Hoàng Thúy Nga hài lòng, âm thầm đưa mắt ra hiệu, hung tợn nói.
“Ta tin tưởng tam đệ muội.
Ta thấy nhị phòng bọn họ, tám chín phần là có tiền riêng.
Nếu như người Trịnh gia không đến, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp để bắt bọn họ lấy hết tiền ra! Chúng ta đều là bị lão nhị liên lụy, tuyệt đối không thể để bọn họ sống tốt được!!”
Miêu thị liền không dám tiếp lời, chỉ cười gượng hai tiếng.
"Đến rồi, đến rồi---"
Trong đội ngũ không biết là người Từ gia hay người Phương gia hô lên một tiếng.
Từ Chấn Anh ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy đám sai nha dẫn một đám người chậm rãi đi tới.
Chỉ có điều họ không được đãi ngộ như đám nữ quyến, từng người một đầu tóc bù xù, y phục xốc xếch đầy dầu mỡ, mặt mày cũng dơ dáy không ra hình dáng, thần sắc đại đa số đều rất thờ ơ.
Rõ ràng là trong tù đã chịu không ít khổ sở.
Một đám người bị trói tay, buộc thành hàng chữ nhất tiến lên, thỉnh thoảng bị la hét vài câu, nhìn sơ qua còn không bằng ăn mày.
Trong đám người đã có người hô lớn về phía trước.
Nha dịch dùng gậy gỗ chắn ngang, không kiên nhẫn rống to hai câu.
"Ồn ào cái gì! Lùi lại phía sau!"
Mọi người lúc này mới cố nhịn mà lùi lại hai bước.
Nha dịch cởi dây thừng, nói với mọi người.
"Chạy nhanh đi, lát nữa lên đường toàn bộ đều phải mang gông xiềng.
Không được chạy loạn, nếu không sẽ bị đánh chết như nô lệ trốn chạy."
"Lão nhị!"
Từ lão phu nhân kêu lớn từ xa, vội vàng chạy lên đón, nhịn không được nước mắt rơi đầy mặt.
"Ngươi sao thành ra thế này, có phải bị đánh không? Con của ta ——"
Đây chính là đứa con mà Từ lão phu nhân yêu thương nhất, kỳ vọng cao nhất, từ nhỏ đã không để nó phải dính vào những việc vặt vãnh trong nhà.
Nói không thiên vị là giả.
Phụ mẫu làm sao không yêu thích đứa con có tiền đồ nhất được chứ?
"Nương."
Từ Đức Viễn cũng có chút đỏ mắt.
"Nhi tử bất hiếu, làm ngài chịu khổ."
Người nhị phòng trong nháy mắt toàn bộ đều vây quanh.
Mấy tiểu thiếp cũng lao tới, thứ tử thứ nữ nhóm vây quanh họ, cả đại gia lại là một trận ôm đầu khóc rống.
Từ Đức Viễn có chút không kiên nhẫn an ủi một trận, sau đó mới ngẩng đầu, thấy Liên Thu Chi mang theo ba nữ nhi đứng ở đám người phía sau, cũng không tiến lên, trên mặt cũng không có thần sắc thân mật gì.
Liên Thu Chi cứ thế lặng lẽ nhìn ông ta, rồi sau đó, trên môi nở một nụ cười nhạt.
Từ Âm Hi lần nữa nhìn thấy phụ thân mình, chỉ cần một cái liếc mắt, thì đã biết phụ thân đã gầy đi một vòng.
Trong lòng nàng ta có chút đau đớn, Từ Âm Hi là một nữ nhi hiếu thảo, dù đôi khi phụ thân đối với nàng ta rất nghiêm khắc, nhưng vẫn luôn dành nhiều sự quan tâm và chăm sóc hơn cho hai người thứ tử.
Nhưng nam nhân có thể truyền nối dòng dõi, làm rạng danh gia tộc, nàng ta cũng chỉ hận mình không phải là nam nhi.
Nhưng đêm đó, phụ thân đã thẳng thừng nói với nàng ta, ba tỷ muội nàng ta chỉ là những thứ có thể bị bỏ rơi bất cứ lúc nào.
Đôi khi nàng ta thậm chí nghĩ, mình khác gì với những người ở quê bán nữ nhi để nuôi nam nhi.
Những ý nghĩ phản nghịch này một khi đã nảy sinh, liền lập tức mọc rễ sâu trong lòng.
Từ Âm Hi cố gắng kiềm chế bản thân không nghĩ đến, nhưng lúc này bất ngờ gặp phụ thân, lại không biết phải đối mặt thế nào.
Từ Âm Hi kéo hai muội muội đến bên cạnh, hơi cúi người chào: "Cha mạnh khỏe."
Hai muội muội dường như vẫn chưa quên những gì xảy ra đêm đó, có chút miễn cưỡng nói vài câu.
Liên Thu Chi vốn nghĩ khi gặp lại Từ Đức Viễn, ít nhất có thể thấy trên mặt ông ta một chút hối hận, nhưng không ngờ người đó nhìn bà ta từ xa vài mét, lạnh lùng liếc qua, rồi ánh mắt lại quét qua ba nữ nhi, cau mày nói.
"Nữ nhi ngươi dạy, gặp cha mà không thèm chào hỏi?"
Từ Nhạc Chí đột nhiên bùng nổ ấm ức, như một pháo hoa bùng cháy khóc lóc kể lể.
"Cha còn dám mắng nương, rõ ràng là cha...!cha nói cha thương con nhất, nhưng khi ngoại tổ phụ đã nói rõ sẽ cho người đến đón con, cha lại ép nươngmang theo hai người con thứ không liên quan.
Nếu cha thực sự thích hai người con thứ này, sao không thấy lúc quan trọng nhà ngoại tổ phụ của bọn chúng đến cứu Từ gia chúng ta?!"
"Làm càn!!"
Từ Đức Viễn mất mặt, tức đến nỗi mặt mày đỏ bừng, cộng thêm việc ông ta ghét nhất là bị người khác chế giễu rằng ông ta thăng tiến là nhờ quan hệ, nên vừa giận vừa xấu hổ, định đánh Từ Nhạc Chí.
"Tuổi còn nhỏ, ai dạy ngươi nói những lời hỗn xược này?!"
Liên Thu Chi phẫn nộ tiến lên, kéo mạnh Từ Nhạc Chí, ngực phập phồng nói.
"Ông định làm gì? Đừng hòng động vào nữ nhi ta!"
Từ Đức Viễn thấy người bên Phương gia nhìn sang, nhất thời giận dữ bớt đi một nửa, chỉ thấy có chút xấu hổ, hạ giọng nói.
"Liên thị, ngươi nhiều không sinh được nhi tử, ta không bỏ ngươi đã là ân đức lớn.
Ta không ngờ ngươi lại không biết đại cục, trong tình cảnh nguy cấp này, rõ ràng có cơ hội sống, lại vì sự ghen tuông và lòng dạ hẹp hòi của ngươi mà khiến Từ gia ta tuyệt hậu! Nếu biết trước như vậy, ta đã sớm đuổi ngươi về nhà mẹ đẻ!"
Liên thị lúc đầu còn không thể tin nổi, bà ta và Từ Đức Viễn là vợ chồng từ thuở thiếu thời, dù không phải là tình thâm ý trọng, nhưng cũng coi là tôn trọng lẫn nhau.
Ngoài việc nhiều năm không sinh nhi tử, bà ta tự nhận mình không có gì có lỗi với Từ gia cả.
Nhưng bây giờ Từ Đức Viễn lại một mực phủ nhận mọi sự cống hiến của bà ta, coi bà ta như người xa lạ, không có chút tự trách hay an ủi, mà lên tiếng là một tràng mắng nhiếc không phân biệt trắng đen.
Liên Thu Chi thậm chí đã nghĩ, chỉ cần Từ Đức Viễn thể hiện một chút hối hận, có lẽ bà ta đã tha thứ cho ông ta rồi.
Liên Thu Chi bỗng chợt tỉnh ngộ, bà ta bắt đầu tự hỏi bản thân, bao năm nay mình đã lấy phải người như thế nào.