Sau Khi Lưu Đày Ta Làm Thương Gia Ở Đôn Hoàng


"Di nương và mẫu thân ngươi đâu? Cổ ngươi..!”
Tùy Ngọc nhìn lại, là một bà thím trong tộc, bà ta mặt không biểu cảm, khó khăn nói: "Chết...!rồi!”
"Những người chúng ta sẽ bị xử lý thế nào? Ngươi có biết không?"
Tùy Ngọc lắc đầu.
"Ngươi không biết sao lại treo cổ?" Lại có người hỏi.
Tùy Ngọc không để ý đến bà ta, nàng chọn một chỗ nhiều rơm ngồi xuống, dựa vào hàng rào gỗ thô nhắm mắt nghỉ ngơi.


Không còn cách nào khác, nàng nằm không thở được, sợ ngủ quá say sẽ trực tiếp nghẹt thở mà chết.
Nàng không muốn chết.
Không biết thiếp đi bao lâu, Tùy Ngọc nghe thấy tiếng va chạm của xích sắt, giật mình tỉnh dậy, cửa lao mở ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào trắng đến chói mắt.
"Các ngươi may mắn, đúng lúc Tây Bắc đại thắng, đồn điền biên giới cần người, chủ mưu đã bị xử tử, những người còn lại đều phán tội đồ, đến mùa đông, những tội nô các ngươi sẽ bị lưu đày đến Tây Bắc, miễn một cái chết!”
Lao Đầu đi rồi, cửa lao có thể rọi vào ánh sáng mặt trời lại bị khóa, trong nữ lao tiếng khóc vang lên nhưng không ai để ý.
"Lưu đày...!lưu đày...!chúng ta còn sống được nữa không, sống còn không bằng chết!” Nói xong, một phụ nữ trẻ lấy đầu đập vào cột, trán lập tức bắn ra máu.
Tùy Ngọc sợ ngây người, phản ứng lại liền chạy đến xem, nàng dùng tay bịt chặt vết thương, á á á cầu cứu những người bên cạnh, quay lại thấy hai người nữa đập đầu vào cột.

Lúc này nàng mới nhận ra, những vết đen nâu trên hàng rào gỗ hóa ra là vết máu khô.
"Đừng cứu nữa, chết rồi thì sạch sẽ, trở thành tội nô sống không bằng chết, còn không bằng kỹ nữ trong thanh lâu, ngàn người cưỡi vạn người ngủ!” Một bà lão đẩy Tùy Ngọc ra, ánh mắt bà ta đảo qua cổ Tùy Ngọc, nói: "Sao ngươi không nghe lời, di nương ngươi là vì tốt cho ngươi!”
Tùy Ngọc liếc mắt ôm lấy Tùy Tuệ đâm sầm tới, trừng mắt nhìn nàng ta, đẩy người ra rồi áp một bà lão vẫn còn kêu gào vào cột, hít một hơi như cái ống bễ hỏng từng chữ từng chữ nói: "Ngươi, cũng, chết!”
Nói xong tim nàng đập thình thịch, sợ người này thật sự đâm đầu vào.
Xích sắt loảng xoảng, cửa lao duy nhất có thể nhìn thấy ánh sáng mở ra, Lao Đầu đi vào liền mắng chửi om sòm, cây gậy trong tay vung vào người.

Tùy Ngọc sợ bị đánh, lập tức buông bà lão ra trốn vào góc.

Nàng co ro trong góc tường tối tăm nhìn những người ra vào nhà tù, người phụ nữ trán đập máu chảy được kéo ra ngoài, một lúc sau lại kéo vào, vết thương chảy máu được bôi một nắm tro đen, người bị ném xuống đất không biết sống chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận