Lúc này không thể ngồi chờ chết, chờ anh nhanh chóng hôn xong được.
Tần Nghê quay đầu tránh được nụ hôn của Thương Bách Diễn, cánh môi người đàn ông lại bắt đầu rơi vào bên má cô. Tần Nghê dùng sức vặn cổ tay giãy dụa nhưng không có kết quả, hai chân cũng bị đè lên, may mà cổ có thể tự do cử động nên cô vội vàng ngẩng đầu lên, đập đầu vào quai hàm của người đàn ông.
Đòn này hẳn là không nhẹ, bởi vì Tần Nghê nghe được tiếng “cộp” nặng nề trên đầu mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ui…”
Sau đó là tiếng thở của người đàn ông.
Thương Bách Diễn dường như cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút.
Đau đớn khiến cho anh nhận ra rằng người đột nhiên xuất hiện trong phòng thay đồ hôm nay có thể không phải là ảo giác, mà những phản kháng như mèo con nhỏ gãi ngứa kia giống như cũng là sự thật.
Tần Nghê cố gắng rút cổ tay mình ra khỏi lòng bàn tay người đàn ông, lúc này rõ ràng đã ngừng di chuyển, nhưng bàn tay đang nắm cổ tay cô không hề thả lỏng.
“Này, buông tay ra." Tần Nghê ra lệnh, người đối diện dường như còn đang phản ứng không hiểu tại sao tối nay cô lại đột nhiên xuất hiện ở dinh thự Nam Hồ.
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chân thực, quen thuộc và quyến rũ trước mặt, cảm nhận được sức vùng vẫy của cô, cảm xúc giữ kín như bưng trong mắt trào ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Nghê thấy nói gì Thương Bách Diễn cũng không nghe. Hơn nữa, đêm hôm khuya khoắt uống như vậy trở về người đầy mùi rượu ôm người ta hôn, trong lòng khó tránh khỏi tức giận.
Cô nhớ lại trước kia, vừa mới kết hôn chưa được bao lâu, cũng như vậy. Cô vốn đã ngủ thiếp đi rồi, nhưng lại bị nụ hôn của tên ma men đánh thức khỏi giấc ngủ.
Sau đó, đè lên người cô để thực hiện bước tiếp theo, một người mới trải qua cuộc sống của con người chỉ có thể nửa giục, nửa bỏ cuộc sau khi bị trêu chọc.
Chỉ có điều đêm hôm đó tất cả nhiệt độ bốc cháy cuối cùng đều bị mùi nước hoa xa lạ trên người người đàn ông thấm đẫm.
Tần Nghê hít một hơi lấy lại tinh thần, đột nhiên giống như một con cún con ngửi trên người Thương Bách Diễn, tìm kiếm xem có mùi khả nghi nào khác ngoài mùi rượu hay không.
Cũng may không có.
Thật ra cũng chỉ có một lần đó, sau đó cô cũng không ngửi thấy mùi nước hoa lộn xộn gì. Trần Lãng ám chỉ nhiều lần là hiện giờ tổng giám đốc Thương xã giao bàn chuyện làm ăn, không cho phép phụ nữ không liên quan vào sân.
Sau khi không tìm được mùi khả nghi, tâm trạng Tần Nghê dường như đã khá hơn một chút, lại quay mặt về phía người đàn ông vẫn luôn nhìn cô chằm chằm, cũng không biết là say tới mức nào.
“Buông em ra.”
Cô lại vặn cổ tay mở miệng.
Thương Bách Diễn vẫn im lặng nhìn Tần Nghê, nhìn cô ngẩng đầu nhìn anh, nghe cô bảo anh buông tay.
Cuối cùng anh cũng nới lỏng vòng tay.
Tần Nghê đang xoa cổ tay đau nhức của mình, chợt nghe phía trên đầu truyền đến một giọng nói:
“Tần Nghê.” Thương Bách Diễn mở miệng, cứ nhìn Tần Nghê như vậy, giọng nói lạnh lẽo: “Em có thể thích anh được không?”
Thế là động tác xoa cổ tay của Tần Nghê dừng lại, lần này là ngây ra thật.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với người đàn ông nồng nặc mùi rượu trước mặt, nhưng ánh mắt lại có vẻ cực kỳ nghiêm túc, chờ đợi câu trả lời.
