“Nương, con chỉ có một nữ nhi là Ngũ Nương.
Nhà mẹ đẻ con lại cách xa, chỉ sợ đến lúc chúng ta bị chém đầu thì bọn họ vẫn còn chưa hay biết gì.
Ngũ Nương vẫn còn nhỏ, nếu như nhị thúc bị phạm vào tội lớn nào đó mà bị chén đầu, thì Ngũ Nương gả đến Trịnh gia ít nhất cũng có thể bảo toàn tính mạng cho nó.”
Hoàng thị ngơ ngác nói.
“Sao lại đến tình trạng đó.....”
Nhưng đến những chữ sau, giọng nói càng lúc càng nhẹ, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ thở dài, quay người đi gạt lệ.
Từ Chấn Anh lại hơi mỉm cười, không trả lời mà lại hỏi ngược lại.
“Tứ thẩm cảm thấy tam công tử Trịnh gia kia là người đáng để người phó thác nữ nhi cho sao?”
Tứ thẩm cụp mắt xuống, nhíu mày, ánh mắt có chút mê mang.
"Hắn tuy không chịu thực hiện hôn ước với Từ gia, nhưng rốt cuộc cũng không trực tiếp mang thư từ hôn, ngược lại còn Từ gia một con đường sống.
Ít nhất cũng đã hơn những nhà lập tức đưa thư từ hôn kia, tỏ ra không liên quan gì đến Từ gia.
Có lẽ...!hắn vẫn có vài chỗ đáng khen..."
Từ m Hi ở một bên sắc mặt tái nhợt, nhớ đến cái người mà nàng ta gọi là phu quân được mẫu thân đính hôn kia, cái gì mà thề một đời bạch đầu giai lão.
Ngay lúc Từ gia mới chỉ ngã xuống chưa đến một ngày mà đã vội vàng không chờ nổi mà mang thư từ hôn đến.
Thậm chí trong lúc hoảng loạn, hắn ta cũng không chịu tự mình ra mặt, chỉ sai một tên sai mặt đến đây, buộc phụ thân phải ký tên.
Thật buồn cười.
Chẳng lẽ còn sợ Từ m Hi này quấn lấy hắn ta không buông sao?
Nàng ta cũng biết tình cảm phu thê không đáng tin cậy, giữa phu thê với nhau cũng chỉ là trao đổi lợi ích với nhau mà thôi, không thiếu được những cân nhắc suy tính thiệt hơn.
Nhưng không ngờ, chút tình yêu ảo tưởng ấy lại còn ảo tưởng hơn cả hoa trong nước gương trong mộng, gió thổi qua liền tan biến.
Từ m Hi muốn nỗ lực giả bộ không thèm để ý đến, nhưng khóe miệng tươi cười quá mức gượng ép đã bán đứng cõi lòng của nàng ta.
Tiếp theo, nàng ta nghe tiếng cười khẽ của Từ Thanh Oanh.
Thanh âm của nàng không lớn, giọng điệu cũng xem như bình thản, nhưng vẫn giấu không được sự buồn cười và mỉa mai trong đó.
“Tứ thẩm, chỉ sợ ta đồng ý chuyện này thì Trịnh gia cũng sẽ không đồng ý đâu.”
Tứ thẩm nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy Từ Thanh Oanh trước mặt trở nên xa lạ không thể nói thành lời.
Gương mặt kia vẫn không chút thay đổi nào, má lúm đồng tiền hai bên má vẫn nhàn nhạt như cũ, phảng phất giống như nàng vẫn là một tiểu nàng nương thẹn thùng gọi bà ta một tiếng tứ thẩm như lúc trước.
Nhưng thần thái của nàng bây giờ lại có một chút nhàn nhã.
Ngay cả sự chế nhạo trong mắt cũng mang theo chút đùa cợt, dường như bọn họ không nói về chuyện lớn như từ hôn mà chỉ là trò chuyện về thời tiết.
“Lục nha đầu, ngươi nói như vậy là có ý gì, nói rõ cho tứ thẩm nghe.”
“Trịnh gia suy tính điều gì, cũng không khó đoán lắm.
Trịnh lão gia luôn rêu rao bản thân là người trong sạch, nhưng lại lo lắng nhà mình chỉ mới phất lên nền tảng mỏng manh, không thể không duy trì cái vỏ ngoài danh giá.
Vậy nên Trịnh gia biết rõ lấy tính không bao giờ đồng ý cho nữ như Từ gia đi làm thiếp của nhị thúc, nhưng lại cố chấp nạp ta vào, chẳng phải là muốn chúng ta tự nguyện từ hôn sao? Như thế ai mà không Trịnh gia làm việc có tình có nghĩa, ngược lại là Từ gia chúng ta không biết tốt xấu."
Mọi người đều trầm mặc, giống như chưa từng nghĩ đến Từ gia lại có suy nghĩ thâm sâu đến vật.”
Từ lão phu nhân cả giận.
“Lão bà tử Trịnh gia kia thế mà lại lừa gạt ta, thời điểm đến cầu hôn còn khen lục nha đầu nhà ta lên đến tận trời, đảo mắt một cái là đã trốn như trốn ôn dịch thứ gì vậy chứ! Những phu nhân quan lại này quả nhiên không có ai tốt cả!”
Hoàng thị giống như đã hoàn toàn quên mất, bản thân cũng đã sớm đem bản thân trở thành ‘phu nhân nhà quan lại’ trong miệng bà.
Miêu thị lo lắng rơi lệ, lại không nói lời nào, nội tâm tràn đầy hoảng sợ.
Từ Chấn Anh an ủi một câu.
“Nương không cần để ý đến những người đó, liên hôn vốn là để trao đổi lợi ích, hiện giờ trên tay chúng ta không có lợi thế, tất nhiên sẽ bị người ta đuổi khỏi bàn cược.”
Vừa dứt lời nhị bá mẫu cùng tứ thẩm đều nhìn lại đây, biểu cảm của tứ thẩm giống như có chút hoảng hốt, còn nhị bá mẫu lại có vẻ suy tư gì đó.
Ngay cả Từ m Hi cũng dùng ánh nhìn nghiên cứu nhìn chằm chằm vào nàng.
Từ Chấn Anh giả vờ không thấy, nàng và Từ Thanh Oanh vốn là hai người khác nhau, Từ Thanh Oanh là một tiểu thư khuê cát hiền lương thục đức, dịu dàng khiêm tốn.
Mà nàng Từ Chấn Anh, chỉ bằng cái tên đã có thể nhìn ra.
Từ lão đầu vẫn luôn tận sức bồi dưỡng nàng trở thành một người nối nghiệp xã hội chủ nghĩa đủ tiêu chuẩn.
Có lẽ sau này, rất nhanh người Từ gia sẽ phát hiện nàng cùng Từ Thanh Oanh hoàn toàn khác nhau.
“Lần sau người Từ gia đến, ta sẽ cùng bọn họ chủ động nói ra chuyện từ hôn.
Thứ nhất cũng là điểm mấu chốt nhất là đỡ phải gây thù chuốc oán với bọn họ, đỡ phải bị người ta bỏ đá xuống giống, rốt cuộc thì Trịnh gia vẫn còn người làm quan ở trong triều, muốn thu thập một gia đình bị rơi đài như Từ gia chúng ta vẫn dư dả, thứ hai là dưa hái xanh không ngọt, loại phu quân thất tín bội nghĩa này cũng không cần lấy làm gì.”
Từ m Hi ở trong lòng mặc niệm một câu.
“Nói đúng lắm!”