#Anh và chàng trai mình từng thích bảy năm trước bây giờ như thế nào rồi?#
Lâm Triệt Ngôn nhìn câu hỏi gửi cho mình, một lần nữa cậu cảm thán trên mạng không có gì là bí mất cả.
Nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang lật xem sổ hộ khẩu, đổi tên thật thành nặc danh.
"Cảm ơn, hôm nay chúng tôi đã đi nhận giấy chứng nhận rồi."
"Ngôn Ngôn."
Giống như thời đi học đang làm việc riêng thì bị người khác gọi tên, Lâm Triệt Ngôn luống cuống tay chân tắt màn hình điện thoại.
"Có chuyện gì thế?"
"Em đang nghĩ gì thế?" Du Tùy Thâm đưa sổ hộ khẩu cho cậu, giơ tay nắm lấy tay cậu.
Hơi lạnh mùa đông đã tan đi bảy phần, bồn hoa sát đường ngoài cửa sổ nở lác đác vài loại hoa linh tinh gì đó.
Lâm Triệt Ngôn lắc đầu, "Không nghĩ gì cả."
Đúng là cậu không nghĩ gì cả, dù sao từ rất sớm Du Tùy Thâm đã xây dựng tâm lý sắn sàng cho cậu.
Huống chi đâu phải lần đầu đến Cục dân chính, chỉ là lúc này rất muốn đến ký tên mà thôi.
Nhưng tất nhiên người đàn ông không hài lòng với đáp án này, cường độ nghịch ngón tay cậu tăng lên.
"Tối qua mẹ anh có gọi cho em." Lâm Triệt Ngôn suy nghĩ một lát, cảm thấy vẫn nên nói chuyện này với Du Tùy Thâm.
Quả nhiên, người đàn ông ngồi bên cạnh nhíu máy lại.
"Nói gì thế?"
Lâm Triệt Ngôn à một tiếng, quyết định nói rõ đầu đuôi, "Thật ra bác gái đã gửi tin nhắn trước cho em, nói cho em tiền để rời khỏi anh."
Du Tùy Thâm, "À."
"À?" Lâm Triệt Ngôn còn tưởng người trước mặt ít ra phải tỏ thái độ mới đúng, bây giờ chỉ làm cho có lệ thế thôi à.
"Anh không sợ em đồng ý à? Dù sao thì em vẫn rất thiếu tiền."
"Vậy lúc trước em nói yêu anh là nói dối anh à?" Du Tùy Thâm nghiêng đầu nhìn cậu, trên tròng kính phản chiếu ánh sáng màu trắng.
Lâm Triệt Ngôn: "..."
"Bà ấy gọi cho em ngày hôm qua, hy vọng em có thể buông anh ra." Lâm Triệt Ngôn chuyển đề tài, giọng nói nhỏ xuống.
Du Tùy Thâm: "Đây là lý do tối hôm qua em uống rượu với tên sếp Lưu kia đến mười giờ tối mới về à?"
Lâm Triệt Ngôn cảm thấy năng lực tưởng tượng của Du Tùy Thầm so với cậu chỉ có hơn chứ không kém, "Tối hôm qua em với sếp Lưu giải quyết chuyện còn không phải vì hôm này có thể đến Cục dân chính với anh à!"
"Vậy tại sao anh muốn đi với em thì em không cho?" Du Tùy Thâm nhìn chằm chằm cậu.
Lâm Triệt Ngôn: "...Em đã đi gặp mẹ anh."
Cậu thấy hơi nản, cho dù cậu không nói chuyện này ra, cậu vẫn tin với khả năng của DU Tùy Thâm cũng có thể nhận ra chuyện gì đó không đúng.
Dù sao cũng là tài sản cả trăm triệu, cho dù đó là tài sản nhà họ Lâm.
"Em nói với bà ấy, số tiền này được sử dụng để mua cuộc sống của Du Tùy Thâm trong hai mươi lăm năm đầu đời." Lâm Triệt Ngôn túm lấy ống tay áo Du Tùy Thâm, nghĩ đến dáng vẻ lúc Du Tùy Thâm nói lời đó với Lâm Lập Đức, trong lòng cảm thấy ấm áp, "Chúc mừng anh! Bây giờ em đã mua nó!"
Du Tùy Thâm giơ tay nhéo nhẹ mặt Lâm Triệt Ngôn.
Lâm Triệt Ngôn không hài lòng với phản ứng của người trước mặt, nói như thế nào thì lúc ấy mình cũng bị Du Tùy Thâm làm cảm động mấy ngày, lần này cậu bỏ ra số tiền lớn, kết quả đối phương còn chả cười lấy một cái.
"Dù gì anh cũng phải có phản ứng gì đó chứ?"
Du Tùy Thâm nhéo ngón tay cậu một cái.
"Em chịu thiệt lớn rồi."
Lâm Triệt Ngôn thấy Du Tùy Thâm không hiểu "phong tình" gì cả, chả có tý lãng mạn nào.
Vào lúc này sao lại nói ra mấy lời như thế được, không phải nên vui mừng hôn cậu hay làm cái gì đó khác à?
"Bắt đầu từ năm mười sáu tuổi, anh và người nhà họ Du không còn có quan hệ với nhau nhiều nữa." Du Tùy Thâm lạnh nhạt nói: "Anh chưa từng tiêu một đồng của họ."
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Được rồi.
Anh giàu, được chưa!
"Nửa đêm hôm qua, mẹ em cũng nhắn tin cho em." Lâm Triệt Ngôn tiếp tục nói, vừa nói vừa lén quan sát phản ứng của Du Tùy Thâm, "Bà ấy xin lỗi em, còn nói chúc em sinh nhật vui vẻ, kết hôn hạnh phúc."
Thật ra từ ngày mẹ cậu tìm cậu, Lâm Triệt Ngôn vẫn chú ý đến chuyện của Trần Ngọc Nhiễm.
Mặc dù lúc ấy nói hơi độc miệng nhưng vẫn không vượt qua được cửa ải trong lòng.
Thậm chí còn tìm rất nhiều bạn bè phân tích tình hình để tìm cách.
Nhưng không biết tại sao, nửa tháng sau, công ty bên kia lại sống lại một lần nữa."
Vốn tưởng đó là kết quả tốt nhất.
Hiện tại nợ nước ngoài của nhà họ Lâm cũng gần như đã trả xong, thuế nên bổ sung vẫn đang cố gắng nộp bù.
Mặc dù bây giờ không có tiền để đầu tư chỗ khác, nhưng cố duy trì vẫn không phải là chuyện gì lớn.
Mà chuyện của SY, Lâm Triệt Ngôn hỏi Xích Tạp Uyên mới biết được thì ra ba năm trước SY đã thầm mua "QUỷ luyến."
Nhưng cậu không nghĩ mọi chuyện lại trở nên tốt hơn nữa.
Ví dụ người mẹ trước đây liên lạc với cậu không phải vì lợi ích mà vì chúc phúc.
Cũng không ngờ nhà họ Du ở bên kia lại tán thành năng lực của cậu, mặc dù đã bị chiêu của Du Tùy Thâm rút củi dưới nồi đến bước đường cùng.
"Ừm." Du Tùy Thâm không thấy ngoài ý muốn, nghiêng đầu hôn lên trán cậu một cái.
Lâm Triệt Ngôn còn đang muốn nói chuyện khác, nhưng xe đã đến cửa Cục dân chính.
Hôm nay là ngày làm việc, không có quá nhiều người.
Lâm Triệt Ngôn nhìn đôi vợ chông mới cưới vừa nhận sổ đỏ từ sảnh lớn đi ra ngoài ôm chặt lấy nhau, trong lòng như bị thứ gì đó nắm một cái.
Cậu tưởng mình sẽ không thấy hồi hộp gì nữa, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên đến.
Cậu còn nhớ rõ lần trước khi hai người họ vội vàng chạy đến, vẻ mặt hoảng hốt, thậm chí còn mặc đồng phục của SY.
Người đàn ông cũng không nói trước với cậu, dẫn đến hai người cùng đi làm muộn.
"Du tổng, tôi sẽ ở ngoài cửa đợi hai người? Hay là..." Tiểu Trần không biết phải làm sao.
Mỗi một lần chở Lâm Triệt Ngôn và Du Tùy Thâm, dọc đường hắn đều nghe được rất nhiều chuyện, lúc thì cảm thán người giàu có nhiều hận thù, còn lo lắng mình nghe quá nhiều chuyện rồi sẽ bị sa thải.
"Cậu hỏi Lâm tổng đi." Du Tùy Thâm nắm chặt tay Lâm Triệt Ngôn, dùng tay kỉa sửa sáng lại mái tốc rối do gió thổi của Lâm Triệt Ngôn, giống như đã làm rất nhiều lần, "Bây giờ tôi cũng chỉ nghe lời cậu ấy."
Lâm Triệt Ngôn: "..."
"Sếp Lâm, ngài cảm thấy..."
Bây giờ Lâm Triệt Ngôn chỉ còn mấy chỉ "Tôi nghe lời cậu ấy" của Du Tùy Thâm, thiếu chút nữa đã không nói nổi một câu.
"Không, không cần chờ chúng tôi, hôm nay anh cũng nghỉ ngơi sớm đi!" Lâm Triệt Ngôn mơ màng, trong lúc bối rối vẫn còn nhớ phải lịch sự, "Cảm ơn hôm nay anh Trần đã đưa chúng tôi đến đây!"
"Ôi chao, chuyện nên làm mà! Vậy thì chúng cậu Lâm và sếp Du kết hôn vui vẻ, vạn sự như ý, sớm sinh...À, đầu bạc răng long!"
Xếp hàng xong, cầm sổ hộ khẩu đi về phái quầy lễ tân.
Mặc dù hôn nhân đồng giới đã được hợp pháp rất nhiều năm, nhưng trên thực tế ngoài trừ năm đầu tiên có nhiều người đến đăng ký, về sau không có nhiều lắm, dù sao chuyện này vẫn có thành kiến, không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lâm Triệt Ngôn rất hy vọng nhận được lời chúc phúc của người khác.
Nhưng sự lo lắng không kéo dài quá lâu, tay đã bị người kia nắm chặt hơn.
Giống như một lời hứa không lời nào đó.
Lâm Triệt Ngôn liếc nhìn Du Tùy Thâm ở bên cạnh, đối phương đang cúi đầu, "Bây giờ em có hối hận cũng không kịp nữa rồi."
Lâm Triệt Ngôn nghĩ có ngu mới hối hận!
Đi bộ qua hành lang dài, đến cuối cùng bắt đầu tuyên thệ và chụp ảnh.
Thực tế là không phải quá lâu, nhân viên rất lịch sự, không phân biệt đối xử vì hai người là nam.
Ngay lúc đang muốn nộp lệ phí, Lâm Triệt Ngôn ngăn DU Tùy Thâm lại.
Đây là câu chuyện tình cảm cậu đã thấy trên mạng, cả đời cũng chỉ có một lần, cậu không thể bỏ qua.
Du Tùy Thâm: "?"
Lâm Triệt Ngôn nhẹ nhàng hít sâu một hơi, không để ý đến ánh mắt nhân viên kiễng chân hôn DU Tùy Thâm một cái, "Xong rồi, chuyện kết hôn là phải để em mời anh!"
Xấu hổ quá.
Mức độ xấu hổ có thể được ghi vào lịch sử.
Kaam Triệt Ngôn thấy mặt mình sắp cháy rụi rồi, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh xoay người đưa tiền cho nhân viên, sau đó giơ tay nhận lấy hai cuốn sổ.
Thật ra là nắm không quá chặt, bởi vì quá lo lắng, lúc nhận sổ còn suýt làm rơi.
Trong lúc đó, người đàn ông bên cạnh vẫn không nói gì, Lâm Triệt Ngôn cũng không dám quay đầu lại.
Lúc đi ra khỏi Cục dân chính, không biết có phải ảo giác của cậu hay không, luôn cảm thấy hình như mọi người đều nghe thấy cậu nói sến sẩm của cậu.
Trong lòng Lâm Triệt Ngôn đau khổ.
Rõ ràng lúc trước xem video ngắn, nhìn người trong video rất đẹp trai với ngầu, sao đến cậu lại thay đổi hết vậy?
Mang theo sự khó hiểu nhảy xuống cầu thàng đi lại gần xe.
Cuối cùng lại bị người ta nắm lấy tay.
Là tiếng cười rất nhẹ, Lâm Triệt Ngôn quảy đầu lại nhìn, thấy thẹn quá hóa giận đánh lên tay Du Tùy Thâm một cái, bị đối phương kéo vào trong lòng.
"Anh còn cười được, anh có lương tâm hay không!" Giọng nói của Lâm Triệt Ngôn rất buồn bực, "Du tiên sinh, có phải anh không muốn..."
"Cuối cùng em đã là của anh!" Du Tùy Thâm ngắt ngang lời cậu, với tay mở cửa xe, nhét người vào trong.
Người ngoài cửa xe qua lại, xuyên qua cửa sổ thủy tinh có thể thấy rõ hết thảy bên ngoài, nhưng ở bên ngoài không thể thấy gì cả.
Giống như trái tim của DU Tùy Thâm.
Lâm Triệt Ngôn cảm thấy mình sắp bị Du Tùy Thâm siết chặt đến tắt thở, giống như bị khảm vào xương tủy, nhất định phải thành một thể mới hài lòng.
Cho đến khi bàn tay của cậu chạm phải hộp trên ghế.
"Cái gì đây?"
Rõ ràng lúc xuống xe không thấy, sao đột nhiên lại có ở đây?
Du Tùy Thâm ôm cậu ngồi dậy, "Em mở ra xem đi."
Lâm Triệt Ngôn: "?"
Xong đời, đột nhiên cậu nghĩ đến một vấn đề lớn.
Tối hôm qua quá bận rộn, hình như cậu quên mua quà cho Du Tùy Thâm.
"Tại sao không mở ra?"
Lâm Triệt Ngôn hơi do dự, cuối cùng vẫn bị sự tò mò hấp dẫn.
Cậu rất muốn biết DU Tùy Thâm tặng quà gì cho mình.
Măc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc mở hộp ra vẫn thấy sợ.
Là các loại tấm thiếp, phong bì, đủ loại chữ viết, đầy một hộp, tất cả đều là lời chúc phúc.
Lời chúc phúc từ những người khác nhau.
Lâm Triệt Ngôn còn thấy cả chữ viết của ba mình, nói đứa con trai mình nhận về là đồ bỏ đi, còn nói lời Lâm Triệt Ngôn nói đúng.
"Lúc trước Du Tùy Thâm tìm ba nói muốn hợp tác, ba mới hiểu được, có lẽ trên đời vẫn còn tình cảm không bị nhiễm lợi ích.
Nói đi nói lại, ba là một người chồng không đủ chức trách, một ông chủ công ty không có năng lực.
Có lẽ con không tin, nhưng ba vẫn hy vọng con sẽ sống tốt, Du Tùy Thâm là đứa con rể tốt, hy vọng hai đứa có thể ở bên nhau thật tốt."
Lâm Triệt Ngôn đã hiểu tại sao Lâm Lập Đức lại đồng ý giao công ty cho cậu vào khi đó.
Thì ra không phải vì cái khác, mà bởi vì Du Tùy Thâm đã sớm dọn đường trước cho cậu.
Với tình huống của nhà họ Lâm có lẽ có thể cố gắng chống đỡ được vài năm, mà vào tay DU Tùy Thâm có thể kéo dài vài hơi.
Thay vì trói một chỗ với nhà họ Du, không bằng nằm dưới SY.
Đây là chỗ tốt DU Tùy Thâm cho Lâm Lập Đức.
Là vì không muốn sau này Lâm Triệt Ngôn áy náy thỏa hiệp.
"Chúc Lâm Triệt NGôn và Du Tùy Thâm sống trọn một đời bên nhau, cuộc sống vui vẻ!"
"Hy vọng Lâm tiên sinh mãi mãi hạnh phúc."
"Ngôn Ngôn, nếu Du Tùy Thâm bắt nạt cậu, hay nhớ gọi cho tôi, chúng tôi sẽ cùng đánh cậu ta!"
"Đàn anh, huhuhu, em rất muốn theo đuổi anh, lại không ngờ anh lại sắp kết hôn, nhưng mà nể tình đối phương là Du Tùy Thâm, em liền ép mình mạnh mẽ..."
Tờ giấy bị lấy đi, ngay khi cậu sắp nhìn thấy chữ ký người gửi cho mình.
"Phải có tính tự giác khi là người đã có gia đình." Người đàn ông ngồi bên cạnh nói với vẻ mặt bình tĩnh hợp lý.
Lâm Triệt Ngôn sắp khóc đến nơi, lại bị lời nói của Du Tùy Thâm phá nát.
"Em sẽ không vì một tờ giấy mà ly hôn với anh, anh đừng như thế!"
Du Tùy Thâm đậy hộp lại, xoa tóc Lâm Triệt Ngôn, "Anh ngang ngược như thế đấy." Hắn dừng lại một chút, "Em thích quà này không?"
Lâm Triệt Ngôn gật đầu, suy nghĩ một lát, lại mở hộp ra, đặt giấy chứng nhận kết hôn vào.
Giống như mê tín dị đoan, mọi thứ được niêm phong trong chiếc hộp đầy phước lành.
Họ phải hạnh phúc lâu dài.
Vẫn không nhịn được hỏi: "Anh làm khi nào thế?"
Tuy nhiên, đã là doạn nhân phải biết thu lãi: "Hôn anh một cái rồi anh nói cho em biết."
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Hôm nay tâm trạng cậu tốt, không thèm so đo với Du Tùy Thâm.
Huống hồ hắn đã chuẩn bị như này rồi.
Nụ hôn rất nhẹ, ướt át và sâu lắng, khoang xe nhỏ hẹp vừa vặn có thể che đủ hai người.
Lâm Triệt Ngôn không tốn quá nhiều sức, chủ động nhường quyền cho đối phương.
Tay bị người kia nắm lấy, ngón tay bị thứ gì đó trùm lên.
Lúc thả tay ra, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ thứ đó, là một chiếc nhẫn làm bằng ngọc bích, quấn quanh bằng sơi dây đỏ.
Nhìn hơi quen.
"Đây là lúc tiểu học, em mua ở quầy hàng ven đường tặng anh.
Nói rằng khi lớn lên anh phải kết hôn với em, có nhớ không?" Du Tùy Thâm ôm chặt vai Lâm Triệt Ngôn, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng cậu.
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Cậu cố gắng tiêu hóa lượng thông tin vượt mức cho phép trong lời nói của Du Tùy Thâm, cảm thấy có thể mình hồi bé có thể làm ra chuyện này dduocj.
"Vậy, vậy sao anh không cất đi, đưa cho em làm gì?"
Lâm Triệt Ngôn lại bị hôn, lần này mạnh hơn rất nhiều, Cậu cảm thấy miệng mình bị sưng lên rồi.
"Đây là tín vật khi còn bé em tặng cho anh, nói là đợi anh lớn lên mang tín vật đến cưới em." Du Tùy Thâm hung ác nói, "Em không nhớ chút gì à!"
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Cậu thấy mình oan quá, ai lại mang chuyện lúc còn nhỏ nhơ như thế chứ!
"Vậy sao lúc đó anh không đưa cho em luôn?" Lâm Triệt Ngôn sững sờ nói.
Du Tùy Thâm hừ một tiếng, giọng nói rất nhỏ, "Là em không cần."
Lâm Triệt Ngôn: "..." Làm sao cậu nói tiếp đây.
"Không sao cả, về sau ngày nào em cũng đeo.
Lúc đó em còn nhỏ, chưa hiểu gì cả." Dừng một lát, "Ngày mai em sẽ bù cho anh một món quá, anh thấy có được không?"
Nhưng Du Tùy Thâm lại lắc đầu, "Ngày mười mộ tháng ba là một ngày đẹp."
Lâm Triệt Ngôn đang tự hỏi sao lại có ngày ở đây?
"Chúng ta sẽ tổ chức đám cưới vào ngày hôm đó!" Du Tùy Thâm xoa cằm cậu, "Anh thích món quà đó hơn."
Lâm Triệt Ngon cảm thấy DU Tùy Thâm đúng là người biết làm ăn nhất trên đời, không thứ gì so bằng.
Nhưng mà cậu cũng không chịu thiệt.
Cúi đầu cắn lên ngón áp út của Du Tùy Thâm, "Vậy thì em đóng dấu trước!"
Thời tiết đã vào xuân, mặt trời ấm áp, liễu xanh và vô số hoa nở rộ.
Lâm Triệt Ngôn nhớ lại đêm tuyết rơi dày đặc hôm đó hai người gặp lại nhau, ba tháng ngắn ngủi so với cuộc sông hai mươi hai năm trước đó của cậu còn sống động hơn.
Hóa ra tình yêu đích thực sẽ không biến mất theo thời gian, chỉ càng khắc cốt ghi tâm hơn mà thôi.
May mắn thay, tất cả mọi người đang đi về phía trước, trở thành một người tốt hơn, và sau đó gặp lại nhau, khi ấy đã có khả năng nắm lấy tay nhau.
Du Tùy Thâm: "Kết hôn vui vẻ, Lâm tiên sinh của anh."
Lâm Triệt Ngôn mỉm cười: "Anh cũng kết hôn vui vẻ!"
....