Du Tùy Thâm lại tức giận.
Thật ra Lâm Triệt Ngôn cũng đoán được là do đưa nước, nhưng lúc đó Chu Văn Nam là người đầu tiên xông đến, trong tay cậu lại vừa lúc cầm chai nước, bèn đưa cho hắn.
Đâu thể nghĩ nhiều thứ như vậy.
Huống hồ giữa đồng đội với nhau như thế không phải là chuyện thường sao?
Theo thông lệ bình thường, sau trận đấu, các thành viên của hai đội sẽ ăn liên hoan với nhau.
Lâm Triệt Ngôn còn tưởng Du Tùy Thâm không tham gia, không ngờ người đàn ông lại đồng ý, còn hỏi có thể dẫn theo người nhà hay không.
Tất nhiên là không ai từ chối ý kiến của ông chủ cả, có ông chủ cùng có nghĩa là ông chủ mời.
Nơi bọn họ đến vẫn là nhà hàng lần trước bộ phần kế hoạch đến.
Chẳng qua bầu không khí lúc này đã tốt hơn rất nhiều.
"Ngôn Ngôn, sao tôi thấy sếp Du có ý địch với tôi thế?" Chu Văn Nam dịch lại gần Lâm Triệt Ngôn, thì thầm hỏi.
Lâm Triệt Ngôn muốn nói cảm giác lần này của anh ta không sai, có lẽ đối phương không chỉ muốn đánh anh ta mà còn đánh cả mình nữa!
Nhưng câu vẫn an ủi, "Sao có thể, lúc thi đấu Du tổng còn chuyền bóng nhiểu lần cho anh mà! Chỉ là mặt anh ấy lúc nào cũng lạnh lùng thôi, bên trong rất tốt!"
Chu Văn Nam ử một tiếng, hai mắt sáng lên.
Dường như rất đồng ý với lời nói của Lâm Triệt Ngôn.
Sau đó, dưới ánh mắt gợi ý của Lâm Triệt Ngôn, mới hiểu ra, đứng dậy kính Du Tùy Thâm một ly rượu.
"Du tổng, ly này tôi kính anh! Tôi không ngờ anh chơi bóng giỏi như vậy! Lúc đầu tôi đã lấy tiểu nhân đo lòng quân tử, sau này tôi sẽ cố gắng ở SY hơn nữa!"
Lâm Triệt Ngôn "..."
Rõ ràng cậu muốn nhắc nhở Chu Văn Nam đừng đứng gần cậu nữa, nếu không bình giấm chua sẽ nổ mất.
Thấy Du tổng không nhúc nhích, cảm giác áp lực như núi trời ập đến, Lâm Triệt Ngôn đành phải kéo nhẹ vạt áo người đàn ông.
Nhưng mà Du tổng đúng là Du tổng.
"Xin lỗi, Ngôn Ngôn không cho tôi uống rượu."
Mọi người: "..."
Mọi người nhìn Du tổng xong lại nhìn Lâm Triệt Ngôn, dáng vẻ đã hiểu.
Lâm Triệt Ngôn: "???"
Không phải, không phải tôi, đừng nói bừa!
"Cũng đúng, dạ dày Du tổng không tốt, không thể uống được." Có người chen vào một câu, "Năm đó phải đi kéo nhà đầu tư, khuyên nhiểu vẫn không được, bây giờ chỉ nghe lời mỗi chị dâu!"
"Đúng thế, đúng thế! Cậu nói cậu sắp kết hôn, nếu không phải nhờ lão Ngô, chỉ sợ phải đợi đến lúc đính hôn mới được ăn bữa cơm với chị dâu!"
Lâm Triệt Ngôn: "???"
Sao nghe nó là lạ thế nào nhỉ...
"Đây là những người theo anh từ lúc đầu, đều là bạn của anh." Nhìn Du Tùy Thâm vẫn còn tức giận, nói chuyện không rõ giọng điệu, "Bình thường bận rộn, hôm nay mới có cơ hội dẫn em gặp mặt."
Lâm Triệt Ngôn: "!"
Đột nhiên cậu không biết phải nói gì.
Thì ra Du Tùy Thâm biết mình lo lắng khi không có người nhà chúc phúc sao?
Du Tùy Thâm giới thiệu lần lượt cho cậu, không khí hôm nay khác hoàn toàn hôm bộ phận kế hoạch, Du tổng nói nhiều hơn một chút, mà Lâm Triệt Ngôn chỉ cần ngồi yên gật đầu.
Mãi cho đến lượt Chu Văn Nam.
"Người này thì không cần giới thiệu, người bộ phận của em."
Chu Văn Nam thấy hơi xấu hổ, dường như mới nhận ra mình đang ngồi giữa gia đình người ta.
Chơi bóng nhiều năm như vậy mới phát hiện mọi người đều là anh em vào sinh ra tử của Du tổng.
Lâm Triệt Ngôn sợ Chu Văn Nam thấy mình bị cô lập, cộng thêm với giọng điệu của Du Tùy Thâm hẳn là đã hết giận, suy nghĩ một lát bèn cầm ly rượu của Du Tùy Thâm lên.
"Không phải lúc nãy anh kính rượu Du tổng sao, tôi thay mặt anh ấy uống với anh một ly."
"Vậy tôi cũng kính cậu một ly!" Ngô Đống đứng dậy, xoa xoa cái gáy trọc lóc, dáng vẻ rất hào hứng.
"Lần trước tôi xúc động kéo cậu chơi bóng, làm cậu ngã, trong lòng vẫn thấy áy náy."
"Mặc dù Du tổng nói chỉ cần cậu ấy thắng tôi phải xin lỗi cậu, nhưng thật ra tôi đã muốn xin lỗi từ sớm.
Tôi không phải loại người bắt nạt người mới như trong lời đồn, chỉ là áp lực mấy ngày trước hơi lớn."
Lâm Triêt Ngôn không ngờ Ngô Đông lại xin lỗi mình, dù sao lúc cậu ngã cũng chỉ giúp xử lý vết thương khẩn cấp.
"Sao có thể để anh kính tôi được! Dù sao anh cũng là tiền bối, hay là để tôi kính..."
Du Tùy Thâm: "Muốn tối nay anh thoa thuốc cho em nữa không?"
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Bầu không khí cứng đờ.
Cậu nhớ lại tình cảnh lúc thoa thuốc mấy ngày nay, mặt hơi đỏ lên.
Vừa lúc cậu cũng không muốn uống rượu, vội vàng sửa miệng: "Thật xin lỗi, tôi quên mất loại thuốc này không thể uống rươu."
"Vậy thì đổi nước ngọt cho chị dâu đi!"
Có lẽ mọi người đều quen biết với Du tổng nên miên dịch với hơi thở lạnh lẽo của Du Tùy Thâm.
"Tôi không ngờ Du Tùy Thâm biết chơi bóng đấy!" Sau khi Ngô Đông uống rượu, lời nói thay đổi so với trước, hắn là "người già" trong công ty, năng lực nghiệp vụ mạnh mẽ, bình thường rất mệt, dáng vẻ khó chọc vào.
Hắn nhìn về phía Du Tùy Thâm, giọng điệu trách móc, "Tôi cũng thế, từ khi thành lập công ty tôi đã theo cậu, thế mà không phát hiện cậu còn sở trường này!"
"Tôi đây mới không ngờ đến." Một thanh niên trong phòng nhân sự đứng dậy, Lâm Triệt Ngôn có ấn tượng với anh ta, tiền đạo của đội Du Tùy Thâm, tên là Lưu Thích, lúc chơi bóng rất mãnh mẽ.
"Lúc trước không ai nghĩ sẽ có ngày hôm nay khi đi theo Du tổng! Cũng may lúc đó ông đây vẫn nhịn được không nhảy việc!"
"Mấy con dê nhảy núi kia giờ phải hối hận gần chết!"
Mọi người đều thổn thức.
Lâm Triệt Ngôn cũng hùa theo trong lòng, lại có chút đau lòng.
Mấy ngày trước cậu đã điều tra, công ty ngày trước sắp phá sản, rất nhiều người trong công ty bị nơi khác đào đi, cũng không có nguồn vốn.
Mình chỉ bị đuổi ra khỏi nhà liền cảm thấy cuộc sống là mảng tối đen, thậm chí còn muốn chết, mà Du Tùy Thâm bị cô lập thậm chí nợ mấy chục triệu đã phải chịu đựng như thế nào trong khoảng thời gian đó?
Lúc đó mình đang làm cái gì vậy?
Cậu liếc nhìn Du Tùy Thâm một cái, đối phương gắp miếng cá đã bỏ hết xuong vào bát cậu, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt.
Du tổng đã quay về Du tổng cao lãnh vốn có, dường như sức sống thanh xuân trên sân bóng chỉ là ảo giác.
"Chỉ uống rượu ăn cơm không hay, hỡn nữa nhân vật chính hôm nay cũng không uống!" Dường như nhận ra bọn họ nói chuyện không quan taamd dến bên này, khi mọi người đã uống lâng lâng, đột nhiên Lưu Thích đứng dậy, "Không bằng chúng ta chơi trò của người trẻ tuổi đi."
Ngô Đông: "Cái gì mà trò của người trẻ tuổi?"
Lâm Triệt Ngôn yên lặng ăn đồ ăn Du Tùy Thâm gắp cho mình.
Hình như đối phương sợ cậu đói.
Mọi người xung quanh đều uống rượu nói chuyện phiếm, chỉ duy nhất mỗi Lâm Triệt Ngôn đã ăn no đủ.
"Trò của người trẻ thì phải hỏi người trẻ nhất ở đây rồi!" Ánh mắt Lưu Thích chuyển sang Lâm Triệt Ngôn đang ăn cá, "Chị dâu, bạn bè của cậu hay chơi gì khi tụ tập thế?"
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Cậu không để ý lắm đến bầu không khí, tưởng không có chuyện liên quan đến mình, sau khi ăn no sẽ về nhà sớm cùng với DU Tùy Thâm.
Không ngờ đề tài lại chuyện lên người mình.
"Chơi game, chơi vương giả..." Cậu dừng lại một chút, "Bình thường đều chơi trò như Trần Cố của công ty chúng ta!"
"Thôi đi, bây giờ tôi vừa nhìn thấy bản vẽ của Hạ Tê Ngô đã thấy buồn nôn."
"Đừng nói nữa, vì để tuyên truyền, tôi còn thuộc lòng hết tình tiết rồi, nhắm mặt lại tôi cũng kể được cốt truyện."
"Đổi trò khác, đổi trò khác, trò mà đám trẻ hay chơi lúc liên hoan ấy!"
Lâm Triệt Ngôn nghĩ mãi không ra trò nào, cậu chỉ có hai loại bạn, một là trong trường, ví dụ như bạn cùng phòng, bình thường đều đánh vương giả đợi đồ ăn, hoặc là cùng nhau tám chuyện xảy ra trong trường.
Còn một loại nữa là đám bạn ất ơ ngoài trường học, mượn tiền của cậu, bình thường cũng chỉ có rượu.
Không thì...
"Thật hay thử thách, mọi người thấy như thế nào?"
"Này, trò này được!" Lưu Thích vỗ bàn một cái, lại nhìn xung quanh một vòng, "Mọi người thấy như nào?"
"Chỉ mình thử thách đi." Một chàng trai ngồi trong góc giơ tay, "Nếu không tôi sợ có người sẽ nói bừa."
Lâm Triệt Ngôn nói không sao cả.
Du tổng vẫn còn ngồi đây, chắc chắn không ai dám nhắm vào hai người đâu.
Tìm nhân vuên hỏi xúc xắc, đơn giản là đoán số, chỉ có thể đoán lớn hơn không được nhỏ hơn, người không có những con số đó sẽ tính là thua.
