Sau Khi Lưu Đày Ta Mang Cả Nhà Tạo Phản


Phương lão phu nhân tức giận đến sắc mặt trắng bệch từng trận, che ngực lại nói.
“Nhãi ranh ngươi dám! Khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng! Ngươi xem lão gia ta là người chết rồi sao?”
“Lão thái thái yên tâm, Phương lão thái gia lập tức liền sẽ bị áp giải đến Quý Châu, các người rất nhânh sẽ được đoàn tụ thôi.”
Đại giám kia hoàn toàn không đem người của Phương gia đặt trong lòng, trừng mắt với mấy tiểu thái giám ở bên cạnh.
“Còn chưa ra tay?”
Trong nháy mắt, nhà giam đối diện đã loạn thành một đoàn.
Mấy tiểu thái giám dễ dàng mạnh mẽ kéo hai cô nương Phương gia như hoa như học ra, theo sau một trận thét chói tai, hai cô nương Phương gia bị mấy tên thái giám hung hăng ấn trên một đất, túm đi giày vớ, từng gậy gỗ thô nhỏ bằng ngón cái trên bề mặt còn mang theo gai ngược ‘bạch bạch bạch’ đánh vào lòng bàn chân.
Mới đầu người người còn giãy dụa một phen, nhưng cô nương khuê cát được nuôi dưỡng trong khuê phòng đến nhu nhược nào phải là đối thủ của mấy tên thái giám?
Sau đó liền nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết, tiếng sau còn thảm hơn tiếng trước, gương mặt hai tiểu cô nương mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt, ngay cả sức lực kêu to cũng không có.
Hai lòng bàn chân của hai cô nương Phương gia đã trở nên huyết nhục mơ hồ, trên gai còn treo đầy máu thịt, nhão nhão dính dính đàm đìa một mảng, nhìn hết sức ghê người.
Phương lão phu nhân hiển nhiên đã không còn chịu nổi, lửa giận công tâm mà ngất đi.
Tức phụ Phương gia Triệu thị khóc hoa cả mắt, chỉ biết mắng mấy tên thái giám là đồ không có gốc rễ, người Phương gia luống cuống tay chân, vẻ mặt đầy vẻ sợ hãi, lại tràn đầy oán hận, lại có rất ít người dám tiến lên trước.
Dùng hình xong, làm lơ ánh mắt oán độc của người Phương gia, tên thái giám kia còn ‘hắc hắc’ cười, từ trong ngực còn móc ra mấy thổi bạc ném xuống đất.
“Đây, cầm đi trị thương đi, nhìn cũng thật đáng thương....!ngày mai đã có phải lên đường, đôi chân mềm mại như thế làm sao đi xa ngàn dặm đến ngoài Kiềm Châu nổi đây? Chậc chậc chậc, thật là từ xưa đến này hồng nhan đều bạc mệnh mà, tiểu gia ta nhìn mà đau lòng.”
“Họ Lưu kia, ngươi cùng tên gian tặc Lý Bình kia nhất định sẽ chết không được tử tế!”
Phương Trí la to một cậu, giống như bị sắc, dập đầu xuống đất.
“Bệ hạ… Ngài lầm tin hoạn quan… Gần tiểu nhân xa hiền thần… Trước có Chu Từ lộng quyền làm bậy, sau có hoạn quan tham gia vào chính sự, triều Đại Chu ta muốn xong rồi… Xong rồi……”
Tên đại giám kia phất tay, ra vẻ nhân đạo nói với người bên cạnh.
“Nghe thấy không, trở về nhớ bẩm báo đúng sự thật với bệ hạ, nói người Phương gia đại nghịch bất đạo, xuất khẩu cuồng ngôn dám nhục mạ người hoàng thất, già trẻ lớn bé đều muốn tạo phản.....”
Mấy tên tiểu thái giám khác lập tức cười làm lành nói.
“Gia gia ngài yên tâm, chúng tiểu nhân đều đã nghe thấy....”
Tên đại giám kia hừ lạnh một tiếng, mang theo người rời khỏi phòng giam.
Chỉ còn lại người Phương gia đang khóc lóc kêu thảm.
Cũng may, không phải chém đầu, lưu đày...!so với chém đầu...!ít nhất còn có chút hy vọng.
Nhìn Phương gia xem....!chức quan lớn như vậy nói rớt là rớt....!Lại còn bị người khác nhục mạ như thế...
Nghĩ vậy...!dường như cũng không cảm thấy khó chịu nữa.
Ngay cả Hoàng thị cũng ngây ngốc cả người, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình, run rẩy nói.
“Lưu đày tốt...Lưu đày thì tốt...”
Tiểu Hoàng thị co đầu rút cổ ở trong góc, sợ đến mức run rẩy bần bật, nghĩ đến nghĩ lui chỉ run run nói một câu.
"Trời ơi...!thế này..."
Mọi người lo sợ, Từ Nhạc Chí rúc trong lòng Liên thị, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hoàn toàn không còn sự kiêu ngạo trước đây.
Từ Âm Hi thật lâu không nói, hình ảnh máu chảy đầm đìa kia, cùng tiếng kêu khóc thảm thiết của người Phương gia, làm cho lòng nàng ta trầm xuống một trận, lại có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên.
“Hôn thê của vương gia nói đánh là đánh....!Hoạn quan này....!cũng thật là đáng sợ....Từ gia chúng ta thì tính là cái gì chứ...”
Từ Chấn Anh nói: "Họ đã tích oán từ lâu...!may mà Từ gia chẳng là gì..."
Tứ thẩm mặt lộ vẻ không nỡ.
"Ngày mai phải lên đường rồi, chân hai tiểu cô nương kia còn như thế...!chỉ sợ sẽ trở thành gánh nặng...!suốt đường đi không tránh khỏi bị người ta ghét bỏ..."
Nhị bá mẫu thở dài một câu, "Bọn họ là cố ý cả.

Đám hoạn quan này...!thật chẳng ra gì."
Mọi người im lặng một lúc, lúc này tất cả đều không cãi cọ, rất ăn ý chấp nhận kết cục bị lưu đày.
Dù sao tính mạng cũng còn giữ được, không phải sao?
Ít ra cũng không bị nhằm vào giống như người Phương gia.
Mọi người còn đang tiêu hóa kết cục này, Tiểu Hoàng thị đã mắt sáng lên, đưa tay không chút do dự nhặt mấy lạng bạc tên thái giám ném ra bỏ vào ngực mình.
Nhìn thấy người Từ gia đều nhìn mình, đại bá mẫu trợn mắt, lập tức ôm lấy bạc.
"Đây là ta nhặt được! Phương gia không cần! Các ngươi đừng hòng giành với ta!"
Từ lão phu nhân tức giận muốn đánh Tiểu Hoàng thị vài cái.
"Đồ mất mặt, cả đời không bỏ được thói nhà quê!"
"Nương, người nói vậy..." Tiểu Hoàng thị không những không thấy xấu hổ, mà còn có chút đắc ý.
"Chúng ta sắp lại trở thành kẻ nghèo hèn rồi.

Ngày mai phải khởi hành, ai biết cuộc sống sẽ ra sao, không mang theo chút bạc thì trên đường này làm sao mà sống? Khát rồi đói rồi, chẳng phải phải bỏ tiền ra mua đồ ăn? Bệnh thì chẳng phải cần mua thuốc? Mấy người áp giải trên đường chẳng lẽ không cần phải chuẩn bị sao?"
Từ Chấn Anh thế mà thiếu chút nữa đã bị người đại bá mẫu này thuyết phục.
Hình như...nghe cũng có vài phần đạo lý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui