Lâm Triệt Ngôn tưởng tai mình có vấn đề.
Nếu không tại sao Du Tùy Thâm lại bảo kết hôn với cậu.
Mà mình với hắn đã năm năm không gặp, lần đầu gặp lại là muốn bao dưỡng mình, lần thứ hai gặp là muốn kết hôn.
Quá giả tạo!
"Tôi cho cậu thời gian suy nghĩ." Du Tùy Thâm mở cửa xe, "Nhưng mà tôi không có tính kiên nhẫn đâu."
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Hả, có phải đang nói với người khác không vậy?
Rõ ràng hắn muốn kết hôn với mình mà, tại sao giọng điệu lại giống như mình đang cầu xin vậy?
Gara để xe rất tối và rộng, trong xe không còn điều hòa, nhiệt độ bắt đầu giảm.
Lạnh không chịu nổi.
Chỉ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của đối phương.
Du Tùy Thâm đi quá nhanh, giống như đã quen với bóng tối trong này.
Đợi đến khi Lâm Triệt Ngôn lấy lại tinh thần để nói chuyện, đã không thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
"Du Tùy Thâm."
Không ai trả lời.
Lâm Triệt Ngôn run rẩy lấy điện thoại ra mở đèn pin, loay hoay một lúc không thấy đường ra ở đâu, lúc nãy vội quá, không nhớ Du Tùy Thâm đỗ xe chỗ nào.
Muốn chết quá đi.
Không lẽ vì mình không đồng ý kết hôn nên hắn mới tức giận?
Lâm Triệt Ngôn nhìn thời gian.
Bây giờ quay về trường học có lẽ vẫn kịp.
Làm nũng với gì quản lý ký túc xá chắc sẽ được đi vào nhỉ?
Có lẽ Du Tùy Thâm có thích vui đùa với cậu, tiền nhiều không biết tiêu vào đâu nên mới cho cậu cọng rơm cứu mạng.
Rất giống thời còn học cấp ba.
Mình thích hắn nhiều như vậy, làm rất nhiều điều vì đối phương.
Hai người mập mờ rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn bị từ chối.
Bây giờ quay lại bao dưỡng cậu làm gì? Làm nhục sao?
Con mẹ nó.
"Định đi đâu."
Đang định đi ra ngoài đường, Lâm Triệt Ngôn nhìn thấy hai bóng người đang đứng trong phòng bảo vệ.
Đôi chân đột nhiên dừng lại.
"Tôi đã nói rồi, nếu cậu ấy đi qua đây chắc chắn tôi phải nhìn thấy." Bảo vệ vừa ngáp vừa nói, vỗ vai Du Tùy Thâm, quay sang nói với Lâm Triệt Ngôn: "Cậu cũng thật là, đã tối rồi còn chạy lung tung, Tiểu Du rất lo lắng đi tìm cậu đấy."
Sao, hắn tìm cậu á?
Ánh mắt hai người chạm nhau rồi rời đi.
Lâm Triệt Ngôn thấy người mình sắp nổ tung, giọng nói khàn khàn, giống như tủi thân, "Tôi không chạy."
Du Tùy Thâm: "Cậu không chạy, thế thì cậu muốn đi đâu?"
Lâm Triệt Ngôn: "..."
"Được rồi, hai người mặc ít như này, ở đây nhiều gió, về nhà rồi nói chuyện".
Bảo vệ rất nhiệt tình nói thêm, "Tìm được là tốt rồi."
Du Tùy Thâm còn đang muốn nói chuyện, quyết định nhịn, cảm ơn bảo vệ, sau đó tiến lên nắm chặt cổ tay Lâm Triệt Ngôn.
Rất chặt, giống như muốn gắn chặt tay Lâm Triệt Ngôn vào tay hắn.
Cậu không hiểu tại sao đối phương lại phát điên, hất ra nhiều lần cũng không được.
Đợi đến khi vào thang máy, Lâm Triệt Ngôn mới phát hiện, thì ra chỗ này đến xe Du Tùy Thâm không đến năm mét.
Thế mà mình tìm mãi không thấy!
Trách không được, nháy mắt đã không thấy người này đâu.
"Cậu không muốn giải thích gì sao?"
Đóng cửa nhà lại, Du Tùy Thâm không bật đèn, lấy điếu thuốc ngậm vào miệng, đẩy Lâm Triệt Ngôn vào tường.
Lâm Triệt Ngôn nghĩ thầm, tại sao tôi phải giải thích, rõ ràng là do đối phương đi quá nhanh, chẳng nhẽ lần đầu đến chỗ lạ tôi không được lạc đường chắc?
Cậu chưa kịp nói, đột nhiên điện thoại vang lên.
Đó là một người bạn cũ hồi cấp hai của cậu, Cung Thạch Khôi.
Lâm Triệt Ngôn có nhìn thấy đối phương trong bữa tiệc hôm nay.
Nhưng đối phương đứng rất xa, có vẻ muốn tránh mặt.
Tại sao lại gọi cho cậu.
Đột nhiên đèn sáng lên, tiếng điều hòa được mở.
Ánh sáng đột nhiên ập đến làm cho Lộc Duy bị chói mắt.
Sau đó cậu nhìn thấy Du Tùy Thâm bực bội ném điếu thuốc vào trong thùng rác, rồi đi tắm.
Lâm Triệt Ngôn: "?"
Suy nghĩ vẫn nên nhận điện thoại.
Cung Thạch Khôi khá thoáng, cố gắng không xúc phạm đến cậu.
"Lão Cung?"
"...Triệt Ngôn" Giọng nói của đối phương ngập ngừng, giống như có chuyện khó nói.
"Đã xảy ra chuyện gì à?" Lâm Triệt Ngôn liếc mắt nhìn đèn phòng tắm đang sáng, tiếng nước chảy, đi về phía ban công.
Cung Thạch Khôi: "Hôm nay ở khách sạn La Thiên Cổ Hà, có phải cậu cũng đến không? Còn dẫn theo một thằng nhìn rất quê mùa?"
Lâm Triệt Ngôn nghĩ một lúc lâu, chắc chắn người quê mùa không thể là Du Tùy Thâm, chỉ có thể là Đỗ Hà.
Tưởng đối phương tìm mình móc nối với Du Tùy Thâm.
Có vẻ mình nghĩ nhiều rồi.
"Ừm, sao thế?"
Cung Thạch Khôi: "Sau khi cậu rời đi, tôi thấy Lâm Tư Giai tìm y."
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Lâm Tư Giai là em trai cùng cha khác mẹ của cậu, hồi cấp ba hai người học cùng lớp nhưng lúc ấy cậu không biết, chỉ thấy đối phương rất đẹp, thành tích học tập cũng rất tốt, hay bị bắt nạt.
Lâm Triệt Ngôn thương tiếc người đẹp, vì y mà đánh nhau với người khác.
Trên cánh tay vẫn còn vết sẹo khi đó.
Sau này hai người đều vào đại học Z, Lâm Tư Giai học tài chính, Lâm Triệt Ngôn vẫn trong thời kỳ phản nghịch nên chọn thiết kế.
Sau đó, đứa con ngoài dã thú được nhận, Lâm Triệt Ngôn cùng mẹ bị đuổi khỏi nhà họ Lâm.
Lâm Triệt Ngôn im lặng một lúc.
"Vậy thì liên quan gì đến tôi?"
"Sao lại không liên quan đến cậu?' Cung Thạch Khôi nâng cao giọng, "Tôi thấy có liên quan đến cậu, lúc hai người kia nói chuyện tôi cố tình nghe lén, cậu biết họ nói gì không?"
Lâm Triệt Ngôn: "Không có gì tôi..."
"Thằng quên mùa kia nhận giấy mời từ Lâm Tư Giai đấy, Lâm Tư Giai đưa cho hắn hai cái." Cung Thạch Khôi ngắt lời cậu, "Triệt Ngôn, tôi xem cậu là bạn mới gọi điện báo cho cậu.
Chẳng lẽ cậu không nghĩ đến chuyện quay về nhà họ Lâm sao?"
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Cung Thạch Khôi: "Giấy mời của cậu là do thằng kia đưa đúng không? Cậu muốn sống cuộc sống bình yên nhưng nó có tha cho cậu đâu!"
Lâm Triệt Ngôn đột nhiên nhớ lại thái độ khác thường của Đỗ Hà.
Theo lý mà nói, thân phận của Lâm Triệt Ngôn ở khoa thiết kế khá nổi, cho dù đã rời khỏi nhà họ Lâm, thì Đỗ Hà có ngu cũng không dám chọc cậu, tất nhiên là sợ bị đánh.
Thì ra là có Lâm Tư Giai chống lưng.
Cậu đã từ bỏ tất cả, vì sao Lâm Tư Giai không tha cho cậu?
Nhưng mà, bây giờ cậu ở tình trạng này, ai muốn bắt nạt cũng rất dễ.
Cung Thạch Khôi: "Triệt Ngôn, cậu có nghe tôi nói không?"
"Có nghe." Lâm Triệt Ngôn ừ một tiếng, có chút buông bã, "Nhưng với tình trạng của tôi bây giờ, tôi có thể làm được gì."
Cung Thạch Khôi: "Hôm nay tôi thấy cậu với Du Tùy Thâm khá thân thiết, hắn chịu lên tiếng vì cậu, nếu không ổn có thể nhờ hắn xem sao?"
Quan hệ tốt cái shit.
Lâm Triệt Ngôn thấy hơi mệt, "Lão Cung này."
Cung Thạch Khôi: "Ừm."
Lâm Triệt Ngôn thở dài, "Cảm ơn cậu đã gọi điện báo cho tôi, nhưng chuyện của nhà họ Lâm thì kệ đi, tôi không muốn nghĩ đến mấy chuyện đó, mọi thứ đã qua rồi."