Để đảm bảo không bị người khác chơi đểu, hoặc là tránh trường hợp không nghĩ ra trò thử thách, Lưu Thích còn lên Baidu tra các kiểu phạt, có hơn trăm loại, không lo không đủ dùng.
Nói về ăn chơi Lâm Triệt Ngôn đã từng nổi tiếng, kiểu trò chơi xúc xắc đơn giản này đều đã chơi đến chán, cho nên sau sáu vòng liên tiếp người bị phạt chỉ là người khác, vừa cõng người khác trên lưng vừa chống đẩy được xem là nhẹ nhất rồi.
Lúc chơi đến vòng thứ bảy, cuối cùng cũng xuất hiện biến cố.
Người đầu tiên đã gọi sáu - sáu, người thứ hai không mở liền gọi bảy - sáu, chín sáu, đến lượt Chu Văn Nam ngồi cạnh Lâm Triệt Ngôn đã là mười - sáu.
Lâm Triệt Ngôn nhìn thoáng qua ba người, cảm thấy mười một – sáu là rất thấp.
Cho dù nói sai, cùng lắm thì bị Du Tùy Thâm mở, sau đó cậu bị phatk.
Nhưng lỡ như Du Tùy Thâm không bắt cậu, người bị phạt có thể là Du Tùy Thâm.
Hôm nay chơi bóng rổ đã rất mệt, sáng mai còn phải dậy sớm đi làm.
Cậu không muốn Du Tùy Thâm mệt mỏi.
Xem xét toàn diện.
Lâm Triệt Ngôn: "Mở!"
"Cậu nghĩ kỹ chưa?"
Lâm Triệt Ngôn xoa tay, hơi hào hứng: "Nghĩ kỹ rồi, nhanh lên."
Mọi người mở xúc xắc lên.
Ngay khi Lâm Triệt Ngôn bắt đầu đếm...
Du Tùy Thâm: "Vừa tròn mười."
Lâm Triệt Ngôn: "??? Chúng ta ở sát cạnh mà? Sao anh có thể lắc ra sáu?"
Chu Văn Nam ở bên cạnh hít hơi thật sau, sau đó cười thành tiếng, xem ra đã uống hơi nhiều.
Chu Văn Nam: "Aaaaa, cuối cùng tôi cũng thắng được một ván hahaha, để tôi xem nhiệm vụ nào?"
Lưu Thích đưa điện thoại đến trước mặt mọi người: "Gửi tin nhắn cho người đứng thứ mười hai trong danh sách bạn bè hỏi vay ba trăm nghìn."
Lâm Triệt Ngôn lấy điện thoại ra, mở danh sách để đếm.
Không ngờ lại là cái vị mấy ngày trước Du Tùy Thâm còn ăn giấm...Sài Thu Nam.
Nhưng mà nhìn vào vòng bạn bè, số này chắc đã bỏ lâu rồi.
Vừa hay, đến lúc đó có thể giải thích với Du Tùy Thâm.
Ấn bừa vài chữ gửi qua, Lâm Triệt Ngôn giơ điện thoại cho mọi người xem, ý bảo mình không gian lận.
"Cái gì thế, vì sao đến lúc tôi là chống đẩy, còn cậu ấy lại dễ thế!"
"Chống đẩy cái gì, cậu quên là chân hai người họ đang bị thương à?" Ngô Đông vỗ đầu Chu Văn Nam,""Cậu bình thường lại cho tôi!"
Lâm Triệt Ngôn: "???"
Cuối cùng cậu nhận ra có gì đó không ổn.
"Cái gì mà chân hai bọn tôi đều bị thương, Du Tùy Thâm bị khi nào..."
Ngô Đông: "Cậu ấy không nói với cậu à?"
Lâm Triệt Ngôn quay sang nhìn DU Tùy Thâm, đối phương ra vẻ không có gì tựa ghế nhìn cậu.
"Trận đầu tiên, không biết ai trên khán đài hô gì đó làm cậu ta sợ." Ngô Đông xua tay, nhìn qua có lẽ đang xấu hổ, "Lúc đó tôi còn tưởng cậu ấy muốn tiến công, kết quả vừa lui lại đạp lên chân cậu ấy, làm cậu ấy ngã một cái."