Nhất định lúc này Thương Bách Diễn hẳn là uống say, ý thức không được minh mẫn lắm.
Bởi vì anh rất kiêu ngạo, tự biết chưa bao giờ thiếu người thích mình, vậy mà lúc này lạ hạ mình hỏi một người có thể thích mình được không.
Giống như những đứa trẻ ngây thơ trong sáng nhất, không có quá nhiều khúc mắc. Khi hai người bắt đầu đến với nhau, họ chỉ cần nói với nhau một câu “em có thích anh không” là đủ.
Tần Nghê nhớ rõ lần đầu tiên người đàn ông cẩn thận tỏ tình, cô vẫn đang nổi giận, cũng không do dự trả lời một câu "Em không thích anh".
Mà bây giờ lại không hề do dự mà thổ lộ tình cảm của mình, sau đó vừa mẫn cảm vừa trần trụi chờ đợi người khác đánh giá và trả lời. Lúc Thương Bách Diễn tỉnh táo, đương nhiên là không hỏi nên lời được rồi.
Những gì có thể nói, cùng lắm chỉ là một câu nói mình làm hoà có được không.
Hơn nữa vấn đề này, đương nhiên cũng khó trả lời hơn câu trước kia gấp ngàn lần.
Lúc này, Tần Nghê cúi đầu nghiêm túc hỏi Thương Bách Diễn.
Gần như là hai người khác nhau so với người ôm cô vào lòng và hôn cô vừa rồi.
Nếu không phải trên má anh ửng hồng vì say, thì nhìn ánh mắt này Tần Nghê thật sự sẽ cảm thấy anh tỉnh táo.
Cô đột nhiên mỉm cười, dùng ngón tay gõ nhẹ vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim mong đợi của người đàn ông, nhưng cô lại đáp bằng một cách mơ hồ, xảo quyệt và vô lý: "Anh đoán xem?"
Sau khi nhận được câu trả lời, vai Thương Bách Diễn buông lỏng, ngay lập tức nản lòng.
…
Đêm khuya yên tĩnh, đèn phòng ngủ vẫn sáng.
Tần Nghê cất lễ phục vào hành lý, lại chọn trang sức mình muốn đeo rồi định rời đi.
Lúc này Thương Bách Diễn đang nằm trên giường nghỉ ngơi.
Vì thế Tần Nghê lại đặt vali xuống, lặng lẽ đến gần, vốn định nhìn Thương Bách Diễn ngủ chưa, vừa đi đến đã phát hiện mắt anh đang mở to.
Thương Bách Diễn dường như tỉnh táo hơn một chút, nhìn phòng biết đây là dinh thự Nam Hồ, lại thấy Tần Nghê lặng lẽ xuất hiện trong tầm mắt anh.
Anh muốn ngồi dậy, nhưng vừa đứng lên đã lập tức nhíu mày, cảm thấy đầu óc hỗn loạn, vẫn nói: "Anh đi.”
Tần Nghê với người đàn ông mặt đầy choáng váng, bĩu môi: "Đi cái gì chứ.”
“Anh ngủ ở đây đi, em đồng ý.”
“Anh ra đường không ai trông, bị đông thành que kem thì làm sao bây giờ, anh có nhiều tài sản như vậy chết để ai kế thừa giờ?”
Thương Bách Diễn nghe Tần Nghê lải nhải, gục đầu, không kiên trì nữa.
Tần Nghê thấy Thương Bách Diễn dường như đã bắt đầu khôi phục thành Thương Bách Diễn kiêu ngạo tự phụ hằng ngày, cô ngồi xuống bên giường, hỏi: "Tối nay đi đâu vậy?”
Thương Bách Diễn nhắm mắt lại, đáp: "Xã giao, ở An Hòa Club, có uống chút rượu.”
Tần Nghê hiển nhiên không tin bộ dáng say xỉn choáng váng của người đàn ông này: "Này sợ là không chỉ uống một chút đâu.”
Thương Bách Diễn nghe giọng điệu hiển nhiên không tin của Tần Nghê, nói: "Mao Đài.”
Tần Nghê: "...”
Thảo nào.
“Tổng giám đốc Thương, theo em được biết anh vẫn chưa đến bốn mươi, bây giờ đã bắt đầu uống Mao Đài rồi sao?" Tần Nghê nói như vậy, vẫn đưa tay sờ trán Thương Bách Diễn.
Không nóng, chỉ hơi ướt mồ hôi.
Thương Bách Diễn nắm lấy tay Tần Nghê đặt trên trán cô, nói: "Người nhà họ Trương.”
Dù sao Tần Nghê cũng đã làm cô Thương hai năm, lại từng làm trợ lý thực tập cho tổng giám đốc, cũng có chút hiểu biết đối với người nhà họ Trương mà Thương Bách Diễn nói.
Nhà giàu mới nổi người nhà không xấu, mấy năm nay đứng ở đầu gió làm ăn càng làm càng lớn. Chỉ là cùng gặp ai anh ta cũng thích xưng anh gọi em, nhưng lại làm mất đi sự tự cao tự đại của mấy lão cáo già thích giữ cảm giác ranh giới.
Loại quý công tử ngậm thìa vàng lớn lên như Thương Bách Diễn đụng phải loại người này, ít nhiều gì cũng phải nể mặt, đoán chừng cũng hết chiêu rồi.
Tần Nghê nhìn mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán anh, trong thoáng chốc bỗng nhiên cảm thấy có hơi đáng thương.
Có điều cô đã giết chết suy nghĩ đau lòng cho cái tên tư bản tự mình đa tình này ngay lập tức.
Đáng thương cái gì đáng thương, nhà tư bản mấy trăm triệu chỉ bàn chuyện làm ăn, uống chút rượu đã có người cảm thấy đáng thương, sao không đi tội nghiệp cho người làm công trong mùa đông khắc nghiệt còn phải đi sớm về trễ kiếm sống.
Là một thành viên của nhóm người làm công, Tần Nghê muốn xuống lầu gọi người giúp việc nấu chút canh giải rượu.
Nhưng khi cô rút tay ra mới phát hiện Thương Bách Diễn đang nắm rất chặt, hơn nữa đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Tướng ngủ ngược lại rất an ổn.
Tần Nghê đành phải ngồi xuống, nhìn chăm chú vào khuôn mặt ngủ say của người đàn ông.
Nhớ tới những bình luận hy vọng Tổng giám đốc Thương phá sản lưu lạc vào showbiz lúc trước khi lộ diện trong chương trình.
Cô nghĩ đến mà không nhịn được cười trộm, một loại cảm giác ngọt ngào kỳ lạ bỗng nhiên bao phủ toàn thân. Cô lại hơi cúi người, dùng tay kia chọc hai má anh.
Hết lần này đến lần khác, Tần Nghê chọc từ gò má đến yết hầu, phát hiện hình như lần đầu tiên mình im lặng đánh giá anh ở khoảng cách gần như vậy. Mãi cho đến khi người đàn ông đang ngủ khẽ nhíu mày, lấy bàn tay nhỏ nhắn quấy phá trên mặt mình xuống, nắm trong lòng bàn tay.
Hai tay Tần Nghê đều bị nắm chặt, lẳng lặng ngồi, nhớ tới trong phòng thay đồ, người đàn ông say rượu hỏi cô câu trả lời kia.
Một câu "anh đoán xem" hình như rất làm cho người ta mất mát.
Tần Nghê cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay Thương Bách Diễn, cuối cùng chờ người đàn ông ngủ say, sức dần dần buông lỏng, mới nhẹ nhàng rút tay mình ra.
Cô cảm thấy mình giống như là nên nhìn thẳng vào một số chuyện.
Những cảm xúc khó đoán trước đây cô chưa từng có, không ngừng dao động theo lời nói và việc làm của người đàn ông. Cho tới bây giờ, không làm gì cả, chỉ nắm tay và nhìn anh, cô cảm thấy ngọt ngào và thoải mái khó hiểu.
Tần Nghê cúi người, hôn nhẹ lên môi Thương Bách Diễn.
Hôn xong trong mắt lấp lánh đã tràn đầy sự vui sướng, như thể cuối cùng cô cũng có thể hiểu rõ và đối mặt với nguyên nhân của tất cả những cảm xúc đó. Cô ghé vào tai Thương Bách Diễn, nhỏ giọng nói cho người dường như đã ngủ một đáp án mới:
“Được.”