Gần cuối năm, công ty bận rộn như kiến chạy trên chảo nóng.
Lâm Triệt Ngôn chống đầu nhìn công việc cần phải xử lý hôm nay trên màn hình máy tính, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, khối lượng công việc đã tăng vọt gấp hai ba lần.
Cuộc thi video ngắn về "Trần Cố" lần trước có kết quả khá bất ngờ, cộng với việc hợp tác với các ngôi sao, cùng với việc được chính phủ ủng hộ về văn hóa truyền thống, chỉ trong vòng nửa năm, số lượng đăng ký gần trăm triệu.
Du Tùy Thâm bận đến nỗi chân không chạm đất, mấy ngày trước còn bảo Lâm Triệt Ngôn đợi ở phòng làm việc của tổng giám đốc để chờ hắn về cùng, về sau phải tăng ca quá muộn kéo dài đến tận hai ba giờ sáng.
Vì thế Du tổng dứt khoát bảo cậu về trước.
Không chỉ mình giờ tan làm, ngay cả bình thường Du Tùy Thâm sẽ dậy tập thể dục lúc năm giờ rưỡi sáng, bây giờ năm rưỡi đã phải đến công ty luôn.
Mặc dù hai người sống cùng một chỗ, nhưng thường không có thời gian để nói với nhau một công.
Vẻ mặt Lâm Triệt Ngôn không thay đổi lướt sang video tiếp theo.
Lúc đó sợ hãi việc phải đối mặt với tình huống bị từ chối như thời cấp ba, nên không dám hỏi lại Du Tùy Thâm về những lời nói ngày hôm đó trong phòng làm việc là có ý gì.
Bây giờ lại thấy hối hận.
"Triệt Ngôn, phó trưởng bộ phận Ngô tìm cậu."
Đúng lúc đang xoa xoa đôi mắt chua xót do nhìn máy tính lâu, đột nhiên Triệu Liễu gọi cậu.
Ngô Đông là phó trưởng bộ phận thiết kế, một trong những người xây dựng lên SY, cũng được xem là nhóm nhân viên già nhất trong SY.
Nghe nói ban đầu hắn là bộ trưởng, Xích Tạp Uyên là phó, nhưng đối phương không thích ngày nào cũng phải họp hành, nên tình nguyện nhận tiền lương mỗi tháng ít hơn vài trăm tệ cũng phải đẩy vị trí này đi.
Lâm Triệt Ngôn cũng đã từng nghe qua tên đối phương, biết tính tình hắn kỳ lạ, nhưng chưa từng gặp bao giờ.
Không biết đối phương muốn làm gì nữa.
Cấp bậc hơn cậu, thâm niên cũng hơn, làm cậu không thể từ chối.
Lâm Triệt Ngôn thấy mình như con cá muối bị người ta ném lên thớt, lúc nào cũng có thể bị cho vào nồi.
"...Được rồi, tôi sẽ đi ngay."
"Triệt Ngôn."
Lúc đi tới cửa, đột nhiên Triệu Liễu gọi cậu lại, dáng vẻ rất khó nói.
Lâm Triệt Ngôn: "Sao thế anh Triệu?"
"Có một số tin Đôngn trong công ty cậu không nên để trong lòng." Triệu Liễu do dự một lúc, vẫn quyết định nói ra, "Họ không biết câụ nên mới ghen tỵ với cậu."
Thật ra ngày lúc đầu hắn cũng không coi trọng đứa bé này, trong ấn tượng chính là đứa có hoàn cảnh gia đình chắc chắn cùng với vị hôn thê ăn thịt người cũng không nhả xương để nhét vào trong bộ phận chạy việc.
Nhưng dần theo thời gian, mặc dù Lâm Triệt Ngôn không hề biết gì về công việc của bộ phận kế hoạch, đối phương rất chịu khó học hỏi, với khả năng thẩm mỹ rất tốt không có chỗ chê.
Dần dần cũng khiến hắn thấy nể.
Lâm Triệt Ngôn đáp lại: "Anh yên tâm đi, tôi không sao."
Mấy ngày trước cậu có nghe thấy người bộ phận khác nói cậu dựa hơi việc bò lên giường tổng giám đốc để vào SY.
Ban đầu nghe thấy thế thì cậu có tức giận, nhưng sau đó dần dần cảm thấy người ta nói cũng không có gì sai.
Cậu có thể vào SY đúng thật là nhờ Du Tùy Thâm.
Bộ phận thiết kế ở tầng dưới bộ phận kế hoạch.
Bởi vì không liên quan đến công việc, Lâm Triệt Ngôn rất hiếm khi đến đó, lần duy nhất là Xích Tạp Uyên bảo cậu giúp thiết kế lại bản thảo trang phục mới về Hạ Tê Ngô.
Lúc đó là giờ ăn trưa, phòng làm việc không có ai, bầu không khí tương đối thoải mái.
Nhưng bây giờ, chỗ nào cũng thấy người.
Lâm Triều Ngôn tìm một lúc lâu cũng không thấy Ngô Đông đâu, cũng không dám lên tiếng gọi, sợ quấy rầy người khác làm việc.
Cuối cùng chỉ có thể chạy đến bàn Xích Tạp Uyên đang cúi đầu vẽ tranh, gõ gàn đối phương."
"Trưởng bộ phận Thước."
"Ngôn Ngôn, cậu chạy xuống đây làm gì? Anh Đông có gì muốn nói à?" Xích Tạp Uyên dụi mắt, nhìn có vẻ rất mệt mỏi.
Lâm Triệt Ngôn ừ một tiếng, vừa định nói chuyện, liền phát hiện có một người ngồi trong góc đứng dậy.
Đối phương khoảng bốn mươi tuổi, rất gầy, đầu hơi hói, mắt rất sáng.
Khoác tạm áo đồng phục SY bên ngoài, nhìn qua rất cà lơ phất phơ.
"Cậu là Lâm Triệt Ngôn à?" Ngô Đông mở miệng, giọng nói hơi to, làm cho một đám nhân viên quay sang nhìn.
Có lẽ hay đi theo Du Tùy Thâm đến cằn tin ăn cơm, ánh mắt kiểu này cậu đã quen rồi.
Lâm Triệt Ngôn gật đầu, "Phó trưởng bộ phận Ngô, anh Triệu bảo anh gọi tôi."
Ngô Đông gật đầu, liếc nhìn Xích Tạp Uyên đang bối rối đứng bên cạnh, "Tôi cũng không thịt cậu ta, vẻ mặt của cậu là có ý gì?"
Xích Tạp Uyên nghĩ thầm anh sẽ không ăn thịt cậu ấy, nhưng Du Tùy Thâm sẽ ăn thịt tôi đó!
Trước đó vì cần phải làm lại trang phục, "vị đại lão" này đã không vui, hơn nữa hai ba bản thảo gửi lên đều không được duyệt.
Chuyện Lâm Triệt Ngôn là hôn phu của Du tổng không biết sao lại xuất hiện ở SY, Ngô Đông rất ghét nhũng người không có thực lực nhưng thích đi cửa sau, Xích Tạp Uyên rất sợ mọi chuyện sẽ tạo nên ồn ào.
Đến lúc đó Du Tùy Thâm bảo hắn cút thì phải làm sao bây giờ?
"A ha, Lâm Triệt Ngôn học thiết kế, hơn nữa người cũng không phải bộ phận của chúng ta, anh xem..."
"Tôi chỉ muốn gọi cậu ấy đi chơi bong sau giờ làm việc, cậu căng thẳng cái gì?" Ngô Đông hừ một tiếng, "Năm nay tôi thấy cậu ấy có báo danh trong cuộc thi bóng rổ cho nhân viên, nghe nói cậu ấy chơi bóng hay lắm, muốn thảo luận một chút thôi."
Lâm Triệt Ngôn: "..."
"Sao nào? Sợ à?" Ngô Đông tiếp tục khiêu khích.
Lần đầu tiên Lâm Triệt Ngôn gặp tình huống người ở bộ phận khác gọi đến chỉ để nói chuyện muốn chơi bóng rổ.
Xích Tạp Uyên đứng bên cạnh nháy mắt, ý muốn ngăn cản.
Lâm Triệt Ngôn nghe giọng điệu khiêu khích của đối phương, trong lòng hơi tức giận.
"Sao có thể sợ chứ." Cậu mỉm cười, "Có thể thảo luận với phó trưởng bộ phận Ngô là vinh hạnh của tôi mới đúng."
Ngô Đông: "Vậy thì gặp nhau ở sân bóng rổ của công ty lúc sáu giờ ba mươi."
Lâm Triệt Ngôn: "Được."
Ra khỏi cửa bộ phận thiết kế, Lâm Triệt Ngôn cảm thấy lời nói lúc nãy rất quen, giống như thời cấp ba hẹn đánh nhau, cố tình cảnh cáo người khác.
Lúc nào cũng sẵn sàng xử lý đẹp đối phương, nhưng người lớn sẽ văn minh hơn.
Lâm Triệt Ngôn chỉ xem như thi đấu qua một trận thôi, không có gì to tát cả.
Không ngờ đến vừa mới về phòng làm việc, đã bị mọi người vậy quanh.
Không biết là ai nói chuyện hai người bọn họ sẽ thi đấu gửi vào trong nhóm chat công ty SY, thậm chí còn có người đánh cược xem ai sẽ là người thắng.
Lâm Triệt Ngôn bấm vào phiếu bầu, hầu như tất cả mọi người đều cược Ngôn Đông thắng, chỉ có lác đác vài phiếu của đồng nghiệp bên bộ phận kế hoạch chọn cho cậu.
"Cậu nghĩ gì mà đồng ý với hắn!" Triệu Liễu xoa tóc mình, mắt đỏ lên vì nhìn màn hình máy tính quá lâu, "Biết thế tôi đã đi cùng cậu."
Lâm Triệt Ngôn không phục.
Mặc dù đã lâu rồi chưa chơi bóng rổ, nhưng năm đó cậu cũng là chủ lực mạnh nhất trong lớp mà!
Huống hồ chỉ là một người đàn ông trung niên hói đầu, lấy tố chất cơ thể hiện tại chẳng lẽ cậu lại thua à?
Dường như Chu Văn Nam nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Triệt Ngôn, thở dài nói: "Anh ta cũng không phải người thường đâu."
Lâm Triệt Ngôn: "Có gì không bình thường?"
"Nói thế này đi, cuộc thi bóng rổ cho nhân viên SY đã tổ chức ba lần," Chu Văn Nam nghiêm túc nói: "Đội của anh ta vô địch cả ba."
Lâm Triệt Ngôn vẫn không tin: "Vậy thì chỉ có thể nói do phối hợp ăn ý."
"Không liên quan gì đến đội bóng, trên thực tế chơi bóng với anh ta, cho dù là đồng đội hay đối thủ, đều không có cảm giác trải nghiệm gì cả." Chu Văn Năm vẫy ống tay áo, "Bởi vì cho dù là đồng đội hay đối thủ đều không thể chạm vào bóng."
"Miên là khi bóng nằm trong tay anh ta, gần như anh ta sẽ không mắc sai lầm và sẽ không thua."
Lâm Triệt Ngôn: "...Đừng làm quá lên thế chứ."
Cậu choáng váng ngồi xuống ghế.
Đột nhiên rất muốn gửi tin nhắn làm nũng với Du Tùy Thâm, nói nhân viên của hắn bắt nạt cậu! Nhưng vẫn cố nhịn xuống.
Du tổng rất bận, không thể thêm việc cho hắn nữa.
Có thể do công việc quá bận, thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến giờ tan làm.
"Cậu đừng sợ, chúng tôi sẽ đi với cậu." Vi Thịnh Đông lên tiếng trước, vỗ đầu Lâm Triệt Ngôn có vẻ đang buồn bã, "Nếu anh ta làm cậu thua, cậu liền mách với Du tổng, bảo cậu ta trừ lương!"
"Cậu cũng có thể bảo DU tổng không duyệt qua bản thảo của anh ta, để cho đối phương cảm nhận được sự nguy hiểm của bên mình!" Triệu Liễu cổ vũ cậu.
"Hoặc là có thể lén cài lại máy tính của anh ta, làm cho đối phương mất hết tài liệu chỉ trong một đêm, đầu sẽ càng hói hơn!" Lưu Thi Hàm nghiêm túc nói.
Lâm Triệt Ngôn: "..." Không nhịn được cười, đột nhiên cười thành tiếng.
Cậu nhìn mọi người, ai cũng cố tìm cách làm cậu đỡ buồn.
Lúc mới vào làm, mọi người đều giúp đỡ cậu, nhưng ở đây đều là người trưởng thành nên rất tôn trọng cách đối nhân xử thế.
Lâm Triệt Ngôn cũng hiểu rõ điều đó.
Hơn nữa, lúc ấy chỉ định làm hết ba tháng thực tập sẽ đi, nên không để ý trong lòng.
Không ngờ đến, bản thân cũng hòa nhập vào.
"Tôi không sợ thua." Lâm Triệt Ngôn cười nhìn mọi người, "Xem như hoạt động kéo giãn gân cốt sau giờ làm việc thôi mà! Vừa lúc cũng sắp thi đấu rồi, vẫn chưa có thời gian tập luyện."
Sân bóng rổ trong nhà của SY rất rộng.
Lúc Lâm Triệt Ngôn đi đến, Ngô Đông đã đến trước rồi.
Trên khán đài có gần trăm người, dường như đến hóng vui.
"Tôi còn tưởng cậu sợ không dám đến chứ!" Ngô Đông ném bóng cho Lâm Triệt Ngôn, dùng lực hơi mạnh.
Theo bản năng bắt lấy bóng, lòng bàn tay hơi tê.
Cho dù có ngốc, thấy người ta hẹn mình chơi bóng từ sáng sớm, đến bây giờ vẫn nói kiểu khiêu khích, Lâm Triệt Ngôn hiểu được đối phương có thành kiến với mình rất lớn.
Biện pháp duy nhất bây giờ là cởi bỏ khúc mắc, chính là phải thắng áp đảo trận này.
Cho dù khó khăn như nào, cũng phải thử một lần mới được.
"Anh Đông hẹn tôi chơi bóng rổ, sao tôi không dám đến cho được." Lâm Triệt Ngôn mỉm cười, mấy tháng nay cậu cũng dần hiểu ra cách đối nhân xử thế, không còn kiểu lao lên đánh nhau như trước, "Nhưng chúng ta chỉ có hai người, không biết chơi như nào!"
"Đúng là không thể thi đấu." Ngô Đông khởi động khớp xương, "Tôi cũng không làm khó cậu, chúng ta thi ném ba điểm được không?"
"Ba điểm?"
Lâm Triệt Ngôn còn tưởng mình nghe nhầm.
Năm đó cậu cũng được xem là người ném ba điểm hàng đầu, mặc dù không thể trúng một trăm phần trăm, nhưng phải đến bảy mươi tám mười phần trăm rồi.
Còn tưởng lần này sẽ thua rất thảm, không ngờ vẫn có khả năng thắng!
Ngô Đông: "Nếu bây giờ cậu nhận thua, vẫn còn kịp đấy."
Làm sao Lâm Triệt Ngôn có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, vội vàng nói: "Một lời đã định!"
Tuy nhiên, sau đó cậu thấy hối hận.
Không biết có phải ông trời không công bằng hay không, hôm nay cậu rất đen.
Khi Ngô Đông ném quả thứ bảy, bóng đập vào bảng.
Bắn ngược lại, đập vào xương bả vai của Lâm Triệt Ngôn.
Mặc dù không ngã ngửa ra phía sau, liên tục lùi lại vài bước, lại vấp phải quả bóng lúc nãy chưa nhặt.
Cậu nghe thấy tiếng hét phía bên ngoài.
Sau đó, mắt cá chân truyền đến cơn đau dữ dội..