Tằng đại nhân cưỡi ngựa chậm rãi đi cách đó không xa, đã sớm ngửi được một mùi hương mê người.
Nhìn thấy chén trên tay Mộc Nhị gia, hắn nhíu mày, "Đây là…"Mộc Nhị gia nhiệt tình giới thiệu, "Tiểu nữ làm mì hoa trà, cho thêm chút nước rồi lại khuấy lên một chút là có thể uống, rất tiện, còn có thể cất giữ lâu.
Nàng nói nếu thích mặn thì cho chút muối, thích ngọt thì cho thêm chút đường, nếu khẩu vị thanh đam, không cho thêm gì vẫn ngon.
"Tằng đại nhân ngửi thấy mùi thức ăn liền rục rịch, vui vẻ xuống ngựa, trực tiếp nhảy lên xe ngựa bên cạnh, pha một chén, hắn thích vị ngọt, cho một ít đường nâu đi vào, nhất thời hương thơm lan tỏa bốn phía.
Hắn uống một ngụm, mặt mày giãn ra, đặc quánh, nóng hổi, hương thơm tinh tế, mùi vị tuyệt hảo.
Không thể không nói, tay nghề của tiểu nha đầu này là nhất tuyệt.
Một cái đầu đen thò vào, "Lại vụng trộm ăn mảnh, là thứ gì tốt? Trông thật bình thường a, có điều mùi rất thơm, để cho ta nếm một ngụm.
"Tằng đại nhân lấy tay ngăn bàn tay rục rịch của đối phương, cấp tốc uống một ngụm lớn, Lý đội phó không khỏi nóng nảy, "Đừng ăn hết, để lại cho ta một chút.
"Hai người ngươi tranh ta đoạt, Lý phó đội thật vất vả mới cướp được chén từ trong tay bạn tốt, chỉ còn lại có một ngụm, hắn bất chấp những thứ khác, nhanh chóng uống sạch.
Hắn vừa mới nếm được vị liền không còn, ngứa tim ngứa phổi, "Tay nghề này thật sự quá tuyệt, sao lại không đưa nhiều hơn một chút.
"Chỉ có một ngụm cũng không đủ để hắn nhét kẽ răng,Tằng đại nhân trợn trắng mắt, có cho ngươi ăn đã là tốt lắm rồi.
Lý phó đội đảo mắt, hắn là người thích ăn, nhân sinh trên đời này cũng không hơn gì hai chữ ăn uống.
"Tằng ca, bảo nàng làm thêm cho chúng ta một chút đi, vừa tiện lại ngon, không giống lương khô, ăn tới mức đau dạ dày.
"Trong lòng Tằng đại nhân khẽ động, chủ ý này không tệ.
Hắn trực tiếp tìm đến Mộc Vãn Tình, Mộc Vãn Tình hơi trầm ngâm, "Có thể a, nhưng ta cần một cái nồi lớn, một trợ thủ, bắp tay bắp chân của ta nhỏ nên không có nhiều lực, mà mỹ thực này cần phải xào nấu, nếu làm một lúc ta khẳng định sẽ chịu không nổi.
"Tằng đại nhân nhìn nàng thật sâu, cứ cảm thấy nàng đang có chủ ý gì, "Ta gọi người tới giúp ngươi.
"Mộc Vãn Tình cười tủm tỉm chỉ chỉ Mộc nhị gia ở một bên, "Để cho phụ thân ta hỗ trợ, ta là tiểu cô nương, về sau còn phải lập gia đình, cần tránh tỵ hiềm, a, đúng rồi, cổ tay hắn bị thương thành như vậy, cũng cần một thời gian để nghỉ ngơi.
"Khóe miệng Tằng đại nhân giật giật, tỵ hiềm? Nàng dám lấy đá ném người, dám chọc tức Mộc lão thái thái, người không để ý lễ pháp thế mà lại muốn tránh tỵ hiềm.
Nói đùa sao?Hắn không thể không hoài nghi, đang yên đang lành lại đi làm mỳ hoa trà gì đó, kết quả thật ra là nàng đang tỉ mỉ tính kế hắn.
Quên đi, cũng không phải là chuyện gì quan trọng.
"Người đâu, mở gông xiềng cho Mộc Trọng Bình.
"Hiện trường xôn xao một mảnh, khiếp sợ, kinh ngạc, hâm mộ, ghen tị.
Mộc nhị gia ngây ra như phỗng, không thể tin vào tai mình.
Trong lúc hoảng hốt, bỗng nhiên nhớ tới câu nói kia của nữ nhi, nói rằng rất nhanh sẽ được giải trừ gông xiềng.
Giọng nói vẫn còn văng vẳng nơi tai, chỉ qua một canh giờ, đã thành công làm được?!!Đây nhất định là thần tiên nữ nhi! Nữ nhi thật tuyệt! Nữ nhi tốt nhất!Quan sai tháo gỡ gông xiềng cho Mộc nhị gia, trong đám người bộc phát ra từng tiếng kinh hô, xôn xao một trận.
Trời ạ, còn có thể làm như vậy! Dựa vào cái gì chứ? Vì sao lại la hắn? Vô số dấu chấm hỏi hiện lên trên đầu.
Mộc đại gia ghen tị đến mức ánh mắt đều đỏ lên, nhị đệ hắn giẫm phải vận cứt chó gì, hắn nhịn không được nói một câu chua xót, "Cả ngày chỉ biết lấy lòng Tằng đại nhân, không có nửa điểm cốt khí, ta đều phải xấu hổ giùm hắn.
"Mộc Tam gia chua xót, "Ta ngại mất mặt, cũng không muốn nhận người quen với hắn.
"Lời nói như vậy nhưng trong lòng lại đang nghỉ, Tằng đại nhân thích cái gì? Hắn phải tới gãi đúng chỗ ngứa, nhanh chóng nịnh bợ lấy lòng.
Đừng nói là hắn, ánh mắt những người khác cũng sáng lên, giống như được mở ra một cánh cửa thế giới mới.
Chỉ cần lấy lòng Tằng đại nhân, sẽ có cuộc sống tốt đẹp, không sai không sai, suy nghĩ này khả thi.
.