Sau khi ký hợp đồng hôn nhân với tài phiệt

Trong thời đại mà sự nổi tiếng quyết định tất cả thì người có độ thảo luận cao chính là đang bạo. Do đó, ngoài những người đã có tên tuổi ra, một nghệ sĩ bình thường dù cho có kỹ năng diễn xuất và ngoại hình nhưng lại không có độ thảo luận cao, tính cách nhàm chán thì cũng chẳng thể có tên trên hot search. Nhưng một khi nghệ sĩ có chủ đề được khán giả thảo luận thì ngay cả khi không có tác phẩm cũng có thể lợi dụng chủ đề để kéo về sự nổi tiếng.
 
Vì vậy, gần đây vì tin bôi đen trên mạng mà Tần Nghê, một nghệ sĩ tuyến mười tám đã nổi tiếng khỏi vòng fans. Có người truyền tin cô đã kết hôn với ông lớn ngành kinh doanh Thương Bách Diễn, tin tức này liên tục chiếm hot search trên mạng trong nhiều ngày liên tiếp. Đã là người trong giới giải trí thì ai lại không ham hot search?
 
Chóp mũi Tần Nghê vẫn hơi ửng đỏ, nhìn thông báo mời tham gia show trên điện thoại của Hồ Bắc, đây là lần đầu tiên cô được mời kể từ khi ra mắt sau một năm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hơn nữa, không những một mà có tận hai show mời.
 
Sau khi nhận được hai tấm thiệp mời, trên mặt Hồ Bắc lộ ra sự mâu thuẫn, biết chắc là chuyện khó giải quyết, vậy nên chỉ có thể để cho người trong cuộc lựa chọn: "Tôi vẫn chưa trả lời họ, cô quyết định xong thì nói lại với tôi, không nhất thiết phải đi show, nhưng nếu đi. . . Thì xem xem cô muốn đi show nào."
 
Sau khi đọc kỹ phần giới thiệu và tính chất của hai show, cuối cùng Tần Nghê cũng hiểu tại sao cô lại được mời.
 
Một cái là chương thực tế lâu năm dành cho các cặp đôi về chủ đề du lịch trên một nền tảng, có tên là "Ở bên người mình yêu nhất", cái còn lại là chương trình thực tế mới về việc giao lưu kết bạn giữa người nổi tiếng và người bình thường, có tên "Người bạn đặc biệt".
 
"Người bạn đặc biệt" chắc là một show kêu gọi đầu tư mới, gần đây Tần Nghê đang có độ thảo luận cao nhưng vị thế chưa đủ nên tiền cát-xê trong ngành tương đối thấp, ấy thế mà khi nhìn vào thiệp mời của chương trình dành cho các cặp đôi "Ở bên người mình yêu nhất", Tần Nghê đã sững sờ trước mức cát-xê mà tổ chương trình đưa ra, số tiền này gần như chỉ dành cho những đôi vợ chồng có tên tuổi hàng đầu.
 
Nhưng cũng không khó để cô đoán ra tại sao show thực tế về du lịch cặp đôi lại ra giá cao như vậy, hơn nữa cô cũng biết nếu việc này thành sẽ mang tới hiệu quả cao hơn nhiều so với mức cát-xê mà họ bỏ ra.
 
Vì đây là chương trình dành cho các cặp đôi nên tất nhiên không chỉ có một người tham gia.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gần đây tin tức Tần Nghê kết hôn với tổng giám đốc Thương Bách Diễn đã lan truyền một cách chóng mặt, trở thành một chủ đề nóng. Trong khi đó, cái tên Thương Bách Diễn, sau khi được bảy bảy bốn chín tài khoản marketing lên bài thì dường như càng trở nên bí ẩn, trở thành một hình ảnh huyền ảo giống như một vị thần.
 
Việc nữ nghệ sĩ gả vào nhà giàu, đưa chồng đi show thực thế không phải là chưa có tiền lệ, những màn vợ chồng ân ái, chồng hết mực quan tâm vợ thu hút rất nhiều fan CP, từ đó dùng sự thật để đập tan tin đồn cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc của các nữ nghệ sĩ.
 
Chương trình thực thế về cặp đôi hiển nhiên rất muốn sự nổi tiếng này, thậm chí thư mời còn nói rằng nếu Tần Nghê đồng ý mang theo chồng tham gia, trong toàn bộ quá trình, chương trình sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu của khách mời, thời gian ghi hình có thể đổi du lịch nước ngoài thành một chuyến đi ngoại thành một hoặc hai ngày cuối tuần.
 
Những đề xuất và nhượng bộ này rõ ràng đều để phù hợp với lịch trình bận rộn của người chồng trong truyền thuyết của Tần Nghê.
 
. . .
 
Sân bay thành phố B.
 
Màn đêm buông xuống, đèn đường băng được bật lên, sau chuyến bay dài trên đường bay quốc tế, cuối cùng chiếc máy bay thương gia Gulfstream G650 đã hạ cánh an toàn dưới sự hướng dẫn của kiểm soát không lưu mặt đất.
 
Trên đường băng, ở ghế sau của chiếc Maybach, Thương Bách Diễn khép hờ mắt, giờ phút này rốt cuộc anh cũng có chút thời gian rảnh rỗi để nghe Trần Lãng báo cáo lại tình hình hiện tại, ngoại trừ công việc tẻ nhạt còn có một số chuyện khác.
 
Lịch trình của chuyến công tác này dày đặc, chính xác đến từng giờ, chênh lệch múi giờ khiến anh gần như không còn thời gian để bận tâm về bất kỳ chuyện nào khác không liên quan đến công việc có trong lịch trình, nên lúc này người đàn ông mới nhận ra trong khoảng thời gian mình không có mặt dường như đã bỏ lỡ nhiều điều.
 
Trong khoảng thời gian này, ngoài hoạt động hàng ngày của Tần Nghê ra, Trần Lãng còn cúi đầu thấp giọng nhắc đến hai từ "Hot search" và "Vợ", nghe đến đây, đôi lông mày của người đàn ông cuối cùng cũng khẽ động.
 
Lúc này, Thương Bách Diễn mới từ từ nhớ lại, năm ngoái Tần Nghê biến mất ba tháng, nói là nhận một bộ phim, debut làm nghệ sĩ.
 
Anh còn chưa kịp bày tỏ sự phản đối đối với loại ý tưởng non nớt, không chín chắn này thì sự thật đã chứng minh suy nghĩ của anh là đúng, hiệu ứng của bộ phim cô quay hình như không được tốt, hiện thực khiến cảm giác mới mẻ khi mới vào giới giải trí mất đi, sau ba phút nổi tiếng mọi thứ quay trở lại sóng yên biển lặng, như không có gì xảy ra.
 
Nếu như hôm nay Trần Lãng không đề cập đến từ "Hot search", Thương Bách Diễn đã quên mất Tần Nghê còn có một thân phận khác.
 
Tâm huyết dâng trào, cô cả nhà họ Tần được nuông chiều đến bướng bỉnh sau khi cưới đã tạo cho mình một thân phận và nghề nghiệp mới.
 
Trần Lãng đưa máy tính bảng tới.
 
Thương Bách Diễn nhìn bức ảnh trên màn hình, dường như nó đã bị lan truyền đi khắp nơi, anh hơi mím môi lại.
 
. . .
 
Đêm ở dinh thự Nam Hồ vẫn yên tĩnh như mọi hôm, trăng treo trên ngọn cây, chiếc Maybach lặng lẽ lái vào tầng hầm, người đàn ông lâu rồi không xuất hiện cuối cùng cũng trở lại.
 
Khi Thương Bách Diễn mở cửa ra, trong phòng khách không còn là bữa tiệc trả thù của lần trước, không nghe được bất cứ âm thanh nào, đồ đạc sạch sẽ ngăn nắp, ngay cả gối trên sô pha cũng được xếp ngay ngắn, chỉ có vài ngọn đèn nhỏ được thắp sáng suốt đêm.
 
Không có ai ở tầng một.
 
Thương Bách Diễn đi lên lầu, cửa phòng ngủ hơi mở, ánh đèn ấm áp từ trong khe hở chiếu ra, anh mở cửa thì thấy Tần Nghê đang ngồi trên chiếc sô pha đơn trước cửa sổ kiểu Pháp.
 
Không chơi game, cũng không một mình mở tiệc, chỉ đang cầm điện thoại trên tay, ngẩn người nhìn bóng trăng khuyết trong hồ nước ngoài cửa sổ.
 
Tần Nghê dường như nghe thấy tiếng động nhỏ phía sau lưng.
 
Cô quay đầu lại, phát hiện người đàn ông lâu ngày không gặp xuất hiện không một tiếng động.
 