"Có lẽ mọi người đều chú ý đến Chu Văn Nam bốn năm mới ném vào một quả nên không để ý.
Huống hồ trọng tài vừa lúc thổi còi."
Lâm Triệt Ngôn: "...Trận đầu tiên?"
Thì ra những lời câu hét đã bị Du Tùy Thâm nghe thấy.
Mà Du Tùy Thâm vì lý do này nên không nói chuyện mình bị ngã, lúc đó cậu đang đắm chìm trong niềm vui ghi điểm, cơ bản không để ý bạn trai bị ngã."
Du Tùy Thâm ừ một tiếng, "Không có chuyện gì lớn."
Điện thoại rung lên nhiều lần, không biết là ai gửi tin nhắn cho cậu.
Mọi người dần phát hiện tình huống có gì đó không đúng, không đợi kết quả của Lâm Triệt Ngôn, hô hào vài câu liền giải tán.
Lúc về đến nhà, Lâm Triệt Ngôn và Du Tùy Thâm đều không nói gì, đầu óc cậu vẫn còn rối loạn, cảm thấy mình không xứng với đối phương.
Vì để Ngô Đông xin lỗi mình nên mới lên sân thi đấu, bị thương cũng không nói, còn dẫn cậu gặp bạn bè để có cảm giác an toàn.
Thậm chí lúc ăn còn còn lo gắp thức ăn cho cậu, mình thì không ăn gì.
Còn cậu thì sao?
"Lúc đó em nghĩ là, anh đã chuyền bóng cho anh ta, em nghĩ anh cũng không muốn anh ta ném trượt, cho nên mới..." Lâm Triệt Ngôn càng nói càng nhỏ.
Cho dù như nào, bạn trai ngã mà bản thân không biết, nghỉ giữa trận Du Tùy Thâm còn không tìm cậu, Lâm Triệt Ngôn còn tưởng đối phương tránh bị hiểu lầm.
Dù sao ở SY cũng không cho phép yêu đương.
"Vậy sao lúc sau em còn đưa nước cho Chu Văn Nam, quan tâm rồi muốn uống rượu với anh ta, còn chơi vui vẻ với bọn Lưu Thích nữa, lúc gắp thức ăn cho em, em mới nhìn anh một cái."
Lâm Triệt Ngôn: "..."
"Anh mới là người ở trong giấy chứng nhận kết hôn với em."
Giống như nắp bình giấm chua lâu năm, cảm xúc che dấu rất tốt đã tràn ra.
Du Tùy Thâm nói, Lâm Triệt Ngôn không nói lại được câu nào, đành phải nắm tay hắn.
"Em xin lỗi."
Du Tùy Thâm: "Mỗi câu xin lỗi là xong sao?"
Lâm Triệt Ngôn nhìn đối phương, ánh mắt trong đêm tối càng lúc càng nóng.
Tay bị đối phương bắt lấy, cả người bị đẩy vào góc ghế sopha, dùng cách giam tù nhân vây lấy cậu, giống như thợ săn trong đếm tối nhìn chằm chằm con mồi không có khả năng phản kháng.
Du Tùy Thâm cúi đầu cắn cổ cậu, ngay sau đó cởi khuya áo đầu tiên.
"Đừng..."
Cậu nghe thấy tiếng hít sâu của đối phương, hắn ngẩng đầu lên nhìn cậu.
"Bây giờ biết sợ rồi sao?"
Du Tùy Thâm cảm thấy người trong lòng mình đang run rẩy, thật ra hắn chị muốn dọa Lâm Triệt Ngôn mà thôi.
Cậu luôn nhẫn tâm với hắn.
Lúc nào cũng như vậy.
Nhưng tay lại bị đối phương nắm lấy, Lâm Triệt Ngôn kéo cà vạt của hắn.
Nói rất nhỏ, giống như lấy hết can đảm rồi.
"Anh, chân anh bị thương, để em lên.".