Lương thị đi phía trước cầm lấy cánh tay lão đầu tử Tống Khai Minh nói.
Lương thị vừa dứt lời, con trai họ Tống Thành Nhân cũng nói tiếp: “Đúng vậy, phụ thân, phụ thân thật sự định quản cả nhà bọn họ hả?”
Trương thị không nói gì, lúc này người làm nhi tức như nàng ta không tiện phát biểu ý kiến, tuy nhiên vẫn vểnh tai nghe mấy người nói chuyện.
Tốt nhất thân phụ nàng ta lên tiếng, sau này mặc kệ nhà kia để bọn họ tự sinh tự diệt, Trương thị cũng giống như thân mẫu Lương thị không thích nhà Tống Thường Thường.
Nàng ta cảm thấy Tô Vân Nhu không cần thiết phải xinh đẹp như thế, chỉ là một người ngốc thôi mà.
Khuôn mặt kia mà của nàng thì tốt rồi, nếu cho nàng khuôn mặt kia, nàng ta có thể tiến cung làm nương nương.
Việc gì phải chịu khổ ở đây chứ?
“Chẳng lẽ ta cứ đứng không nhìn bọn họ mà không giúp gì ư?”
Trong lòng Tống Khai Minh đương nhiên hiểu, người nhà mình đều không muốn gặp người một nhà điệt tử (cháu trai) Nguyên Bạch, nhưng có thể làm sao bây giờ?
Nguyên Bạch là hài tử duy nhất của đệ đệ hắn Tống Tường Dân, điệt tử ruột thịt của hắn, năm đó đệ tức đi sớm, sau đó Tường Dân nhiễm bệnh cũng đi theo, không có cha nương ở đây, theo lý thì người làm bá phụ như hắn phải nuôi nấng đứa nhỏ này, nhưng về sau bởi vì nguyên nhân khác, đưa ra ngoài nhiều năm.
Nửa năm trước đứa nhỏ kia nhận tổ quy tông, hiện tại lại xảy ra chuyện như vậy!
Để lại thê tử lẫn hài tử, hài cốt điệt tử hắn chưa lạnh, chẳng lẽ bá phụ là hắn để cho người nhà bọn họ tự sinh tự diệt sao?
Tống Thường Thường không biết cuộc trò chuyện của mấy người phía trước, bây giờ nàng đang rầu rĩ đây!
Kiếp trước nàng cũng không phải đặc công sát thủ, chỉ là một công dân bình thường, ngay cả thuật phòng thân cơ bản nhất cũng không biết.
Con đường đi lưu đày này dài đến hơn ba tháng, làm sao nàng có thể bảo vệ đệ muội nhỏ tuổi của nguyên chủ cùng mẫu thân si ngốc kia, an toàn đến nơi lưu đày đây?
Tuy rằng linh hồn nàng lớn tuổi, nhưng tuổi thân thể này mới lên mười hai, cánh tay bắp chân nhỏ, đụng vào như sắp gãy đến nơi.
Còn có tiểu đệ Tống Hoài Chi năm tuổi, mà tiểu muội Tống Hoài mới một tuổi rưỡi, lúc này đang ở trong gùi ngủ!
Một nhà nguyên chủ có 4 người, ngoại trừ mẫu thân Tô Vân Nhu, còn lại đều là hài tử.
Người lớn duy nhất còn bị bệnh si ngốc!
Xui xẻo bị xuyên đến đây thì không nói, không cho thân phận thiên kim tiểu thư công chúa, tốt xấu gì cũng phải cho thân phận người dân bình thường chứ! Nàng thì ngược lại trực tiếp biến thành tội nhân!
Hơn nữa linh tuyền, không gian các kiểu người xuyên không hay có, nàng lại không có, mấy ngày nay nàng đã thử rồi, ngọc bội vòng ngọc, nhỏ máu, cơ duyên, tất cả đều không dùng được.