Mẹ nó, không ai dạy anh phải gõ cửa trước khi vào à?
 
Tần Nghê khẽ mím môi, đè nén cảm xúc lẫn lộn trong lòng sau khi nhìn thấy người kia.
 
Hai người chạm mắt trong tích tắc, sau đó Thương Bách Diễn ung dung đi thẳng đến phòng để đồ.
 
Thương Bách Diễn nới lỏng cà vạt trước, sau đó lấy ra một bộ đồ ngủ từ trong ngăn tủ ra, lúc này anh bỗng nghe thấy tiếng dép dừng ở cửa phòng để đồ, quay đầu lại thì thấy Tần Nghê đang đứng ở cửa.
 
"Có chuyện gì à?" Anh hỏi.
 
Tần Nghê nhìn người đàn ông trước mặt, trong màn đêm yên tĩnh, con ngươi của cô dường như sáng hơn bình thường, cô tự dặn lòng phải gạt những chuyện khác sang một bên, gật đầu nói: "Có một chuyện."
 
Nghe vậy, Thương Bách Diễn treo bộ đồ ngủ trong tay lên móc, ra hiệu cho cô ngồi xuống trước.
 
Tần Nghê dựa vào khung cửa, do dự một lúc cuối cùng cũng nói: "Có một chương trình, anh có muốn đi không?"
 
Người đàn ông lộ ra vẻ nghi hoặc: "Chương trình?"
 
"Ừm, một chương trình tạp kỹ." Tần Nghê hơi ngừng lại, sau đó nói thật: "Chương trình về các cặp đôi."
 
"Là một chương trình rất thoải mái, sẽ không chiếm nhiều thời gian của anh, chỉ cần anh để ra một hai ngày cuối tuần, cùng tôi đến các điểm tham quan ngoại thành, sẽ có các hoạt động như hạ trại, làm nông gì đó, nhưng dù sao cũng đều là hoạt động giải trí, chỉ là trong thời gian này sẽ có người quay lại, sau đó sẽ biên tập chuyến đi chơi của chúng ta một chương trình."
 
"Chương trình sẽ có tiền cát-xê, chúng ta mỗi người một nửa." Mặc dù biết người đàn ông này không quan tâm đến chút tiền đó, nhưng Tần Nghê vẫn nói.
 
"Anh thấy thế nào?" Hỏi xong, cô hơi cúi đầu xuống, bày ra dáng vẻ trưng cầu ý kiến.
 
Thương Bách Diễn nghe Tần Nghê đứng ở cửa nói, bắt đầu đánh giá nội dung cuộc trò chuyện này.
 
Anh nhớ tới những chuyện xảy ra mấy ngày nay mà Trần Lãng báo cáo trên đường về.
 
Hot search, chủ đề, bức ảnh.
 
Sau đó, Thương Bách Diễn nhìn vào mắt Tần Nghê, đối mặt với dáng vẻ đề nghị của cô, nhẹ nhàng nói: "Quên đi."
 
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp nhưng rõ ràng, trong căn phòng chỉ có hai người họ.
 
Ánh sáng trong mắt Tần Nghê vụt tắt, nhưng dường như cô đã sớm đoán ra đáp án này, cô mỉm cười, gật đầu, giống như đáp lại Thương Bách Diễn, cũng giống như đang tự nói với mình: "Được, được, được."
 
"Không vấn đề gì."
 
Cô không quấy rầy người đàn ông hiếm khi về nhà này nữa, quay người rời đi.
 
Không khí như trở lại vẻ tĩnh mịch như khi không có người.
 
Nhưng khi Thương Bách Diễm đang với tay lấy quần áo thì người đang định rời đi đột nhiên quay lại.
 
"Thương Bách Diễn." Tần Nghê lên tiếng, cô nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, lông mày nhíu chặt: "Anh thấy chúng ta cứ thế này thú vị lắm sao?"
 
Thương Bách Diễn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đối mặt với Tần Nghê.
 
Giữa lông mày anh hiện rõ ba chữ bất đắc dĩ, anh lặp lại quyết định của mình một lần nữa: "Tần Nghê, tôi không có hứng thú tham gia chương trình em nói, đây cũng là quyền tự do của tôi."
 
Tần Nghê nhìn vẻ mặt người đàn ông rõ ràng là mất kiên nhẫn trước yêu cầu vô lý của cô, cô bỗng nhiên mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, tự do, anh tự do biết bao."
 
"Anh muốn đến thì đến muốn đi thì đi, dù sao thì căn nhà này cũng là của anh, tôi chỉ là khách trọ, mợ Thương có là cái gì mà anh cần báo cáo lịch trình mỗi ngày? Nếu có lỡ nói ra câu nào khiến anh mất hứng, anh chỉ cần một câu là có thể khiến cô ta cút khỏi chỗ này, ngày mai phải ngủ ngoài đường, đúng không?"
 
Thương Bách Diễn nghe Tần Nghê cao giọng, anh hít sâu một hơi, kiên nhẫn giải thích: "Tôi phải đi công tác, ở nước Mỹ, chênh lệch 12 tiếng."
 
"Nếu như em vì chuyện này mà không hài lòng, sau này tôi sẽ bảo trợ lý gửi cho em một bản lịch trình."
 
"Nhưng em cũng nên biết tôi thực sự rất bận."
 
"Tôi nên biết?" Tần Nghê chưa bao giờ ghét người đàn ông này như bây giờ, giống như người tranh cãi vô lý luôn là cô và anh là người phải chịu đựng điều đó: "Đúng vậy, tôi nên biết, tôi nên biết tất cả, tôi nên biết bản thân không bao giờ được phép bày tỏ sự bất mãn với người hiện đang là chồng hợp pháp của mình, tôi nên biết là mình không được gọi điện thoại, cho đến bây giờ người đứng trước mặt tôi còn không hỏi tôi xem cuộc gọi đó có nội dung gì!"
 
Lúc này, Thương Bách Diễn chợt nhớ ra cuộc gọi nhỡ kia, nhưng lúc đó anh đang đi công tác nước ngoài không có tín hiệu, sau này bận nên quên không gọi lại.
 
"Được, lần này là tôi sai." Thương Bách Diễn lại nói, ngữ khí vẫn bình tĩnh như trước, sau đó hỏi cô: "Gọi điện có việc gì sao?"
 
Cơn giận của Tần Nghê trong nháy mắt bị câu nói không có chút thành ý nào của anh làm cho bùng cháy, chắc hẳn câu nói tiếp theo của anh sẽ là "Rốt cuộc em muốn anh phải thế nào thì mới hài lòng".
 
Tất cả những cảm xúc dồn nén trong lồng ngực bao ngày qua lại trào dâng, từ những lời chỉ trích, nghi ngờ đến cuộc gọi không được hồi âm, sau tất cả thứ cô nhận lại được chỉ là vẻ mặt thờ ơ của người đàn ông trước mặt cùng với biểu cảm "Em còn định tranh cãi vô lý đến bao giờ".
 
Cô chán lắm rồi, chán cái cảnh bức bách này, chán cái cuộc hôn nhân còn tuyệt vọng hơn cả lúc chưa kết hôn này.
 
Giây tiếp theo, Tần Nghê rốt cuộc cũng hét lên: "Chuyện gì à? Tôi muốn ly hôn với anh."
 
Câu nói vừa dứt, căn phòng rơi vào khoảng lặng.
 
Sắc mặt Thương Bách Diễn cũng lạnh xuống trong nháy mắt.
 
Anh đương nhiên không muốn khiến cục diện vượt khỏi tầm kiểm soát, anh chỉ nhìn vào mắt Tần Nghê, hỏi ngược lại: "Tần Nghê, em có biết mình đang nói gì không?"
 
Nghe Thương Bách Diễn vẫn bình tĩnh gọi tên cô và hỏi ngược lại, nước mắt cô lặng lẽ rơi, sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn anh:
 
"Tôi biết, anh nghe không rõ à, tôi nói tôi muốn ly hôn với anh."
 
Cô lấy mu bàn tay lau nước mắt: "Lúc đó tôi không hề bắt anh kết hôn với tôi, là tôi ép anh sao! Thương Bách Diễn, nếu anh không thích tôi sao còn kết hôn với tôi? Tại sao vậy? Chẳng lẽ bởi vì thương hại tôi mất cha, không còn gì trong tay, anh thương hại con người thảm hại đang chờ mọi người đến xem trò cười nên mới kết hôn với tôi?"
 
Tần Nghê gần như hét lên một cách cuồng loạn, trước đây cô còn lo lắng về những thỏa thuận với anh, nhưng bây giờ cô không còn quan tâm gì nữa. Dù sao cô cũng chỉ có một mình, có lúc cái gì cũng không có, đồng nghĩa với việc không còn gì để mất, như vậy cô sẽ không có gì để người ta phải so đo, đố kỵ.
 
"Tần Nghê." Thương Bách Diễn nghe cô nói từng chữ một, nhìn thấy nước mắt của cô lăn dài, có một cảm giác tắc nghẹn ở ngực trào dâng, anh dừng lại, quay lại thời điểm ban đầu đã đưa hai người đến tình huống này, cuối cùng nhượng bộ: "Tôi sẽ tham gia chương trình mà em nói."
 
Đáng tiếc, dường như người đối diện đã mất trí từ lâu, Tần Nghê không ngừng lắc đầu: "Tôi không muốn, tôi không muốn tham gia chương trình nào với anh cả, tôi muốn ly hôn với anh!"
 
Cô không muốn ở trong không gian này lâu hơn nữa, cô bước một bước định ra khỏi cửa, nhưng giây tiếp theo cô đã bị người đàn ông ôm chặt.
 
Thương Bách Diễn đẩy cô vào tường, Tần Nghê giãy dụa vô ích trước sự chênh lệch sức mạnh giữa nam và nữ, cuối cùng chỉ có thể vô lực buông thõng tay chân, nhắm mắt rơi lệ.
 
"Em quậy đủ chưa?" Thương Bách Diễn lại nói, anh không muốn mình nói quá nhanh, nhưng vẫn nói: "Công bằng mà nói, kết hôn hai năm, em muốn làm gì thì làm nấy, vào giới giải trí, trở thành diễn viên, còn cả quấy rối gây chuyện, chỉ cần em muốn là làm, tôi đã từng can thiệp vào chưa?"
 
"Ngoài ra, còn cái gì mà mừng thọ sáu mươi, cuối cùng cũng phá sản, những chuyện này đều là chuyện nhỏ, tôi có thể không để ý."
 
"Nhưng mà Tần Nghê." Thương Bách Diễn nhìn hàng lông mi ướt đẫm của cô, giờ phút này đột nhiên cảm thấy vô cùng bất lực.
 
Anh điều chỉnh lại cảm xúc, trấn tĩnh lại, thu hồi biểu cảm, nói rõ ràng với cô: "Bây giờ em không phải đứa trẻ ba tuổi nữa, đã là người trưởng thành lập gia đình rồi, em nên biết thế giới này không chỉ có mình em, em không phải trung tâm của vũ trụ, không phải ai cũng phải xoay quanh em, không phải ai cũng nhân nhượng, dung túng cho em vô điều kiện."
 
Tần Nghê nhắm mắt không nhìn, nhưng nước mắt như hạt châu cứ không ngừng rơi.
 
Cô lắng nghe từng lời anh nói, dường như anh vẫn luôn bình tĩnh, tự chủ, cao cao tại thượng, nói cho cô biết những đạo lý lẽ ra cô phải hiểu.
 
Đúng vậy, cô đã không còn là Tần Nghê được cả thế giới xoay quanh nữa.
 
Cô đã sớm không còn đủ tư cách để được nuông chiều, tự do phóng khoáng, liều lĩnh làm bữa nữa.
 
Ngay cả cái danh "Cô cả nhà họ Tần" mà cô hay mang ra để khoe khoang giờ cũng chỉ là một sinh vật đáng thương trước mặt Tần Xu, không biết tự lượng sức mình đến tức cười.
 
Thấy Tần Nghê cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Thương Bách Diễn buông tay cô ra.
 
Thấy cô vẫn nhắm mắt khóc, anh muốn nói gì đó nhưng Tần Nghê đã nói trước.
 
Tần Nghê dựa vào bức tường phía sau, cơ thể hơi trượt xuống vì mất sức, cô nhắm mắt lại, đột nhiên nói:
 
"Xin lỗi."
 
Thương Bách Diễn hơi ngạc nhiên khi Tần Nghê nói xin lỗi.
 
Lời xin lỗi đến từ Tần Nghê.
 
Anh không nói nên lời, chỉ đưa tay ra muốn lau nước mắt trên mặt Tần Nghê nhưng lúc này cô quay mặt đi, yên lặng tránh né.
 
Thương Bách Diễn không thể làm gì khác hơn là thu lại bàn tay đang với vào không khí.
 
"Em bình tĩnh lại trước đã." Cuối cùng anh nói.
 
Ánh mắt Tần Nghê mơ hồ nhìn chằm chằm vào sàn nhà: "Được."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui