Sau Khi Ký Hợp Đồng Mỗi Ngày Tổng Tài Đều Ghen


Thật ra Lâm Triệt Ngôn không giỏi hôn môi cho lắm.
Mặc dù hay nói miệng trêu đùa với bạn bè ra vẻ bản thân là một tên trải đời.

Nhưng thực tế cậu không biết gì cả.
Chỉ mới hôn có vài lần, đều là do Du Tùy Thâm chủ động, nhưng mà nụ hôn của Du Tùy Thâm đi kèm với những cái cái rất đau, giống như một kiểu chiếm hữu kỳ lạ.
"Bây giờ đang ở nhà hàng." Yết hầu Lâm Triệt Ngôn căng thẳng, nhiệt độ cơ thể của Du Tùy Thâm xuyên qua quần áo truyền đến người cậu, bàn tay ôm eo cậu rất nóng, giống như lợi dụng nhiệt độ này để thăm dò trái tim đang hoảng loạn của cậu.
Du Tùy Thâm: "Cho nên?"
"Đợi lúc về, lúc về sẽ hôn."
Lâm Triệt Ngôn muốn đẩy người đối phương ra để đứng dậy, lại phát hiện mình không thể dùng sức.
Cơ thể mềm nhũn.
Rõ ràng mình mới là cao thủ tình trường, cậu còn cố ý tìm mấy video cách để trêu ghẹo nam nữ rồi mà.

Sao mọi thứ đều khác xa so với video vậy?
Đây đâu phải là để cậu dạy Du Tùy Thâm yêu đương, rõ ràng Du Tùy Thâm vi phạm trước!
Du Tùy Thâm: "Từ bây giờ cho đến lúc tan làm còn năm tiếng nữa."
Lâm Triệt Ngôn: "Hả?"
Du Tùy Thâm nhìn người trong ngực.

Thật ra hắn không thích tiếp xúc thân mật với ai đó, hắn cảm thấy giữa người với người phải có một khoảng cách nhất định để bảo trì không khí trong lành.
Đương nhiên, từ sau khi thành lập SY tật xấu này hắn đã kìm chế rất nhiều.

Đây là một quần thể xã hội, con người thích tiếp xúc với nhau.

Cùng lắm thì nhịn đến lúc về nhà tắm là xong.
Nhưng với thân phận của hắn hiện tại, không có quá nhiều người dám tiếp xúc gần với hắn.
Thật ra lúc nãy chỉ muốn gọi Lâm Triệt Ngôn ngồi lại bên cạnh, nhưng khi đối phương đến gần lại không nhịn được kéo cậu vào trong lòng.

Giống như lúc trước biết Lâm Triệt Ngôn không tệ như bề ngoài, bản thân hắn cũng đã sẵn sàng buông tay, nhưng nhìn thấy đối phương gặp khó khăn lại không nhịn được giam đối phương trong tầm mắt của mình.
Du Tùy Thâm: "Tôi là một doanh nhân, không muốn trao đổi thua lỗ."
Hắn nhìn đôi mắt kinh ngạc của Lâm Triệt Ngôn, hình như không ngủ ngon nên khóe mắt hơi đỏ, giống như một con thỏ để lộ hai tai mặc cho người ta cầm nắm, hắn nhịn không được duỗi tay nắm lấy cằm của cậu, "Nếu đợi đến lúc tan làm, phải có lãi."
Lâm Triệt Ngôn bị tư bản bóc lột làm sợ ngây người, một lúc lâu không nói nên lời.

Mặc dù nhà hàng có ít người, nhưng lỡ may có người đi qua nhìn thấy phải làm sao bây giờ?
"...Anh muốn lãi như nào?"
Lãi gì à? Du Tùy Thâm ừ một tiếng, phát hiện mình còn chưa nghĩ ra.
"Về nhà sẽ nói cho cậu."
...
Cơm nước xong xuôi, phải tiếp tục quay về làm việc.

Lâm Triệt Ngôn còn tưởng Du Tùy Thâm sẽ phân rõ giới hạn với cậu ở công ty, không ngờ lại xảy ra việc như buổi trưa.
Mấy người Vi Thịnh Đông còn biết hôm nay Du Tùy Thâm sẽ gặp xem mắt với Lâm Tư Giai thì chắc chắn có người tình báo, nói như thế thì mấy lời nói đáng sợ của Du Tùy Thâm ở bộ phận của họ chắc chắn đã lan khắp SY.

Dọc đường đi Lâm Triệt Ngôn nói với Du Tùy Thâm rất nhiều cách để giải thích mối quan hệ của hai người, một mặt cậu không muốn mình trở thành trung tâm hóng hớt.

Mặt khác cậu không là gì của Du Tùy Thâm cả, ngay cả bạn bè cũng không được.

Huống hồ họ chỉ có ba năm hợp đồng, lỡ may đến lúc đó không thể khống chế mọi việc thì cũng không tốt với Du Tùy Thâm.
Nhưng mà sếp tổng không phản ứng gì cả, không để ý đến mấy lời nói nhảm của cậu, thậm chí còn đưa cậu về đến tận cửa bộ phận kế hoạch rồi mới quay về phòng làm việc của mình.
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Nói cả đường vô ích!
Vừa mới vào cửa, đang cắt ghép video hay là đang gõ văn bản đều dừng tay, đồng loạt quay lại nhìn Lâm Triệt Ngôn, ánh mắt phát sáng ra vẻ hóng hớt.
Đặc biệt là chị Lưu, thiếu điều vọt lên chỗ cậu hỏi cậu với Du Tùy Thâm có chuyện gì.
Lâm Triệt Ngôn: Tôi phải hy sinh một nụ hôn cho tiền thưởng cuối năm của chị, không những thế còn phải trả lãi nữa đấy!
Lâm Triệt Ngôn đỡ trán, quyết định vẫn chia rõ giới hạn với Du tổng, tránh xảy ra chuyện lớn.
"Thật ra Du tổng là bạn hồi cấp ba của tôi, tôi với anh ấy tốt nghiệp cùng trường."
Trước khi bị người ta tra hỏi, Lâm Triệt Ngôn quyết định đánh đòn phủ đầu trước.
Tất nhiên không ai tin cả.
Lâm Triệt Ngôn lại thật thật giả giả nói về tình yêu hận thù của Du Tùy Thâm và cậu, nói xong mà bản thân cậu cũng tưởng mình với Du Tùy Thâm là anh em thân thiết nhất, cuối cùng cũng khiến toàn bộ phòng làm việc dao động.
"Hy vọng mọi người giữ bí mật! Tôi đảm bảo sẽ hoàn thành tốt công việc của mình."
Lâm Triệt Ngôn cảm thấy mọi chuyện đã quay lại như đầu, mình quả thật là một thiên tài!
...
Cuối cùng một ngày làm việc cũng đã kết thúc trong tiếng trò chuyện của mọi người.
Lâm Triệt Ngôn liếc nhìn điện thoại, mới sáu giờ chiều mà trời đã tối đen rồi.
Du Tùy Thâm gửi tin nhắn cho cậu, bảo tối nay có cuộc hợp gì đó quan trọng, ước chừng phải về muộn hơn một hai tiếng, bảo cậu đừng chờ.
Tất nhiên cậu phải về trước!
Nếu không tý chạm mặt ai đó, lại phải nghĩ thêm lời để giải thích.
Một lời nói dối phải dùng trăm lời nói dối khác để che lại, cậu là một người thành thật, lỡ may nói nhiều quá thành nói hớ phải làm sao?
Nhưng vừa mới ra khỏi cửa công ty, đã bị xe chặn đường.

Lâm Triệt Ngôn tưởng là Tiểu Trần, đi lại gần mới phát hiện là quản gia nhà họ Lâm, chú Tiền.
"Cậu chủ, Lâm tổng bảo tôi đến đón cậu về ăn cơm."
Lời nói giống nhau, xe vẫn thế, vẫn là con người đó.

Tất cả đã từng là những khát vọng tình thân mà Lâm Triệt Ngôn muốn, mỗi lần chú Tiền đến trường học đón cậu, lúc đó là thời gian cậu cảm thấy vui vẻ nhất.
Nhưng bây giờ...
Lâm Triệt Ngôn: "Cháu không phải là cậu chủ."
Cậu không muốn quay về đó ăn cơm.
"Lâm tổng rất bận, vốn dĩ ông ấy muốn tự mình đến đây." Chú Tiền đồng tình nói, "Cậu chủ, có ba con nào lại ghét nhau qua đêm chứ? Sao không nhân cơ hội này nói lời trong lòng?"
Lâm Triệt Ngôn quay đầu muốn rời đi.
Cậu với Lâm Lập Đức nào có hận thù qua đêm, lời cần nói cũng đã nói rồi.
Nhưng cậu vừa mới xoay người, đã bị người ta giữ chặt lấy vai, ý định cưỡng ép cậu lên xe.
Ba cậu vì muốn gặp cậu, còn mời cả vệ sĩ đến.
Lâm Triệt Ngôn cảm thấy có khi ba cậu vẫn rất hiểu cậu, ví dụ như lúc này.

"Mấy người có biết hành vi này là vi phạm pháp luật không?" Lên trên xe, Lâm Triệt Ngôn bị giữ chặt ở hàng ghế sau, hai vệ sĩ vẫn giữ chặt tay cậu, hơn nữa dùng sức quá mạnh.
"Tôi cũng không muốn như vậy." Chú Tiền thở dài một hơi, "Cậu chủ, tôi nhìn cậu lớn lên, miệng xà tâm phật, quay về xin lỗi Lâm tổng đi!"
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Tất cả mọi người đều khuyên cậu nhận sai, nhưng cậu không hề sai thì nhận như nào?
"Thả tôi ra, tôi sẽ ăn bữa cơm cuối cùng với ông ta." Lâm Triệt Ngôn cảm thấy rất mệt, nếu lần này không đụng đến lợi ích của nhà họ Lâm, chắc chắn Lâm Lập Đức sẽ không bao giờ nhớ đến đứa con này.
Cậu ghét nhất là kiểu này, che giấu sự tính toán sau lớp mặt nạ tử tế.

Ba con ruột đều như thế.
Nhà hàng ăn tối là nơi nhà họ thường hay đến.

Cậu tưởng chỉ có mình Lâm Lập Đức, không ngờ còn có Lâm Tư Giai và mẹ của cậu ta cũng có mặt.
Một chút ký ức đẹp vừa mới xuất hiện đã tan thành bụi, cậu đứng ở cửa, nhìn một nhà hòa thuận vui vẻ, sau tất cả đều là sự châm chọc.
Gọi cậu đến đây làm gì?
"Ngôn Ngôn, lại đây ngồi." Lâm Lập Đức là người đầu tiên phát hiện Lâm Triệt Ngôn đến.

Ông ta vẫn hăng hái như xưa, dường như không bị ảnh hưởng sau ly hôn.
Lâm Tư Giai không thèm nhìn Lâm Triệt Ngôn nhưng mẹ cậu ta căm phẫn nhìn chằm chằm cậu.
"Tôi không quấy rầy nhà các người ăn cơm đấy chứ!" Lâm Triệt Ngôn hơi tức giận, không yếu thế trừng lại mẹ Lâm Tư Giai, "Hình như có người không muốn tôi xuất hiện thì phải!"
Bầu không khí đột nhiên xấu hổ.
"Từ Mộng!" Lâm Lập Đức trừng mắt mẹ Lâm Tư Giai một cái, đối phương không đoán trước được Lâm Triệt Ngôn sẽ nói như vậy, càng không nghĩ đến Lâm Lập Đức sẽ giúp Lâm Triệt Ngôn, bà ta xấu hổ rời mắt đi.
"Có chuyện gì thì nói thẳng đi, bắt ép tôi đến đây để giả đò gì nữa."
Vẻ mặt Lâm Lập Đức hơi mất tự nhiên.
Lâm Triệt Ngôn thuyết phục bản thân không được ngồi vào bàn, chỉ đứng xa xa nhìn cậu đã thấy khó chịu.

Câu tưởng mình đã không còn quan tâm đến những chuyện lung tung ngày xưa, thậm chí lúc nghĩ lại cũng thấy thứ.

Nhưng đến hôm nay cậu mới phát hiện cậu vẫn hận.
"Nếu không có gì muốn nói tôi sẽ đi."
Cậu không nhìn nổi nữa.
"Ngôn Ngôn!" Lâm Lập Đưc hít một hơi thật sâu.
Đứa con trai này của ông ta từ nhỏ đã chống đối, dùng biện pháp mạnh sẽ vô dụng.

Ông ta đứng dậy, đi lại túm lấy tay Lâm Triệt Ngôn mềm giọng nói: "Đã mấy tháng rồi, ăn với ba ba một bữa cơm không được sao?"
Lâm Triệt Ngôn muốn nói không được, nhưng liếc qua mặt Từ Mộng và Lâm Từ Giai, "Có thể!"
"Lại đây ngồi, ba gọi toàn đồ ăn con thích..."
"Bảo họ đi đi.

Tôi sẽ ngồi xuống ăn cơm với ông." Lâm Triệt Ngôn lạnh lùng nhìn bàn cơm rồi nhìn hai người đối diện.


Đi theo Du Tùy Thâm lâu như vậy, không học được gì nhưng dọa người lại rất thành thạo.
"Lập Đức, ông..."
"Bà với Tư Giai về trước đi." Lâm Lập Đưc hơi do dự, khoát tay với Từ Mộng và Lâm Tue Giai.

Vẻ mặt Lâm Tư Giai không rõ ý gì liếc mắt nhìn Lâm Triệt Ngôn một cái liền đứng dậy rời đi.

Từ Mộng lưu luyến đi theo sau, giống như sợ Lâm Tư Ngôn sẽ nói gì bất lợi cho mẹ con bà ta.
Lâm Triệt Ngôn không ngờ đến Lâm Lập Đức sẽ bảo Lâm Tư Giai và Từ Mộng rời đi, cậu cơ bản không muốn ở lại.

Nhưng lời đã nói ra, chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh Lâm Lập Đức.
"Lúc trước là ba không đúng, dù sao con cũng là con trai ba, không nên hoàn toàn bỏ mặc con." Lâm Lập Đức gắp cho cậu một đữa đồ ăn, giọng điệu hiếm khi dịu dàng, "Bây giờ ba đã nghĩ thông, con đừng giận nữa, quay về đi!"
Lâm Triệt Ngôn nhìn đồ ăn trong bát không nói gì.

Lâm Lập Đức không quan tâm đến cậu, bắt đầu nói rất nhiều chuyện khi còn nhỏ của cậu, nói cậu nghịch ngợm như nào, làm thế nào để khiến người khác vui vẻ.
Nói xong cũng khiến bản thân Lâm Triệt Ngôn có chút cảm động.
Cho dù tình thân không còn nhưng dù sao đã sống chúng hơn hai mươi năm, Lâm Lập Đức ảnh hưởng từng chút một đến cậu.
"Ngôn Ngôn, con với Du Tùy Thâm đang ở bên nhau sao?"
Nói một hồi, đề tài cuối cùng cũng quay lại chuyện này.
Lâm Triệt Ngôn nhìn ba mình, người luôn cho cậu hy vọng rồi tự tay đẩy cậu xuống vực sâu.

Không hiểu tại sao lúc nãy bản thân lại hy vọng điều gì đó nữa.
"Du Tùy Thâm không chỉ là tổng giám đốc SY mà còn là con trưởng nhà họ Du ở Trạch Châu con có biết không?" Lâm Lập Đức vừa quan sát vẻ mắt Lâm Triệt Ngôn vừa nói, "Nếu hai đứa nghiêm túc, hai nhà đều được lợi rất lớn."
Lâm Triệt Ngôn nhớ đến lời nói tương tự của Du Tùy Thâm lúc trửa.

