Sau Khi Lưu Đày Ta Làm Thương Gia Ở Đôn Hoàng


Tùy Ngọc thở dài, không trách gì di nương của nguyên thân chết cũng phải mang theo con gái, xuất thân là tội nô, nàng càng hiểu rõ phụ nữ trở thành tội nô sẽ phải chịu những gì.

"Vào đi!" Tạo Lại đẩy mạnh một cái, dặn dò Lao Đầu hai câu rồi đi.

Tùy Ngọc bị nhốt vào đại lao, trước khi vào, xiêm y trên người nàng bị lột sạch, đổi thành quần áo tù nhân bằng vải thô thô, giày thêu cũng bị tịch thu, nàng lục lọi trong đống giày bẩn thỉu tìm được một đôi cỏ giày miễn cưỡng vừa chân.

Nhờ vết hằn xanh tím đáng sợ trên cổ, bà lão khám người không sờ kỹ, chiếc vòng tay bằng bạc nàng nhét trong yếm được giữ lại.

Nghĩ đến Tùy Lương bị đuổi đến Nam Lao, Tùy Ngọc thở phào nhẹ nhõm, nếu chỉ có Tùy Cửu Sơn bị xử tử, cha của nguyên thân hẳn vẫn còn sống, có ông ấy chăm sóc, nàng không cần lo lắng cho đứa trẻ đó.

Tùy Ngọc vào nữ lao phát hiện bên trong đã có bảy tám người, có hai cô nương nàng biết, là hai cô con gái của Tùy Cửu Sơn, hai người họ ngồi riêng ở góc, những người khác không để ý đến họ.


"Ngọc muội.

.

!” Tùy Ngọc vừa ngồi xuống, đại tỷ tỷ Tùy Tuệ của nàng đã đi tới: "Muội biết tin tức của cha ta không?"
Tùy Ngọc gật đầu, nàng vung tay về phía eo, ra hiệu.

"Eo, chém ngang lưng?" Tùy Tuệ khóc.

Tùy Ngọc lại gật đầu, nàng muốn hỏi quan phủ định xử trí những người này như thế nào nhưng lại không nói nên lời, đi trên đường gặp gió, cổ nàng đã sưng, cổ họng bị tắc, thở cũng khó khăn.

Trong đại lao ồn ào cả nửa ngày, mãi đến đêm khuya mới yên tĩnh lại, hai ba mươi người đều không ngủ, tiếng thở nặng nề xen lẫn tiếng nức nở đè nén.


Tùy Ngọc cũng không ngủ, nàng đi trên đường không biết bị ai đánh vào gáy, vừa có ý thức đã xuyên không đến Tây Hán cách đây hơn hai nghìn năm, còn bị nhốt vào đại lao, nhìn thấy hoàn toàn không có khả năng lật mình, về sau sống chết khó lường, nàng làm sao ngủ được.

Phúc thì nàng không hưởng được chút nào, họa thì nàng gánh hết.

Tùy Ngọc thở dài nặng nề, bất cẩn kéo cổ, nàng đau đến mức nhe răng trợn mắt, càng thêm phiền muộn.

Một đêm không ngủ, Tùy Ngọc cứ ngao đến sáng mới phát cơm, cháo trong bát không biết nấu bằng thứ gì, xanh vàng, còn không bằng thức ăn cho lợn nhưng dù sao cũng có chút hơi nóng.

Tùy Ngọc đi tới chọn lựa, chọn một bát tạm được, nàng bịt mũi nuốt từng miếng nhỏ.

Cổ họng vẫn rất đau nhưng dính nước canh, cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Thấy nàng uống, những người khác cũng chậm rãi tiến lại, nếm một ngụm rồi nhổ ra.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận