Ban đêm yên tĩnh như dòng nước trong suối.
Khó khăn lắm mới tìm được người lái thay để về nhà, dọc đường đi Lâm Triệt Ngôn rất dính người, giống như bạch tuộc, vừa kéo vừa ôm đi vào trong phòng.
Du Tùy Thâm đi tắm trước, ý sau khi tắm xong rồi mới nói chuyện rõ ràng với Lâm Triệt Ngôn.
Không ngờ lúc đi ra đối phương đã ngủ mất rồi.
Ánh đèn ấm áp rơi trên mặt cậu, tạo thành một tầng sáng mờ.
Lâm Triệt Ngôn rất trắng, là kiểu trắng không hay tiếp xúc với ánh mặt trời, có lẽ là do say rượu nên nhìn hơi hồng hồng, giống như một quả đào mật dần dần chín mọng, chạm nhẹ một cái là chảy mật.
Cậu vùi đầu vào trong khắn quàng cổ, tay chân ngoan ngoãn để ở hai bên ghế sopha, co người lại, đang lẩm bẩm gì đó trong miệng.
Du Tùy Thâm nghe không rõ, chỉ cảm thấy môi cậu rất đẹp, ghé sát lại có thể ngửi thấy được mùi rượu nhàn nhạt.
Không biết nếm thử có ngọt hay không.
Vì thế hắn đến gần hơn, cúi đầu muốn hôn.
Khi tới gần mới nghe rõ Lâm Triệt Ngôn đang nói gì.
"Du Tùy Thâm." Giọng nói của Lâm Triệt Ngôn mang theo giọng mũi, nói rất nhỏ, giống như đang nỉ non, vô tình kích thích đàn ông có thần kinh mỏng manh.
Du Tùy Thâm quyết định hôn.
Sau khi say rượu Lâm Triệt Ngôn rất ngoan, không giống như dáng vẻ thành thục của ngày thường, làm cho người ta rất thương tiếc, hơi thở hai người dây dưa với nhau, rất nóng bỏng.
Lâm Triệt Ngôn bị người ta hôn đánh thức, không hiểu tại sao lại bị hôn, tròn ánh mắt lộ ra sự mơ màng.
Sau đó miệng lại bị Du Tùy Thâm bịt kín.
Trên thương trường, Du Tùy Thâm chưa bao giờ uống say, gần như chưa biết cảm giác say là gì.
Nhưng bây giờ hắn đã hiểu, người ở dưới thân bị hôn sắp nghẹt thở nhưng hắn vẫn không muốn dừng.
Muốn hôn hết hơi thở của cậu, khống chế tình cảm của cậu, cướp hết ánh sáng, giam giữ cậu, để cả đời cậu chỉ có thể nhìn mỗi mình hắn.
Lâm Triệt Ngôn, chỉ có thể để mình Du Tùy Thâm hắn nhìn.
Người khác nhìn nhiều hơn hắn một lần cũng khiến hắn khó chịu.
Mãi cho đến khi lòng bàn tay có cảm giác ươn ướt.
Lâm Triệt Ngôn: "A, Du Tùy Thâm, anh là tên khốn kiếp!"
Du Tùy Thâm: "..."
Hắn đứng thẳng dậy, ý thức được mình hơi mất khống chế, cảm giác ướt át và lông mi mềm mại của Lâm Triệt Ngôn chạm vào lòng bàn tay hắn vẫn còn, câu mất hồn của hắn.
Cần phải đi tắm nước lạnh.
Sau đó cà vạt của hắn bị đối phương nắm lấy.
"Đừng đi."
Du Tùy Thâm nhíu mày, lần đầu tiên cảm thấy mình không đoán được tâm tư của Lâm Triệt Ngôn.
"Không được đi."
Lâm Triệt Ngôn sắp khóc, muốn đứng dậy nhưng chân tay không nhấc lên được, đành phải cố gắng túm chặt lấy cà vạt của Du Tùy Thâm kéo hắn ngồi xuống bên cạnh mình.
"Tôi không đi."
Lâm Triệt Ngôn: "Anh lừa tôi, vừa rồi rõ ràng anh muốn đi."
Du Tùy Thâm: "..."
Hắn thở dài, duỗi tay ôm đối phương lên đùi mình.
Giống như đang dỗ dành đứa trẻ, "Bây giờ không đi nữa."
Lâm Triệt Ngôn à một tiếng, dụi đầu vào lồng ngực Du Tùy Thâm, bàn tay nắm chặt lấy ống tay áo của người đàn ông.
Thời gian trôi qua từng chút một, hai người ôm nhau dần dần có độ ấm.
Người trong lồng ngực ngủ không yên, cọ qua cọ lại trên đù hắn.
Du Tùy Thâm cảm thấy mình tự làm tự chịu.
"Lâm Triệt Ngôn."
Hắn nói rất nhỏ, giống như đang thử xem người trong lòng đã ngủ hay chưa.
Không ai đáp lại.
Rất tốt.
Cẩn thận cầm lấy tay Lâm Triệt Ngôn, muốn cậu thả ống tay áo của mình trước đã.
Không ngờ đối phương lại mở mắt ra.
Du Tùy Thâm bắt được sự kinh ngạc trong mắt Lâm Triệt Ngôn.
Lâm Triệt Ngôn: "Có phải anh tức giận hay không?"
Đúng ra Du Tùy Thâm rất tức giận, đặc biệt là hắn không hiểu tại sao ai Du Tùy Thâm cũng có thể gọi là anh, cũng không rõ tại sao hắn lại đồng ý tham gia buổi liên hoan như thế.
Thậm chí còn chia sẻ một đoạn tình cảm của bọn họ cho người khác.
Nhưng mà nhìn thấy gương mặt của đối phương rất đáng thương, hắn lại không nhẫn tâm tức giận.
Đành phải cúi đầu cắn cậu.
Du Tùy Thâm: "Tôi không tức giận."
"Thế tại sao anh lại cắn tôi!" Dường như Lâm Triệt Ngôn đang đợi câu này, đáng thưởng chỉ vào cổ mình, "Hơn nữa cắn ở vị trí rất cao.
Không thể che được!"
Du Tùy Thâm: "..."
Cho bậc thang lại không đi xuống, đừng trách hắn không mềm lòng.
"Đúng, tôi tức giận."
Lâm Triệt Ngôn: "...À."
Du Tùy Thâm: "À?"
Lâm Triệt Ngôn cựa quậy muốn đứng dậy khỏi người Du Tùy Thâm, lại bị đối phương ôm chặt lấy.
Du Tùy Thâm: "Đi đâu?"
"Tìm một chỗ an toàn để trốn." Lâm Triệt Ngôn hỏi gì đáp nấy, "Nếu không anh lại cắn tôi biết phải làm sao...A!"
Cậu che lại cổ của mình, đã là vết đỏ thứ ba, vẻ mặt không dám tin nhìn Du Tùy Thâm.
Du Tùy Thâm: "Tỉnh rượu?"
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Thật ra lúc phát hiện mình đang ngồi trên đùi Du Tùy Thâm đã bị dọa tỉnh rồi, vốn định giả vờ để chạy đi ngủ sớm một chút.
Không ngờ bị Du Tùy Thâm bắt được!
Hắn phát hiện ra từ lúc nào?
Lâm Triệt Ngôn: "Còn chưa...tỉnh đâu!"
Cậu nhìn ánh mắt dò xét của Du Tùy Thâm, giọng nói nhỏ dần.
Lừa người đúng khó mà.
"Tửu lượng kém như thế, về sau đừng hòng tham gia mấy buổi liên hoan như này." DU Tùy Thâm duỗi tay, vuốt ve những vết đỏ trên cổ Lâm Triệt Ngôn, lạnh nhạt nói: "Cắn cậu để cho cậu nhớ."
Lâm Triệt Ngôn chưa bao giờ nghe nói bị cắn sẽ nhớ lâu hơn.
Bình thường không phải là...
Bụp...
Một tiếng vang nhỏ phát ra từ mông.
Lâm Triệt Ngôn trơn to mắt: "...Anh đã cắn tôi rồi, không phải kiểu dịch vụ mua một tặng một, tại sao anh còn đánh!"
Thật ra Du Tùy Thâm không đánh mạnh, nhưng tâm lý xấu hổ so với đánh mạnh còn đau hơn.
Cậu chỉ tưởng tượng thôi, ai ngờ đối phương dám đánh thật!
Như thế này không thể nhịn được nữa!
Lâm Triệt Ngôn nhắm thẳng xương quai xanh của Du Tùy Thâm, cắn mạnh một cái.
Lại bị đối phương giữ chặt lấy gáy, gần như vùi cả mặt cậu vào hõm vai Du Tùy Thâm.
"Du Tùy Thâm, anh..."
"Cậu nên gọi tôi là gì?" Giọng nói của Du Tùy Thâm vừa lạnh lùng vùa gợi cảm, Lâm Triệt Ngôn không nhìn thấy gương mặt của đối phương, nhưng vẫn có thể đoán ra vẻ mặt của hắn.
"...Anh ơi."
Sau đó mông cậu bị người ta bụp cái nữa, Lâm Triệt Ngôn không tự chủ co người, muốn bỏ chạy.
Nhưng lại bị đối phương khóa chặt trong lòng.
"Lúc nãy còn khóc lóc nói tôi đừng đi." Du Tùy Thâm nói: "Nếu cậu thích tôi ôm như thế, thì không cần đi xuống."
Lâm Triệt Ngôn: "Tôi nói lúc nào..."
Ký ức đột nhiên ập đến, Lâm Triệt Ngôn vùi đầu vào trong ngực Du Tùy Thâm, gương mặt dần đỏ lên.
"Đều là mấy lời nói khi say, không nên tin."
Du Tùy Thâm không cho ý kiến.
Lâm Triệt Ngôn ôm lấy cánh tay hắn, làm nũng, "Anh ơi, thật sự em..."
Bụp...
"Có phải ánh thích đánh mông tôi không hả!" Lâm Triệt Ngôn bùng nổ, một lần đã quá lắm rồi, đây còn đến hai lần.
Nhe răng muốn đánh trả đối phương, nhưng mà hắn đang ngồi trên ghế, cơ bản không đáng được, cuối cùng đành phải đánh lên bả vai Du Tùy Thâm.
"Đổi xung hô đi." Du Tùy Thâm không cảm thấy đau, cũng không để ý đến Lâm Triệt Ngôn đang làm loạn, tóm lại hắn không có ý định để đối phương xuống.
Lâm Triệt Ngôn đầu hàng, cậu nhận thua, làm nũng ôm lấy cổ Du Tùy Thâm, "Vậy anh muốn tôi gọi là gì?"
Du Tùy Thâm: "Không biết."
Lâm Triệt Ngôn: "..."
"Anh Du?"
Bụp...
"Anh Thâm?"
Bụp...
"Đau đấy, đừng đánh..."
Bụp...
"Bảo bối, bảo vối có được không, anh..."
Bụp...
"Kiểu xưng hô này, cậu cũng gọi bạn cùng phòng đúng không?" Du tổng giống như người máy vô tình.
Lâm Triệt Ngôn thấy oan uổng, cậu không bao giờ gọi người khác là bảo bối, đúng duy nhất một lần cậu nhờ Tống Khi Sâm chỉ cách nấu canh cá cho Du Tùy Thâm.
Nhưng mà sao Du Tùy Thâm nhớ dai thế, đã là chuyện của hôm nào rồi, hơn nữa cậu chỉ nói có đúng một lần mà!
"Anh mà đánh tôi, tôi sẽ cắn anh!" Lâm Triệt Ngôn ra vẻ dọa Du Tùy Thâm, "Tôi có răng nanh, cắn rất đau đấy!"
Du Tùy Thâm: "Xin mời."
Dừng lại một chút, "Nhưng tôi sẽ không đeo khăn quàng cổ, hơn nữa tất cả mọi người đều biết đêm nay cậu về với tôi."
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Cậu xấu hổ xoa xoa dấu răng vừa cắn.
Càng nghĩ càng thấy tủi thân.
Lại thử mười mấy xưng hô.
Mặc dù Du Tùy Thâm không đánh mạnh, nhưng tích tiểu thành đại, một lúc sau bắt đầu cảm thấy rát.
Lâm Triệt Ngôn không còn sức, cũng không nghĩ ra cách gọi, ngay cả mấy xưng hổ "kim chủ ba ba" xấu hổ như thế cũng đã thử rồi.
Nhưng mà tên đàn ông già này không hài lòng.
"Chồng ơi."
Lâm Triệt Ngôn thả cánh tay Du Tùy Thâm, dáng vẻ từ bỏ.
Kệ, gọi bừa đi, đánh tôi đi! Đánh đi! Xem có thể đánh chết cậu không?
Không ngờ lần này bàn tay lại không rơi xuống.
Lâm Triệt Ngôn ngẩng đàu nhìn Du Tùy Thâm, mới phát hiện mình vừa nói gì, vội vagf nhảy khỏi người Du Tùy Thâm, nhưng không đứng vững, cả người lảo đảo sắp ngã, may đối phương ôm lấy.
Du Tùy Thâm: "Gọi lại lần nữa cho tôi nghe một chút."
Vẻ mặt tên đàn ông rõ ràng đang sướng.
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Mặc dù nhìn qua có vẻ cậu phóng khoáng, đào hoa nhưng bên trong vẫn rất bảo thủ.
Giống như mấy cách gọi chồng, cậu cảm thấy sau khi kết hôn mới có thể gọi nửa kia của mình.
Lúc nãy đầu óc vừa bị hôn vừa bị đánh mông nên hơi nóng, chưa kịp nghĩ kỹ đã thốt lên, lần này không thể nói lại được nữa.
Cậu không ngờ Du Tùy Thâm muốn nghe kiểu xưng hô như này.
"Cái này không được."
Mặc dù Lâm Triệt Ngôn biết mình thích Du Tùy Thâm, nhưng Du Tùy Thâm đối với cậu như nào cậu vẫn không biết.
Giống như hợp đồng đã nói, chỉ là kiểu chơi qua đường.
Đối với Lâm Triệt Ngôn, kiểu xưng hô như này phải đi kèm với trách nhiệm, không nên gọi bừa.
"Vì sao không được?"
Lâm Triệt Ngôn cúi đầu, cố chấp nói: "Không được chính là không được."
Hình như người đàn ông trước mặt lại tức giận.
"Chúng ta, chưa kết hôn." Cậu nói hơi khó khăn, sợ Du Tùy Thâm suy nghĩ nhiều, nhưng cũng không biết phải giải thích như nào với Du Tùy Thâm, lòng bản tay bắt đầu đổ mồ hôi.
Nói lại, "Chính là không được."
Thời gian yên tĩnh hai, ba giây.
Đối phương đột nhiên cười, giống như sông băng nghìn năm đột nhiên tan.
Du Tùy Thâm: "Vậy thì đi kết hôn.".