Lúc đó Du Tùy Thâm nói gì nữa nhỉ?
Lâm Triệt Ngôn: "Vậy thì liên quan gì đến tôi?"
Nói ra đúng là rất sảng khoái!
"Con là con ba, đại diện cho lợi ích cho họ Lâm, sao con lại nói không có liên quan gì?' Lâm Lập Đức đã hết kiên nhân.
Lúc nãy chơi bài tình cảm lâu như vậy, không ngờ thằng nhóc rất bướng, thế mà vẫn nói có liên quan gì đến mình.
"Tôi là con trai ông." Lâm Triệt Ngôn nhỏ giọng lặp lại lời nói của Lâm Lập Đức, đột nhiên cảm thấy buồn cười.

"Bởi vì tôi ngăn cản không cho mẹ con nhà kia bước vào cửa, ông đã đuổi tôi khỏi nhà.

Toàn bộ Hao Thành đều biết chúng ta cắt đứt quan hệ.

Sau một thời gian dài, ông đột nhiên phát hiện ra, thì ra đứa con trai này vẫn có thể mang lại lợi ích cho mình thì lại muốn nhận tôi về?"
Lâm Lập Đức sửng sốt, ông ta không ngờ Lâm Triệt Ngôn sẽ phản bác lại, Rõ ràng lúc đó Lâm Triệt Ngôn cầu xin ông ta không ly hôn với mẹ mình, thậm chí còn nói sau này nhất định sẽ thay đổi.
Mới mấy tháng không gặp, đã khó bảo như vậy rồi!
"Từ nhỏ tao có bỏ đói mày không? Mày muốn gì tao đều cho! Nhưng Lâm Tư Giai thì sao? Cái gì nó cũng không có, chỉ có mẹ nó ngậm đắng nuốt cay nuôi nó khôn lớn.

Năm đó tao bảo mày học tài chính thế mà mày lại chạy đến khoa thiết kế rác rưởi, tao bảo mày đến công ty giúp đỡ mày lại bảo muốn mở phòng làm việc riêng, kết quả thì sao?"
Lâm Lập Đưc vỗ mạnh đũa lên bàn, càng nghĩ càng tức giận.

Điều khiến ông ta tức đó là đã giải quyết hết phiền phức không cần thiết rồi, thậm chí nhà họ Du đã chấp nhận để Lâm Tư Giai gả sang, kết quả Du Tùy Thâm nói với mình nó thích thích Lâm Triệt Ngôn.
Làm hại ông ta không thể không mặt dày đến nhận lại đứa con trai không nên thân của mình.
Đúng lúc ông ta định lên tiếng, một tấm thẻ ném ra trước mặt ông ta.


Một đứa đụng chuyện nhỏ là khóc lúc này đang lạnh lùng nhìn ông ta, "Đây là năm triệu."
Lâm Lập Đức đột nhiên cảm thấy bất an, "Mày làm gì thế?"
"Tôi đã tính rồi, từ lúc sinh ra đến bây giờ, cứ cho một tháng tôi tiêu của ông hơn một trăm nghìn, tính ra tiêu của ông hơn hai mươi sáu triệu nghìn.

Thực ra không nhiều đến như thứ." Lâm Triệt Ngôn lạnh nhạt nói: "Tôi sẽ tìm cách trả nốt ông hai mươi mốt triệu còn lại."
Xoảng...
"Lâm Triệt Ngôn!" Lâm Lập Đức thật sự bị chọc giận, ném vỡ ly rượu xuống nền nhà.
Lâm Triệt Ngôn hít một hơi thật sâu, nhìn mảnh thủy tĩnh vỡ trên mặt đất, cảm giác cục đá đè nằng trong lòng đã không còn nặng nữa.

"Ra ngoài xã giao thì uống ít rượu thôi, nếu không còn chuyện gì..."
"Mày tưởng là nếu không phải là con trai nhà họ Lâm, nhà họ Du sẽ cho phép mày với Du Tùy Thâm ở bên nhau sao?"
Lâm Lập Đức túm chặt lấy tay Lâm Triệt Ngôn, ông ta chưa từng nghĩ mọi chuyện hôm này sẽ thành như bậy.
Lâm Triệt Ngôn không phải nên đội ơn quay về bên ông ta sao, sau đó cung cấp nhiều lợi ích hơn nữa cho nhà họ Lâm sao? Giống như ngày trước ông ta bị bắt cưới mẹ Lâm Triệt Ngôn.
Cánh tay bị siết đau, vẫn là chỗ vệ sĩ bóp lúc nãy.

Lâm Triệt Ngôn hơi cau mày, cảm thấy sáng mai sẽ bị thâm tím mất.

Cậu không nghĩ sẽ ở bên cạnh Du Tùy Thâm, dù sao hai người chỉ có ba năm.

Không có chờ mong, tự nhiên sẽ không có thất vọng.

Bây giờ cậu chỉ thấy người mình rét run.
"Thế thì sao? Ông quản được tôi..."
"Tôi không quan tâm ai quản cậu à?" Cảm xúc ấm áp truyền từ sau lưng, vẫn là mùi nước hoa quen thuộc như thuốc an thần, cơ thể Lâm Triệt Ngôn căng cứng, thậm chí lúc Lâm Lập Đức thả tay cậu ra cậu vẫn không biết/
"Đi xa như vậy mà không báo cho tôi một tiếng, cậu có biết tôi tìm cậu khó khăn như nào không?"
Là Du Tùy Thâm.
Lâm Triệt Ngôn, "Anh, sao anh lại đến đây?"
Du Tùy Thâm thả cậu ra, nhìn cậu thật sâu, không trả lời lại, chỉ là chuyển hướng sang Lâm Lập Đức.
"Lâm tổng." Hắn dừng lại một chút, "Nếu không muốn hai nhà Du Lâm náo loạn đến khó coi, đề nghị ngài từ nay về sau đừng đến quấy rầy Lâm Triệt Ngôn nữa.

Cậu ấy có cuộc sống của mình."
"Nghe nói cậu ấy còn thiếu ngài hai mươi mốt triệu, đêm nay tôi sẽ gửi ngài."
Mặc dù Lâm Lập Đức sống hơn nửa đời người, gặp vô số người nhưng vẫn bị khí chất trên người Du Tùy Thâm dọa sợ.

Nhìn Du Tùy Thâm sắp dẫn người đi, nhưng không định thần lại để đuổi theo.
Lâm Triệt Ngôn chưa kịp phản ứng đã bị đẩy vào trong xe, dồn vào một góc.
"Tại sao không nghe điện thoại của tôi?"
Giọng nói Du Tùy Thâm rất lạnh, rõ ràng đang tức giận, những vẫn cố kìm chế.
Trời mới biết lúc hắn về nhà không thấy ai ở nhà, gọi điện cũng không có ai nghe đã hoảng loạn như nào.

Nếu không phải camera công ty phát hiện tung tích của Lâm Triệt Ngôn, hắn đã chuẩn bị báo cảnh sát.
"Tôi tắt tiếng vào lúc trưa." Lâm Triệt Ngôn liếm môi, lùi về sau hai bước, hoàn toàn khác với lúc nói chuyện với Lâm Lập đức, cảm giác áp bách của Du Tùy Thâm quá mạnh, làm người ta không thở nổi, "Anh, anh đừng tức giận."
"Tại sao gặp nguy hiểm không gọi cho tôi?" Du Tùy Thâm tiếp tục hỏi, duỗi tay vuốt ve cổ yếu ớt của Lâm Triệt Ngôn.
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Sau đó cậu cảm thấy ở cổ truyền đến đau đớn, Du Tùy Thâm rời khỏi cổ cậu, hít một hơi thật sâu, ngồi lại ghế lái.
"Lâm Triệt Ngôn, cậu nghĩ kỹ làm sao để tôi hài lòng đêm nay đi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận