Sau Khi Lưu Đày Ta Mang Cả Nhà Tạo Phản


Từ lão phu nhân tức giận đến đấm ngực dậm chân.
“Trời ơi, ta sớm đã biết lão nhị đọc sách đến ngu ngốc, không ngờ lại ngu ngốc đến thế này ——”
Đại bá mẫu cười khẩy, “Ngu ngốc, lão nhị thật là ngu ngốc đến tận cùng mà!”
Nhị phòng một nhà sắc mặt khó coi, nhưng ngại mình là người của nhị bá phụ đó, khó mà nói gì, chỉ im lặng chịu đựng ánh mắt cay độc của mọi người.
Từ Nhạc Chí muốn phân trần cho phụ thân, nhưng nhìn thấy sắc mặt của tổ mẫu, cuối cùng nhịn xuống.
Nàng ta không muốn gây rắc rối.
Từ Chấn Anh lập tức hỏi Cao nha dịch, “Cao thúc, mấy bá phụ và huynh đệ của ta vẫn ổn chứ?”
“Yên tâm đi, không dùng hình, nhị bá phụ của ngươi là cái nạo, nghe nói khi quan sai dọa một cái liền khai hết.

Những người khác không liên quan đến sự việc, tự nhiên sẽ không bị làm khó.”
Cuối cùng cũng nghe được chút tin tức có giá trị.
Đây là tin tốt nhất mà nhóm nữ quyến nghe được mấy ngày nay.
Đại bá mẫu gan lớn hỏi.
“Vậy quan gia… Chúng ta có phải sắp được thả ra không?”
“Cái này ta không biết.”
Cao nha dịch không vui, “Hỏi quan lão gia đi.”
Thấy Cao nha dịch sắp đi, Từ Chấn Anh vội vàng nói.
“Tiểu nữ còn muốn hỏi Cao thúc chút việc ——”
Cao nha dịch thay đổi thái độ, hơi có chút ngoài cười nhưng trong không cười nói.
“Nhị bá phụ ngươi nói đúng, nàng nương gia hỏi nhiều làm gì.”
Từ Chấn Anh trong lòng rõ ràng, chỉ nói.
“Cao thúc ngài chờ một lát.”
Nàng quay lại, ra hiệu cho mọi người lấy bạc ra để đưa Cao nha dịch.
Mọi người nhìn nhau, giả vờ không hiểu, đại bá mẫu chỉ lo cười, nhị bá mẫu vẻ mặt khó xử quay đi.
Hiện tại sống chết khó lường, nếu bị lưu đày xét nhà, thì số bạc trên người họ là tài sản cuối cùng.
Vì thế không ai muốn lấy ra.
Từ Chấn Anh nhíu mày, nhưng tứ thẩm móc ra một khối bạc vụn đưa qua.
“Cảm ơn tứ thẩm.”
Từ Chấn Anh nói, sau đó không nói thêm mà đặt bạc vào tay áo Cao nha dịch.
“Cao thúc, ta chỉ hỏi ngài hai câu thôi, sẽ không làm khó ngài đâu.”
Cao nha dịch nhận bạc, cân nhắc trong tay, có vẻ rất hài lòng với Từ Chấn Anh, ngữ khí cũng tốt hơn.
“Ngươi hỏi đi.”
“Sau khi chúng ta bị bắt, ở Biện Kinh có chuyện lớn gì xảy ra không, ngài nói chi tiết một chút.”
Cao nha dịch không biết Từ Chấn Anh hỏi để làm gì, nhưng đã nhận tiền nên không từ chối, nói.
“Chuyện lớn sao… Nhiều quan lớn bị chém đầu xét nhà có tính không? Nghe nói ngày mai nhà bên cạnh còn có một quan tam phẩm, từng làm thái phó của tiên đế.”
Thái phó? Đó chẳng phải là thầy của hoàng đế sao?
Đại Chu triều đình không ổn định đến thế sao?
Quan tam phẩm, đã gần với cấp bộ trưởng, vậy mà nói xử là xử?
“Gần đây trong thành có vụ án lớn nào không?”
“Án lớn sao… Rất nhiều.

Ngươi biết vụ án gỗ không? Hai tháng trước mấy đại thương nhân bán gỗ bị giết, có một trung phó tố cáo quan tham ô mấy trăm vạn lượng bạc.

Còn liên lụy đến một đại nho họ Lâm, mấy ngày nay kinh thành náo nhiệt, nhiều người đọc sách tụ tập trước cửa cung làm loạn.

Các ngươi may mắn, đã nhiều ngày bắt nhiều học sinh, nhà tù đều chật kín, phỏng chừng đã quên các ngươi.

Chờ xem ——”
“Được, đa tạ Cao thúc.” Từ Chấn Anh lễ phép nói.
Cao nha dịch đi rồi, Từ Chấn Anh như suy tư gì.
Nguyên chủ là tiểu thư khuê các, không quan tâm đến những biến hóa của triều đình.
Nàng chỉ nhớ mơ hồ rằng trước kia có thái tử, sau đó thái tử không rõ lý do chết, tiên hoàng vẫn luôn có chút điên cuồng không được tỉnh táo.
Sau đó tiên hoàng lại đổi sang tin Đạo giáo, không chỉ tu sửa đạo quán ở khắp nơi, còn phong quan cho đạo sĩ, miễn trừ thuế, thậm chí còn có thể lĩnh tiền lương hằng thắng.
Trong một khoảng thời gian ngắn, số lượng đạo sĩ đã tăng vọt, nam nhân Đại Chu nghèo khổ hoặc là chạy đến làm thái giám, còn không cũng sẽ chạy đi làm đạo sĩ, đạo sĩ rồi đọa quan chiếm một khoảng ngân sách không nhỏ, thậm chí đã tạo nên một khoảng gánh nặng tài chính cho triều đình Đại Chu.
Trước khi tiên hoàng chết, càng hoa mắt ù tai, không tin tưởng quan văn trong triều, tàn sát các thể lực quan văn không nói, còn cố ý đề bạt địa vị hoạn quan, để Lý Bình cầm đầu thế lực các hoạn quan đối đầu với thế lực của quan văn.
Cả ba thế lực kìm hãm lẫn nhau.
Sau đó tiên hoàng lại đưa nhị hoàng tử có uy vọng cao nhất đến Quỳnh Châu hoang vu, cũng hạ lệnh cấm không cho vào kinh nếu không được triệu, nếu không sẽ được xem là mưu phản.
Ngay sau đó lập thất hoàng tử mới chỉ 4 tuổi làm thái tử, tiểu hoàng đế lên ngôi, hiện tại mới có 6 tuổi, mọi việc đều ỷ lại vào mẫu tộc của Chu Quý phi.
Bên trong có Lý Bình đại giám quyền lực phụ mệnh theo di nguyện của tiên hoàng mà chuyên quyền, bên ngoài có Chu quốc cữu phò trợ nhiếp chính, hai bên thường bất hòa, lệnh triều thường thay đổi xoành xoạc, triều đình đã sớm chướng khí mù mịt.
Từ Chấn Anh cố gắng suy nghĩ để tìm ra manh mối, dường như đã có chút manh mối nhưng lại không nắm được trọng điểm.
Vẫn phải xem liệu nhị bá phụ có dính líu đến việc đứng về phe nào trong hay không hay không.
Từ xưa đến nay, việc đứng về phe phái nào trong chính trị luôn là một hoạt động tàn nhẫn đầy nghệ thuật.
Đứng đúng phe thì con cháu đời đời phú quý.
Đứng sai phe thì đầu còn hay không cũng là một vấn đề.
Từ Chấn Anh rất hy vọng nhị bá phụ là người thông minh, nhưng nghĩ đến tính cách bảo thủ không biết linh hoạt của nhị bá phụ, cộng thêm việc ông đang giữ chức vụ trong Ngự Sử Đài… tình hình không tốt lắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui