Miêu thị kinh hãi: "Oanh nhi, sao con lại có suy nghĩ như vậy?"
Từ Chấn Anh đã có suy nghĩ này từ lâu.
Với tính cách của nàng, việc mang theo người thân của nguyên chủ đã là miễn cưỡng.
Huống hồ là cả một đại gia đình như vậy.
Nàng thực sự không có nhiều tình cảm với đám họ hàng này.
Từ Chấn Anh không giỏi xử lý những mối quan hệ họ hàng này, hơn nữa nàng cũng lười dồn năng lượng vào những chuyện này.
Cái gọi là dao sắc chặt đay rối, phân gia, nàng ngược lại càng có tự tin sẽ có thể để cho gia đình nhỏ của mình sống tốt.
Đại bá mẫu mắt sáng lên, ngay lập tức đồng ý.
“Lục nha đầu nói đúng, nhị ca nếu ngày nào cũng náo loạn thế này, bọn ta cũng không dám đi cùng nhị phòng nữa.
Đắc tội với quan sai, không biết chết như thế nào.”
Không đợi người khác tỏ thái độ, Từ lão phu nhân lập tức giận dữ.
“Lão bà tử này chưa chết đâu, ai dám nhắc đến chuyện chia nhà, xem ta có tặng cho hai cái bạt tai không!”
Nói xong, Từ lão phu nhân trừng mắt nhìn Từ Chấn Anh, thầm nghĩ lục nha đầu này mới thông minh được vài ngày, sao lại nói ra chuyện phân gia như vậy? Trên đường lưu đày, nếu không đoàn kết lại, không phải sẽ bị người khác ức hiếp chết sao?
Từ Chấn Anh nhún vai không quan tâm.
“Cãi cái gì mà cãi! Cả đội ngũ chỉ có nhà các người là ồn ào nhất! Tôi thấy từng người một là ngứa da rồi!”
Vài tên quan sai kéo theo xiềng xích đi tới, tùy tiện quát tháo.
“Đeo xiềng xích vào, chuẩn bị xuất phát!”
Theo luật Đại Chu, những người bị tịch biên tài sản và lưu đày, nam đinh trên mười lăm tuổi phải đeo xiềng xích.
Các nam đinh Từ gia, bao gồm hai người nhi tử của đại phòng là Từ Huệ Gia và Từ Huệ Ninh, còn có đại ca của nàng là Từ Tuệ Minh, đều phải tuân theo luật.
Từ Chấn Anh lén cầm xiềng xích lên ước lượng, thứ này nặng ít nhất cũng khoảng hai ba mươi cân.
Khi đeo vào, Từ Tuệ Minh bị đè không đứng vững.
Từ Huệ Minh là nhi tử duy nhất của tam phòng, từ nhỏ đã được Từ Đức Quý và Miêu thị gửi gắm hy vọng, luôn hy vọng Từ Tuệ Minh có thể học hành thành tài như nhị bá phụ.
Do đó từ nhỏ Từ Tuệ Minh đã bị nhốt trong thư phòng, không làm gì việc nặng nhọc, chỉ chăm chỉ đọc sách thánh hiền, khiến cơ thể Từ Tuệ Minh trở nên yếu đuối.
Miêu thị chỉ muốn thay nhi tử gánh chịu, ánh mắt đầy thương xót và lo lắng.
“Con chịu khổ rồi…”
Từ Chấn Anh nói.
“Cha, đại ca, tạm thời như vậy.
Lên đường rồi chúng ta sẽ tìm cách tháo xiềng xích.”
Từ Đức Quý chỉ nghĩ nữ nhi mình nói nhảm, lắc đầu.
“Oanh nhi đừng mạo hiểm, xiềng xích này ngoài lúc ăn uống và ngủ nghỉ, theo luật không được tháo ra.
Chúng ta vừa khiến quan sai không vui, chỉ mong bọn họ không làm lhos chúng ta ở trên đường là may rồi.
Các con đừng lo, vật này không nặng, thân thể nông dân khỏe mạnh, chút khổ này không đáng là gì.”
Từ Tuệ Minh cũng nói.
“Muội đừng lo lắng, đại ca dù sao cũng là nam nhi bảy thước, sao không thể chịu không nổi chút khổ này.
Muội không cần lo cho ta và cha, chỉ cần chăm sóc tốt cho nương và A Mai là được.”
Từ Chấn Anh biết lúc này nói gì bọn họ cũng không tin, đành lặng im, trong lòng lại tính toán tìm cách tháo xiềng xích này.
Từ Chấn Anh còn nhận thấy, đoàn người Phương gia có phần đặc biệt.
Lúc tiễn đưa, Phương gia có mấy nhóm người đến, tặng đủ thứ đồ, thậm chí quan sai còn cho phép họ chuẩn bị bốn chiếc xe bò.
Người Phương gia không phải đeo xiềng xích, Phương lão thái gia và Phương lão phu nhân còn có một chiếc xe ngựa để ngồi
Đây đâu phải lưu đày, rõ ràng là đi du ngoạn.
Chỉ có điều những người khác lại đều coi như không thấy.
Chỉ có đại bá mẫu và đại bá phụ đứng bên cạnh xì xào vài câu, nhưng bị nhị bá phụ quát một tiếng liền im lặng.
Từ Chấn Anh nhận ra một điều.
Xem ra khả năng Phương gia được phục hồi rất cao.
Nếu không, mấy tên quan sai đó sẽ không tôn trọng Phương lão thái gia như vậy.
Đã đạt đến vị trí cao như Phương lão thái gia, thăng trầm trong quan trường là chuyện bình thường, Trương Cư Chính còn từng ba lần lên xuống, nhưng cũng không ngăn cản nổi Phương lão thái gia trở thành danh thần một thời.
Hệ thống hành chính của triều Đại Chu như một cây lớn cành lá xum xuê, rễ cây rối rắm liên kết với nhau, đa phần là quan hệ môn sinh, thân thích, họ hàng, rễ cây không bị loại bỏ, luôn có ngày trở lại.
Tứ thẩm đã phân phát xong đồ, tam phòng được chia bốn chiếc áo tơi, một túi thuốc viên bọc giấy da bò, vài bộ quần áo thay, thức ăn cho ba bốn ngày gồm bánh nướng từ bột tạp và thịt khô, còn có gạo, mì, vài đôi giày cỏ.
Từ Mai Hiểu biết tình cảnh hiện tại, ngoan ngoãn nói.
“Tỷ tỷ, muọi có thể giúp, để muội mang cho… A Mai khỏe lắm.”
“Được được, A Mai nhà chúng ta là giỏi nhất rồi.”
Miêu thị tất nhiên không nỡ để đứa trẻ sáu tuổi phải làm việc nặng, nhưng vẫn đưa đôi giày cỏ nhẹ nhất cho tiểu cô nương, dùng dây buộc vào eo cho con bé.
Từ Mai Hiểu cau mày, không hài lòng với sự qua loa của mẫu thân.
“Nương, con khỏe lắm, con muốn mang đồ nặng nhất.”
“Được rồi.”
Từ Chấn Anh đưa thêm vài bộ quần áo thay, nghiêm túc nói.
“Mặc dù không phải nặng nhất, nhưng là thứ quan trọng nhất.
Nếu mất chúng ta sẽ không có quần áo để mặc, A Mai, phải bảo vệ cẩn thận.”
Từ Mai Hiểu nghiêm túc mang bọc đồ lên người, tiểu cô nương nhỏ nhắn lập tức bị ép thành một cục, hai má phồng lên để dồn lực, còn tự nói với mình.
“Tỷ, muội nhất định sẽ bảo vệ bọc đồ!”
Nói xong tiểu cô nương còn lén lút ghé vào tai Từ Chấn Anh nói nhỏ.
“Tỷ tỷ, tỷ yên tâm đi, kể cả lúc đi vệ sinh muội cũng sẽ mang theo.”
Từ Chấn Anh khẽ cười, không nhịn được khen.
“A Mai thật giỏi.”
Kết quả vừa đi chưa được một nén hương, đội ngũ đã dừng lại.