp giọng nguyền rủa.
Nếu hôm nay cô chết, thì chính là bị quê mà chết.
Tần Nghê rút tay ra khỏi tay Thương Bách Diễn, chui ra khỏi ngực người đàn ông, quay sang xem tin tức buổi tối với bà cụ Thương.
Bà cụ vẫn ngủ rất sớm, mỗi ngày sau khi xem tin tức xong thì thu dọn một chút, về cơ bản là tám giờ đi ngủ.
Tần Nghê ở cùng bà cụ xong, cũng cùng Thương Bách Diễn trở về phòng.
Dựa theo lệ thường, cơ bản mỗi lần đến hai người đều sẽ ngủ lại một đêm, ngày hôm sau lại đi.
Tần Nghê đã ngồi trên giường, rốt cuộc cũng có cơ hội hỏi khi ở riêng: "Hôm nay anh nói gì với bà nội thế?"
Thương Bách Diễn vừa đóng cửa phòng, quay đầu lại nhìn Tần Nghê đang hỏi mình.
Về chuyện giục sinh cháu buổi chiều của bà cụ.
Thương Bách Diễn đi tới, đáp: "Tôi nói chúng ta tạm thời chưa có kế hoạch, vẫn muốn sống thế giới hai người thêm hai năm nữa. Khi nào có kế hoạch, chúng ta sẽ nhanh chóng nói cho bà nội biết.”
Tần Nghê nghe xong gật đầu, dường như miễn cưỡng chấp nhận đáp án này, lại hỏi: "Vậy bà nội nói thế nào?”
Thương Bách Diễn: "Bà nội không ủng hộ, nhưng tỏ vẻ hiểu.”
Tần Nghê biết bà cụ Thương cũng không phải loại người ngang ngược ép buộc con cháu, người về già chắc chỉ muốn nhìn thấy con cháu, cho nên mím môi: "Vậy khi nào chúng ta nói thẳng với bà nội chuyện đã ly hôn?"
Thương Bách Diễn nghiêm túc nhìn Tần Nghê, hỏi ngược lại: "Em cảm thấy thế nào?”
Tần Nghê: “...”
Nếu bà cụ Thương không tốt như vậy, cô cũng sẽ không phát sầu, ly hôn rồi còn tới đây làm cháu dâu ngoan ngoãn.
Đề tài này đành tạm thời gác lại, Tần Nghê quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trận tuyết đêm nay dường như càng lúc càng lớn, bông tuyết giống như trăm ngàn con bướm không ngừng đập vào cửa sổ, không cần nghĩ cũng biết bây giờ bên ngoài trời đông giá rét, gió bắc gào thét.
Chỉ có trong phòng ấm cúng vui vẻ, đèn sáng màu ấm áp.
Hoàn cảnh như vậy dường như khiến mọi người cảm thấy vô cùng thoải mái và ấm cúng, tràn đầy hạnh phúc.
Thương Bách Diễn nắm lấy bàn chân Tần Nghê đang mang vớ bông trắng để cảm nhận độ ấm, lại hỏi cô: "Có lạnh không?”
Tần Nghê: "Không lạnh.”
Cô ngồi xếp bằng trên giường, ngáp một cái, đang bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, sau đó lại giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó. Cô mở to hai mắt, nhìn về phía người đàn ông đã ngồi bên giường.
Có một chuyện rất quan trọng mà dường như cô vẫn luôn quên mất.
Tần Nghê: "Tối nay anh ngủ ở đâu?”