Cung Thạch Khôi: "...Sao cậu..."
Giọng nói Lâm Triệt Ngôn khàn khàn, đầu choáng váng, nhớ đến hình như hôm nay để cơ thể thay đổi nhiệt độ liên tục, có thể đã cảm lạnh rồi, "Về sau có chuyện gì cần giúp cứ nói, bây giờ tôi không có tiền, nhưng có thể giúp thì tôi nhất định sẽ giúp cậu."
Cung Thạch Khôi thở dài, "Được rồi, nếu cậu cần giúp đỡ thì nói với tôi." Dừng lại một lúc, "Trong lòng tôi cậu luôn là bạn."
Lâm Triệt Ngôn biết hai nhà Lâm Cung có quan hệ kinh doanh, có việc cần giúp gọi cho đối phương cũng chỉ là lời khách sáo.
Không có khả năng vì cậu mà động chạm đến nhà họ Lâm được.
Nhưng bây giờ rất ít người nói chuyện với cậu.
"Vậy thì cảm on lão Cung."
Cung Thạch Khôi: "Tôi cúp máy đây, cậu nghỉ ngơi sớm đi."
Lâm Triệt Ngôn: "Ngủ ngon."
Trên màn hình hiển thị cuộc gọi đã kết thúc, màn hình điện thoại bắt đầu tối dần, cho đến khi tối hẳn.
Lâm Triệt Ngôn nhìn màn hình tối đen, ngẩn người một lúc.
Đang định đi vào trong nhà, đột nhiên nhìn thấy Du Tùy Thâm quấn khăn tắm khoanh tay đứng đằng sau, không biết đứng lâu chưa.
Lâm Triệt Ngôn: "Sao anh lại đứng nghe lén..."
Sau đó cậu lại bị cưỡng hôn, bị đẩy từ ban công đến ghế sopha trong phòng khách.
Lâm Triệt Ngôn không ngờ Du Tùy Thâm dùng sức như vậy, cố gắng đẩy ra nhưng không được, suýt chút nữa làm rơi khăn tắm của Du Tùy Thâm.
Mãi cho đến khi trong miệng có vị máu đối phương mới buông ra.
"Tôi muốn một lời giải thích." DU Tùy Thâm nhìn vào mắt cậu, "Nói đến khi tôi hài lòng mới được."
Màu đồng tử của Du Tùy Thâm rất nhạt, những người này rất lạnh nhạt xa cách.
Nhưng bây giờ nhìn rất đáng sợ, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
"Anh đi nhanh không đợi tôi, tôi không biết đường, trong gara lạnh như vậy anh còn muốn tôi đứng đợi à?" Lâm Triệt Ngôn bị đè, không thể động đậy, lại sợ đối phương nổi điên, "Thả ra."
"Vậy nên cậu muốn tìm người khác? Cậu đã kết hôn rồi."
Du Tùy Thâm đã cao hơn còn nặng hơn cậu, toàn bộ trọng lượng cơ thể đặt lên người Lâm Triệt Ngôn.
"Kết cái shit, sang năm tôi mới tròn 22, còn chưa đến tuổi kết hôn đâu!" Lâm Triệt Ngôn không thể hiểu được, nhưng đột nhiên cậu nhớ đến cuộc nói chuyện của mình với Cung Thạch Khôi.
Cung Thạch Khôi họ Cung, bạn bè đều gọi hắn là lão Cung, còn có người trêu họ của hắn.
Nhìn vẻ mặt của Du Tùy Thâm chắc là hiểu lầm rồi.
Nhìn thấy đối phương định hôn tiếp, Lâm Triệt Ngôn vội vàng nói lại: "Người gọi đến là Cung Thạch Khôi, là bạn của tôi, cậu ta họ Cung, nên mọi người đều gọi là lão Cung!"
"Hắn có con trai không?" Du Tùy Thâm nheo đôi mắt.
Lâm Triệt Ngôn nghĩ tôi quan tâm đếch gì đến ai là con trai của hắn, áp lực bây giờ rất nguy hiểm, "Bây giờ anh có thể thả tôi ra được chưa!"
"Hắn có đối tượng chưa?" Du Tùy Thâm túm lấy bàn tay đang lộn xộn của cậu, ấn xuống ghế sopha.
Lâm Triệt Ngôn: "...Đã lâu rồi tôi không gặp, ai mà biết, tôi cũng không hỏi!"
Du Tùy Thâm nhíu mày, hình như câu trả lời không hài lòng.
"Cậu không đồng ý kết hôn với tôi vì chưa đến tuổi?"
Lâm Triệt Ngôn cảm thấy bất lực.
Đây là tư duy trong truyền thuyết của đám học bá à.
Hoàn toàn không hiểu nổi.
Vừa định gật đầu, điện thoại lại đột nhiên vang lên..